List truyện sắc hoàn diendanlequydon



 [ 434 bài ] 

Quân hôn: Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch

 
Có bài mới T6 T02 12, 2021 2:06 pm
Hình đại diện của thành viên
Đại Thần Thanh Hạc Bang Cầm Thú
Đại Thần Thanh Hạc Bang Cầm Thú
 
Ngày tham gia: T6 T11 17, 2017 1:29 pm
Tuổi: 27 Nữ
Bài viết: 448
Được thanks: 1532 lần
Điểm: 22.28
Có bài mới Re: [Hiện đại] Quân hôn: Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch - Điểm: 57
Đang tải Player đọc truyện...
Tốc độ đọc truyện: 0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)


Chương 423: Ngoại truyện: Song sinh trai gái nhà Dịch Tân - Phần giữa (1)

Edit: TranGemy – Truyện đăng tải tại www.veroniquederoide.com. Vui lòng đọc truyện tại web gốc để ủng hộ editor.

Lúc Dịch Tân xuống máy bay thì trời đã tối. Anh vừa ngồi lên xe đã gọi điện cho Tân Hành. Hai ngày nay anh ra ngoài, tối hôm qua một nửa bên giường kia không có cô đã khiến anh bắt đầu nhớ nhung rồi.

Đầu bên kia không có ai nhận máy.

Dịch Tân thoáng nheo đôi mắt lại đầy vẻ nguy hiểm.

Nâng đồng hồ lên nhìn, giờ là chín giờ, lúc này còn bận rộn cái gì? Nhất định là hai đứa nhỏ hư hỏng kia lại đang làm chuyện xấu.

Ôi chao ôi, không sai, bây giờ Tân Hành đã sinh em bé rồi. Hơn  nữa bé con cũng đã hơn bốn tuổi.

Cả ngày phải vây quanh hai đứa con nhỏ hư hỏng này… Hai đứa nhỏ hư hỏng này đúng là… Di truyền tất cả các khuyết điểm của anh và cô!

Đúng thế, tất cả khuyết điểm!

Vừa khó tính lại còn khó chơi, lần nào cũng cực kỳ gian giảo! Đủ mọi chiêu trò, mới hơn bốn tuổi đã ăn đứt mẹ chúng!

Nếu cái nhà này không phải còn có anh trấn giữ thì có lẽ đã sớm bị bọn chúng lật tung lên rồi.

Dịch Tân càng nghĩ càng thấy ghét hai đứa quỷ con này, nắm chặt điện thoại trong tay và bảo Nguyên Thâm lái xe nhanh lên một chút.

Nguyên Thâm chảy mồ hôi ròng ròng, cậu chủ à, ngày nào ra ngoài anh cũng ở đấy nói lái nhanh lên, lái nhanh lên. Nhưng mà muốn nhanh thì cũng cần mạng chứ, có được không hả? Ngài không sợ chết nhưng mà tôi sợ đó!

Sắc trời đã tối, khắp thành phố đã lên đèn. Dịch Tân liếc ra ngoài cửa sổ, ánh mặt đột nhiên sâu thẳm: “Dừng xe.”

Anh xuống xe, bước vào một cửa hàng trang sức, chỉ tay vào một món đồ, cà thẻ rồi rời đi.

Tiếp tục… Lái xe nhanh một chút.

Lúc Dịch Tân về đến nhà chỉ có quản gia đi ra đón anh, anh không nhìn thấy bóng dáng khiến mình mong nhớ từng giây từng phút nên nhất thời mất hứng hừ lạnh một tiếng.

Quản gia nhìn sắc mặt anh thì vội nói: “Cậu chủ, mợ chủ đưa cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ tới phòng ăn rồi.”

Chân mày Dịch Tân nhướng lên: “Đã trễ thế này rồi vẫn còn ăn?”

Bây giờ đã hơn 10 giờ tối rồi.

Quản gia liên tục gật đầu: “Vâng, cậu chủ nhỏ đói bụng, nhất định đòi ăn bữa khuya do mợ chủ làm.”

Dịch Tân hừ một tiếng, lướt qua quản gia và sải bước đi về phái phòng ăn.

Đói bụng? Đói thì đi ngủ luôn đi chứ!

Vừa đến gần phòng ăn, anh đã nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tân Hành: “Tiểu Chân Tâm, ăn chút rau xanh đi.”

Đúng vậy, biệt danh ở nhà của hai đứa bé được đặt bé trai là Tiểu Chân Tâm, bé gái là Tiểu Mạo Hiểm. Nối lại chính là Đại mạo hiểm, Nói lời thật lòng…

Cái này là do Tân Hành muốn kỷ niệm ngày vui biết tin có thai hai đứa bé, một trò Đại mạo hiểm, Nói lời thật lòng khiến cô thua nhưng lại thắng được hai đứa bé. (Dịch Tân rơi lệ: “Chẳng lẽ công thần lớn nhất không phải là anh sao? Không phải là anh sao? Cái trò Đại mạo hiểm, Nói lời thật lòng đó được cái gì chứ? Không có anh, con em từ đâu đến chứ?)

Dĩ nhiên, cuối cùng với ý chí kiên trì của Tân Hành, Dịch Tân không thể không thỏa hiệp, tóm lại cũng chỉ là biệt danh thôi mà.

Edit: TranGemy – Truyện đăng tải tại www.veroniquederoide.com. Vui lòng đọc truyện tại web gốc để ủng hộ editor.

Trong phòng ăn, Tiểu Chân Tâm đang ăn món Tân Hành vừa gặp cho mình, ăn một miếng lại nói một câu: “Mẹ, con rất đau lòng.”

“Mẹ, hôm nay con thật sự rất buồn.”

Khóe môi Tân Hành giật giật, con ăn vui vẻ như vậy, làm gì có dáng vẻ đau khổ gì chứ: “Nghe nói buồn sẽ không có cảm giác ngon miệng…”

Tiểu Chân Tâm không hề có chút chướng ngại tâm lý nào mà gắp một miếng bánh xốp trứng thật to và thả vào miệng, vừa nhai vừa nghiêm túc giải thích: “Cho nên con mới hóa bi thương thành động lực ăn uống.”

Hóa bi thương thành động lực ăn uống, đứa trẻ ranh như con lấy đâu ra bi thương thế hả!

Trong lòng Tân Hành thật sự cảm thấy bi thương!

Thằng ranh này! Đúng là gian xảo y như ba nó, nhất là cái kiểu đã được lời còn khoe mẽ này!

“Anh trai, anh đừng buồn nữa…”

Bên kia, Tiểu Mạo Hiểm tủi thân nhìn Tiểu Chân Tâm, nước mắt cũng sắp lưng tròng rồi.

Tiểu Chân Tâm nhìn cô bé một chút rồi ánh mắt lại như vô hình hay hữu ý mà rơi vào trên người Tân Hành.

Tiểu Mạo Hiểm tội nghiệp nhìn về phía cô, thấp giọng nói: “Mẹ, con đưa váy cho anh trai, mẹ bảo anh trai đừng buồn nữa đi.”

Tân Hành vuốt đầu cô bé, trong mắt thoáng dâng lên tình thương của mẹ.

Vẫn là con gái giống cô hơn! Tính cách tốt lại còn hiểu chuyện!

Tiểu Chân Tâm hừ một tiếng: “Anh không thèm!”
Cậu bé hừ lạnh xong lại gắp bánh bí ngô và đút vào miệng.

...

Tiểu Mạo Hiểm quay sang nhìn mẹ, tìm kiếm sự giúp đỡ.

Tân Hành nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô bé: “Tiểu Mạo Hiểm ngoan nhé, anh trai là bé trai, bé trai không mặc váy, Tiểu Mạo Hiểm tự mặc váy đi nha.”

Tiểu Mạo Hiểm gật  đầu cái hiểu cái không, đôi mắt đen nhánh long lanh ánh nước đảo tròn một vòng và hỏi: “Vậy tại sao anh trai lại nổi giận thế?”

“Em mới nổi giận ý!”

Ở bên kia, Tiểu Chân Tâm đang bận rộn với thức ăn không hề bị phân tâm, nhưng vừa nghe thấy Tiểu Mạo Hiểm nói xấu khích bác ly gián tình cảm mẹ con của cậu và mẹ thì lập tức phản bác.

Tân Hành đỡ trán.

Edit: TranGemy – Truyện đăng tải tại www.veroniquederoide.com. Vui lòng đọc truyện tại web gốc để ủng hộ editor.

Tiểu Chân Tâm mà đã lên cơn thì thật sự không thua kém gì ba cậu bé!

“Tân Hành, anh về rồi.”

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.

Dịch Tân đi thẳng vào, đến áo khoác còn chưa cởi ra.

Tân Hành lập tức đứng lên đi về phía anh: “Vừa về à?”

Anh gật đầu, thuận tay ôm cô vào trong lòng và hôn lên mặt cô một cái, nhân cơ hội còn nhẹ giọng nói bên tai cô: “Ừ, nhớ em.”

Mặt Tân Hành nóng lên, nhẹ giọng mắng: “Con còn đang ở đây!”

Dịch Tân cười làm như không nghe thấy, lại hôn cô cái nữa.

“Ba.” Tiểu Chân Tâm nhạt nhẽo gọi một tiếng rồi ăn tiếp…

“Ba.” Tiểu Mạo Hiểm kích động bò xuống khỏi cái ghế ngồi và chạy chậm đến sán lại gần đùi Dịch Tân.

Anh khom người xuống ôm cô bé lên, Tiểu Mạo Hiểm tự giác bò đến hôn chụt một cái ướt nhẹp lên mặt anh: “Ba, con nhớ ba lắm!”

Dịch Tân nhìn Tân Hành một cái rồi cười hỏi Tiểu Mạo Hiểm: “Tại sao lại nhớ ba nào?”

Đôi mắt cô bé đảo một vòng, tự cho là người lớn không nhìn thấy, cẩn thận liếc nhìn Tiểu Chân Tâm đang hì hục ăn, lại thấy cậu bé buồn bực cười với mình một cái, cô bé giật mình, lời đến miệng đã đổi thành: “Con cũng không biết nữa… Con chỉ biết là rất nhớ ba thôi. Cuối cùng ba cũng về rồi, ba ơi, con và mẹ đều rất nhớ ba!”

Tiểu Mạo hiểm còn nhỏ tuổi, khi nói chuyện thật sự là ngọt chết người, rất biết dỗ dành khiến ba mẹ vui vẻ.

Dịch Tân hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mạo Hiểm và hỏi: “Sao Tiểu Mạo Hiểm biết là mẹ còn cũng rất muốn ba thế?”

Khi hỏi câu này, ánh mắt anh nhìn sâu vào Tân Hành. Cô bị anh nhìn thế thì mặt cũng đỏ lên, mất tự nhiên mà cúi đầu xuống.

Dù sao thì Tiểu Mạo Hiểm cũng vẫn còn nhỏ, cô bé chỉ nói một câu ngọt ngào vô tâm chỉ để ba vui vẻ, đâu có hiểu được những hình ảnh cấm thiếu nhi trong đầu người ba của mình chứ?

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, rõ ràng là đang bị làm khó.

Dịch Tân quay sang nhìn Tân Hành và bật cười.

“Ngốc! Em không phát hiện ra lúc ba không có ở đây thì mẹ làm sai chuyện gì sao?”

Anh trai Tiểu Mạo Hiểm lạnh lùng lên tiếng ở sau lưng.

Dịch Tân nghe thế thì cau chân mày, ôm Tiểu Mạo hiểm đi đến bên bàn ăn.

Anh thả cô bé xuống ghế rồi tự mình ngồi xuống đối diện Tiểu Chân Tâm và hỏi: “Mẹ làm sai chuyện gì nào?”

Anh không hỏi còn tốt, anh không hỏi Tiểu Chân Tâm còn ăn uống vui vẻ, vừa hỏi xong sắc mặt cậu bé đã xụ xuống, đôi đũa bị để xuống trong lặng lẽ… rõ ràng là biểu cảm “Con thật sự rất buồn”.

Tân Hành đỡ trán, ngồi xuống bên cạnh Dịch Tân, kéo tay anh và mắng khẽ: “Anh xem, em vất vả lắm mới dỗ dành được thằng bé.”

Ngụ ý của cô là anh chọc thằng bé thì anh phải tự đi mà dỗ…

Dịch Tân bật cười kéo cô vào trong lòng hỏi: “Thế nào? Thằng nhóc lại quậy phá gì à?”

“Ba…” Tiểu Mạo Hiểm xung phong nhận nhiệm vụ giải thích, nhưng lại đột nhiên bị Tiểu Chân Tâm lòng dạ độc ác liếc một cái, thế là cô bé bị dọa run lên, yên lặng cúi đầu không lên tiếng nữa.

Dịch Tân nhìn cô bé.

Cô bé con ngượng ngùng cười: “Không có, không sao cả.”

Tân Hành nhìn dáng vẻ sợ phiền phức của Tiểu Mạo Hiểm nhát gan mà buồn cười.

Hai đứa nhóc này của cô đúng là không đúng với tên!

Tiểu Chân Tâm nhưng không có chút chân thành nào, động cái là giận dỗi…

Tiểu Mạo Hiểm thì cũng chẳng mạo hiểm chút nào, trời sinh đã nhát gan rụt rè…

Edit: TranGemy – Truyện đăng tải tại www.veroniquederoide.com. Vui lòng đọc truyện tại web gốc để ủng hộ editor.

Dịch Tân mỉm cười nhìn Tân Hành, cô đành giải thích: “Là thế này, sáng sớm hôm nay, em muốn đứa hai đứa bé ra ngoài chơi. Tiểu Chân Tâm nói nó không muốn đi, cho nên em mang Tiểu Mạo Hiểm ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa thì nhớ ra thời gian trước em thấy một bộ đồ gia đình của một thương hiệu ở trên tạp chí. Em thích bộ đó lâu rồi, vừa lúc hôm nay có thể đưa Tiểu Mạo Hiểm qua đó… Vì vậy bọn em liền mua bộ đồ gia đình đó về rồi.”

“Mẹ, mẹ hư, mẹ hư, mẹ không nói đến điểm chính. Mẹ, mẹ tránh nặng tìm nhẹ!” Tiểu Chân Tâm nhăn mặt như một tờ giấy lau, nắm chặt bàn tay lại, nhìn qua có vẻ rất bực mình, y như đã phải chịu đựng một sự uất ức lớn lao.

Oh, đúng rồi, mặc dù Tiểu Chân Tâm hơi khó tính, nhưng mà đầu óc thông minh, còn nhỏ mà đã dùng thành ngữ chỉ trích mẹ rất chính xác…

Dịch Tân cười hỏi Tân Hành: “Trọng điểm là gì?”

Cô ngượng ngùng cười: “Trọng điểm là bộ đồ gia đình này không có đồ cho Tiểu Chân Tâm…”

Dịch Tân bừng tỉnh, cái thằng nhãi hư hỏng này là đứa hẹp hòi nhất! Tân Hành làm thế mà không chọc vào nó mới là lạ!

Tiểu Chân Tâm khẽ hừ, liếc qua nói: “Mẹ, mẹ làm tổn thương con rồi.”

“...” Tân Hành nhìn về phía Dịch Tân: “Nhưng mà em có mua đồ chơi cho Tiểu Chân Tâm, còn là đồ giới hạn đấy.”

“Mẹ, con muốn đồ gia đình!” Cậu bé nắm chặt bàn tay, gương mặt rất nghiêm túc như viết mấy chữ rõ ràng: “Con cũng rất có nguyên tắc đấy”.

Khóe môi Tân Hành nhếch lên: “Đúng rồi, con vừa muốn đồ gia đình lại vừa chơi đồ chơi rất vui, vui đến nỗi quên luôn cả ăn cơm tối nhỉ.”

“Mẹ nói lung tung, mẹ nói bậy! Con ăn không vào cơm tối là bởi vì con thật sự buồn, con bị mẹ làm tổn thương, con thích mẹ như thế mà mẹ lại không thích con.”

Tiểu Chân Tâm tố cáo xong trong một hơi, tiện thể còn đặt khuỷu tay lên bàn, học theo dáng vẻ phủ tay lên trán của người lớn, một lần nữa thổi phồng cảm xúc đau lòng của cậu bé lên.

Tân Hành nhún vai, bất đắc dĩ nhìn Dịch Tân: “Con trai anh…”

Dịch Tân ôm lấy cô, cười: “Hay là ném đi nhé?”

Tân Hành sửng sốt.

Tiểu Chân Tâm rét run lên, đột nhiên ngẩng đầu lên từ trong nỗi bi ai nhìn về phía Dịch Tân.

“Không phải anh nói thật đấy chứ?”

“Không phải ba nói thật đấy chứ?”

Hai mẹ con một lớn một nhỏ nhưng trăm miệng một lời.

Dịch Tân nhìn hai người và cười trấn an: “Đừng lo lắng, anh còn đang nghĩ, chưa đưa ra quyết định nhanh thế đâu.”

Tân Hành nhếch khóe miệng.

Còn Tiểu Chân Tâm thì toát mồ hôi lạnh đầy trán.

Cậu bé trợn tròn hai mắt, kinh hãi một hồi rồi tụt xuống khỏi ghế và lặng lẽ chạy đến bên chân Tân Hành, ôm chặt lấy chân mẹ.



Vì vậy, cuối cùng nhà họ Dịch bị làm loạn một ngày cũng yên tĩnh trở lại.

Dịch Tân gọi bảo mẫu của hai đứa bé đến: “Để cho cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ ăn gì đó rồi nhanh chóng cho bọn chúng đi ngủ đi.”

Anh nói rồi ôm Tân Hành đi luôn.

Tiểu Chân Tâm hoảng hốt tụt xuống khỏi ghế, chạy đến trước mặt Tân Hành nhanh như một cơn gió, ngăn cô lại: “Mẹ, truyện cổ tích trước khi đi ngủ, truyện cổ tích trước khi đi ngủ!”

Tiểu Mạo Hiểm chạy theo anh trai đến, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc với mẹ.

Tân Hành nhìn hai đứa con vừa lùn vừa tròn, trắng trắng mềm mềm đứng canh nhau lúc không nghịch ngợm giống y như… hai món đồ chơi. Nhất thời tình mẹ trong lòng dâng lên, cô chỉ hận không thể bước đến gặm bọn chúng một miếng.

Dịch Tân kéo cô lại, mỉm cười nhẹ nhàng với hai đứa con: “Ngoan, mẹ mệt rồi, buồn ngủ. Để dì kể chuyện cho các con nhé.”

Tiểu Chân Tâm vặn vẹo vạt áo, nói thầm: “Dì kể không hay.”

Tiểu Mạo Hiểm đứng bên cạnh cậu bé cũng hung hăng gật đầu.

Dịch Tân cười: “Thế thì không cần nghe nữa.”

Cuối cùng Tiểu Chân Tâm cũng bị chọc giận, cậu bé nắm chặt quả đấm nhỏ, tức giận nhìn Dịch Tân.

Anh nhẹ nhàng nói: “Hay là các con muốn đến chỗ hai cụ hả?”

Tiểu Chân Tâm run lên, cuối cùng cũng rũ đầu xuống: “Ba mẹ, hai người ngủ sớm nhé, ngủ ngon.”

Tiểu Mạo Hiểm chỉ là ngọn cỏ đầu tường, gió chiều nào ngả chiều đó, thấy anh trai đã đầu hàng thì cũng chỉ có thể nói chúc ba mẹ ngủ ngon theo anh.

Dịch Tân cười, rất phách lối ôm Tân Hành đi lướt qua hai đứa trẻ hư hỏng.

Sau lưng họ, cô bé con lặng lẽ hỏi cậu bé con: “Anh trai, anh không phải nói chỉ cần em phối hợp với anh khiến mẹ cảm thấy có lỗi với anh thì mẹ sẽ ngủ cùng chúng ta sao?”

Tiểu Chân Tâm nhìn cô bé, quả đấm nhỏ nắm chặt lại: “Đều do lão hư hỏng đó, ông ấy quá độc ác!”

Hu hu hu, bắt nạt cậu bé! Đe dọa cậu bé!

Ném cậu bé đi… Đưa đến chỗ cụ… Thế thì vĩnh viễn không được gặp mẹ nữa!

Xem ra trước mắt chỉ có thể như vậy.

Tiểu Chân Tâm quay đầu lại, híp mắt nhìn thức ăn trên bàn, hừ lạnh một tiếng. Tránh ra, cậu bé phải ăn no!

Cậu bé đi vài bước mới phát hiện cô bé không đuổi theo, quay đầu nhìn lại thì thấy cô bé con đang cười rất chân chó với mình.

Tiểu Chân Tâm nói: “Em muốn nói gì?”

Tiểu Mạo Hiểm từ từ chạy đến cạnh anh trai, kéo bàn tay nhỏ của anh trai và hỏi: “Váy của em ý mà, em còn được mặc không? Em thật sự rất thích nó!”

Cậu bé nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng không chịu được nụ cười nịnh nọt của em gái cho nên rộng lượng nói: “Chỉ cần mẹ không mặc cùng thì em có thể mặc.”

“Được luôn!”

Đạt thành hiệp ước, hai đứa bé con cứ thế dắt tay nhau về phòng đi ngủ.

Dù sao hai đứa vẫn còn nhỏ cho nên không phát hiện ra lão hư hỏng trong miệng bọn họ đang ôm mẹ đứng cười trộm trong góc tầng hai.

“Thấy chưa, đã nói với em bao lần rồi, chỉ cần em không để ý đến bọn nhỏ nữa thì bọn chúng sẽ không làm gì được, sẽ tự mình ngoan ngoãn đi ngủ thôi.” Lão hư hỏng không biết xấu hổ còn truyền đạt tinh túy độc ác cho mẹ bọn nhỏ.

Edit: TranGemy – Truyện đăng tải tại www.veroniquederoide.com. Vui lòng đọc truyện tại web gốc để ủng hộ editor.

Tân Hành lườm anh: “Ý của anh là chỉ cần em không để ý đến anh thì anh có gây chuyện nữa cũng không được, sẽ tự mình ngoan ngoan đi ngủ đúng không?”

Sắc mặt Dịch Tân cứng đơ.

Anh đang nói hai đứa nhóc hư hỏng kia mà, anh đâu bảo em liên tưởng đến anh chứ!

Tân Hành nhẹ nhàng đẩy anh ra, tự mình quay về phòng.

Cô vừa vào cửa thì người đàn ông cũng đi theo, trở tay đóng cửa lại.

Một tay anh ôm lấy cô, cứ thế ấn cô vào tường, giam chặt cô ở giữa cơ thể anh và bức tường, liếc nhìn cô một cái trắng trợn rồi cúi xuống hôn.

Tân Hành tự giác vòng tay eo anh.

Cảm nhận được anh càng ngày càng hưng phấn, Tân Hành vừa thở hổn hển vừa không nhịn được khẽ cười nhạo: “Vừa rồi không phải nói em mệt mỏi cần đi ngủ sao?”

Người đàn ông vừa say sưa hôn cô vừa gian ác hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ em không hiểu ý của anh khi nói đến ngủ sao?”

Anh hôn thẳng đến cổ cô, Tân Hành nhẹ nhàng ngẩng đầu lên thở dốc.

Anh khẽ cười.

“Chẳng lẽ em muốn anh nói trước mặt hai đứa nhỏ hư hỏng đó rằng chúng ta còn phải bận việc ban đêm à?”

Anh gian tà trêu chọc khiến cô phải lườm lại một cái.

Trong ánh mắt của cô loang loáng nước, chứa đầy vẻ xấu hổ, quyến rũ không sao tả nổi, hình ảnh này khiến cơ thể anh càng trở nên căng thẳng.


_________________
Google [Bot] ơi, ấn nút images  bên dưới để Gem có thêm động lực nha



Xem thông tin cá nhân
4 thành viên đã gởi lời cảm ơn TranGemy về bài viết trên: Hồng Bạch, Thvn1010, phuong thi, xichgo
     
Có bài mới T6 T02 12, 2021 2:07 pm
Hình đại diện của thành viên
Đại Thần Thanh Hạc Bang Cầm Thú
Đại Thần Thanh Hạc Bang Cầm Thú
 
Ngày tham gia: T6 T11 17, 2017 1:29 pm
Tuổi: 27 Nữ
Bài viết: 448
Được thanks: 1532 lần
Điểm: 22.28
Có bài mới Re: [Hiện đại] Quân hôn: Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch - Điểm: 34
Đang tải Player đọc truyện...
Tốc độ đọc truyện: 0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)


Chương 424: Ngoại truyện: Song sinh trai gái nhà Dịch Tân - Phần giữa (2)

Edit: TranGemy – Truyện đăng tải tại www.veroniquederoide.com. Vui lòng đọc truyện tại web gốc để ủng hộ editor.

Bên tai vang lên tiếng quần áo bị xé rách.

“Anh chậm một chút.” Cô vừa buồn cười lại vừa bực, không nhịn được mà khẽ trách mắng.

Ánh mắt anh hoàn toàn tối xuống, một tay nặng nề vuốt dọc thân thể cô, một tay khác nhanh chóng cởi đồ trên người mình…

Cô thoáng ‘ưm’ một tiếng, mềm nhũn dựa vào trong lòng anh, ngón tay không tự chủ được mà chạy lên lưng anh.

Cô còn đang bị đè ở trên tường mà anh đã không thể chờ được, vội vàng va chạm vào cơ thể cô.

Đến khi cô lên đỉnh một lần rồi từ từ hồi phục lại thì anh mới hơi thỏa mãn, nhưng vẫn duy trì tư thế lúc ban đầu, chẳng qua là sự gấp gáp trong mắt đã lui đi, mỉm cười thỏa mãn nhìn cô.

Cô nhẹ nhàng liếc anh: “Anh còn chưa tắm đâu, bẩn chết được!”

Anh cười tà ác hỏi cô: “Muốn vào phòng tắm à?”

Cô đẩy anh ra: “Anh mới thèm vào ý.”

“Ừ, là anh muốn vào.”

“...”

Hoạt động trong phòng tắm quá mạnh mẽ, cho nên hai người ba mẹ này chỉ lo cuồng hoan của mình, chứ không hề nghe thấy tiếng hai đứa con sinh đôi của mình đang gõ cửa ở ngoài.

“Mẹ ơi, con không ngủ được.” Tiểu Chân Tâm đau khổ gõ cửa.

“Mẹ ơi, anh trai không ngủ được.” Tiểu Mạo Hiểm giúp đỡ anh trai gõ cửa.

“Mẹ ơi, con không nói bậy.” Gõ cửa…

“Mẹ ơi, anh trai không nói bậy.” Lại gõ cửa…

“Mẹ ơi, mẹ ra ngoài đi, con muốn ôm mẹ.” Tiếp tục gõ cửa…

“Mẹ ơi, mẹ ra ngoài đi, ôm anh trai xong ôm con thêm một cái nha.” Vẫn đang gõ…

“...”

“...”

Hai bé con gõ đến đỏ cả tay mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Quản gia nghe thấy tiếng động trên lầu thì cuống quýt chạy tới: “Ai ôi, hai vị tiểu tổ tông, ai ôi, ôi sao lại chạy đến đây thế này?”

Tiểu Chân Tâm và Tiểu Mạo Hiểm cùng quay đầu lại, hai đôi mắt giống nhau như đúc không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía quản gia.

Có lẽ đúng là vì sinh đôi, cùng lớn lên trong bụng mẹ với nhau, cho nên mặc dù tính cách của Tiểu Chân Tâm tương đối giống ba, Tiểu Mạo Hiểm tương đối giống mẹ, nhưng có những lúc động tác hoặc ánh mắt của hai đứa bé này cực kỳ giống nhau.

Cứ như thể đã qua huấn luyện, chỉnh tề, đồng loạt và vô cùng đáng yêu.

Quản gia ngồi xổm xuống hỏi hai bé: “Bảo mẫu đâu rồi?”

Tiểu Chân Tâm rất thành thực: “Đi ngủ rồi.”

“...” Quản gia hắc tuyến đầy đầu, hai đứa nhỏ hư hỏng này toàn giả vờ ngủ để lừa bảo mẫu đi ngủ, sau đó sẽ tới gõ cửa phòng mẹ chúng.

Mẹ ơi, mơ thấy ác mộng…

Mẹ ơi, không dám ngủ…

Mẹ ơi, người ta cần có người ở bên…

Bảo mẫu ngủ rồi, mẹ ngủ cùng con đi…



Edit: TranGemy – Truyện đăng tải tại www.veroniquederoide.com. Vui lòng đọc truyện tại web gốc để ủng hộ editor.

Nếu như lúc bọn chúng gõ cửa, ba đang ôm mẹ làm chút chuyện thân thiết…

Tình cảnh đó sẽ chẳng khác nào tạt cho họ một chậu nước lạnh, có mãnh liệt hơn nữa cùng bị diệt sạch.

Dĩ nhiên nếu quả thực chậu nước lạnh đó có thể dập tắt hoặc không thì còn hay, thảm hại hơn chính là… không tiến cũng không lùi được.

Hơn nữa, Dịch Tân không phải mới gặp tình cảm thảm hại đó một hai lần.

Một lần, anh đang ôm Tân Hành ân ái, hai người đã đến giai đoạn gấp gáp, cái đó sắp ra rồi, sắp hoàn thành rồi. Tình cảnh đó thực sự là muốn ngừng mà không được, thực sự là niềm vui tràn trề…

Đúng lúc đó hai đứa nhóc ngắn một mẩu lạch bạch chạy đến gõ cửa.

Mẹ ơi, ác mộng, ác mộng,...

Đó là lần đầu tiên, Tân Hành vừa nghe thấy thì cả người cứng đờ, thoáng cái đã gần như tỉnh táo lại, cho nên dĩ nhiên sẽ đẩy anh ra…

Đẩy ra đấy!

Lúc ấy Dịch Tân hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nếu như ngoài cửa là người khác thì anh thật sự sẽ không nói hai lời, cầm súng bóp cò luôn rồi.

Nhưng ngoài cửa không phải người khác, anh mà dám nổ súng thì Tân Hành sẽ tìm anh liều mạng, đến lúc đó anh biết tìm người nào tiếp tục đây?

Khi trong đầu anh còn đang suy nghĩ rất nhiều thứ, tưởng tượng cảnh treo hai đứa con ngáng đường lên đánh cho một trận thì Tân Hành đã mặc xong quần áo, nhanh chóng đi ra mở cửa. Sau đó cô cứ thế dắt hai đứa trẻ hư đốn đó đi luôn!

Đi luôn!

Cô cứ thế nhét một mình anh trong chăn, trên người vẫn còn vương hương vị của cô, muốn anh phải làm sao bây giờ?!

Người nào đó chỉ có thể vung một đấm thật mạnh vào gối đầu…

Tại sao lại là gối đầu ư? Bởi vì bây giờ trừ gối đầu ra anh có dám đánh ai đâu…

Nhưng mà đêm đó Tân Hành cũng cực kỳ thảm.

Trên thực tế cô vẫn có chút giác ngộ, sau khi cô dỗ hai đứa con vừa khó tính vừa khó chơi của mình ngủ xong thì cũng tự biết quay về sẽ không thể chịu nổi hậu quả, cho nên cô liền nhát gan núp trong giường của con, ngủ cùng con luôn.

Cô nghĩ chờ qua đêm nay, ít nhất ngọn lửa của anh cũng đã giảm bớt, cho dù là lửa giận hay là ngọn lửa ham muốn.

Cô ôm hai con vừa lo lắng vừa thấp thỏm lại có vẻ hơi hả hê mà ngủ.

Nhưng cô thật sự đã đánh giá thấp ngọn lửa của anh… Cô với bé con vừa ngủ thì anh đã âm thầm lẻn vào gian phòng nhỏ ôm cô quay về.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối diện với ánh mắt cười như cầm thú kia, như thể đang nói… Tân Hành, em thảm rồi.



Sau đó cầm thú buông tay chân ra và dày vò cô suốt một ngày một đêm.

Được rồi, một ngày một đêm còn chưa đủ…

Sáng sớm hôm sau, hai đứa bé tỉnh lại trong hưng phấn, bởi vì trước khi ngủ chúng nhớ là vẫn còn được mẹ ôm trong lòng!

Nhưng khi mở mắt ra thì làm gì còn bóng dáng mẹ yêu đâu nữa?

Hai đứa nhỏ không hẹn mà cùng chớp chớp đôi mắt tròn như trái nho nhìn nhau, cực kỳ nghi ngờ, mẹ đâu rồi?

Tối qua mẹ vẫn còn ở đây mà…

Bình thường vào thời điểm thế này, Tiểu Mạo Hiểm sẽ “Oa” một tiếng khóc váng lên. Còn Tiểu Chân Tâm sẽ buồn bã ngồi bên cạnh cô bé, chuẩn bị diễn gương mặt đau khổ lặng lẽ khiến người ta đau lòng, chờ mẹ xuất hiện…

Edit: TranGemy – Truyện đăng tải tại www.veroniquederoide.com. Vui lòng đọc truyện tại web gốc để ủng hộ editor.

Nhưng mà ngày hôm đó, Tiểu Mạo Hiểm còn chưa kịp khóc và Tiểu Chân Tâm cũng chưa kịp buồn bã thì hai đứa bé đã bị người làm ba chân bốn cẳng xách lên và đưa ra khỏi nhà họ Dịch.

“Định đưa chúng cháu đi đâu thế?” Tiểu Chân Tâm hỏi. Tiểu Mạo Hiểm đã hoàn toàn không còn phản ứng, chỉ biết nắm chặt lấy tay anh trai.

Quản gia sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Chân Tâm, cười bảo: “Cậu chủ nói nếu các cháu cười thì sẽ đưa các cháu đến chỗ ông cụ Cố, còn nếu không cười thì phải đưa đến chỗ ông cụ Dịch…”

“Nếu như… khóc thì sao?” Tiểu Chân Tâm có dự cảm xấu.

“Vứt luôn cho người đi đường.”

Trong xe thoáng lặng thinh ba giây, ngay sau đó vang lên tiếng cười vang dội.



Lúc đó chỉ có Cố Viễn Chi vẫn còn ở đây. Dịch Lam thì ở thành phố H. Còn người đi đường thì còn chẳng biết ở đâu…

Dịch Tân đối phó với trẻ con mấy tuổi bằng thủ đoạn như thế đấy!

Trẻ con đã thảm như vậy, huống hồ là mẹ bọn chúng.

Cô bị vây dưới thân người nào đó một đêm, trong lúc tỏ lòng bồi tội còn phải phối hợp với người ta trong một số hành động không bình thường… Theo người khác gọi là tình thú gì đó.

Thí dụ như để tránh cô lại đẩy anh ra thì người kia còn dùng vải buộc hai tay cô lên đỉnh đầu… Rồi…



Tình cảnh lần đó, dùng lời của Tân Hành thì là: Suýt chút thì chết dưới hoa mẫu đơn!

Dĩ nhân cách tự ví von này của cô có mùi dỗ dành, nhất là… chọc được Dịch Tân vui vẻ. Vì vậy ngọn lửa ham muốn của anh cũng được thỏa mãn, cực kỳ vui vẻ, hình phạt của hai đứa con cũng được giảm xuống còn một nửa.

Một tháng sau, hai bé con mới được đón về nhà…

Sau đó lại có tình huống tương tự phát sinh. Dịch Tân cũng hoàn toàn không để ý đến nữa. Tân Hành không phải là không gấp gáp, cô lại đẩy anh ra nhưng đã bị Dịch Tân không nói hai lời kéo về giường, tiếp tục nhào vào cô.

Sau đó họ cứ để mặc cho hai đứa bé gõ cửa…

Tân Hành không đành lòng, nhìn không nổi. Nhưng mà cô dám nhìn không nổi, không đành lòng thì Dịch Tân cũng dám gọi điện thoại nội bộ thẳng cho quản gia: “Tôi đang bận, ông đến đưa bọn nho đi!”



Hu hu hu, vì vậy Tân Hành chỉ có thể vừa hưởng thụ vừa muốn khóc.

Nhưng mà may là quản gia vẫn rất có trách nhiệm. Dù Dịch Tân không gọi điện thoại nội bộ cho ông ta thì lúc ông ta nghe thấy tiếng động cũng sẽ lập tức đi lên.

Vừa bắt đầu là:

“Ba mẹ đi ngủ rồi, Chân Tâm Mạo Hiểm đừng ồn nhé.”

“Không ồn thì sao bọn họ tỉnh lại được?”

Edit: TranGemy – Truyện đăng tải tại www.veroniquederoide.com. Vui lòng đọc truyện tại web gốc để ủng hộ editor.

“...”

Tiếp tục gõ cửa…

Càng về sau càng chứng minh ba mẹ ngủ cực kỳ sâu, thật sự rất sâu, tiếng gõ của của bọn chúng mạnh mẽ như thế mà cũng không nghe thấy.

Lúc này Tiểu Chân Tâm rất tự giác nhìn cánh cửa phòng bị khóa chặt, bĩu môi nói: “Ba mẹ lại ngủ mất rồi.”

Quản gia sờ đầu Tiểu Chân Tâm: “Vậy chúng ta trở về ngủ nhé?”

Tiểu Chân Tâm quay lại nhìn chằm chằm phòng ngủ của ba mẹ lần nữa, lúc này mới không cam lòng gật đầu, cuối cùng yên lặng dắt em gái về phòng ngủ nhỏ.

Lúc đó trong phòng tắm của đôi ba mẹ “ngủ rất say”, nào là tiếng nước chảy, tiếng cơ thể va chạm… Các loại âm thanh quấn quanh hai người, làm gì nghe thấy tiếng động bên ngoài nữa?


_________________
Google [Bot] ơi, ấn nút images  bên dưới để Gem có thêm động lực nha



Xem thông tin cá nhân
6 thành viên đã gởi lời cảm ơn TranGemy về bài viết trên: Hồng Bạch, Thvn1010, huongtrang1984, meomeo1993, phuong thi, xichgo
     
Có bài mới T3 T05 18, 2021 4:04 am
Hình đại diện của thành viên
Đại Thần Thanh Hạc Bang Cầm Thú
Đại Thần Thanh Hạc Bang Cầm Thú
 
Ngày tham gia: T6 T11 17, 2017 1:29 pm
Tuổi: 27 Nữ
Bài viết: 448
Được thanks: 1532 lần
Điểm: 22.28
Có bài mới Re: [Hiện đại] Quân hôn: Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch - Điểm: 34
Chương 425: Ngoại truyện: Song sinh trai gái nhà Dịch Tân - Phần giữa (3)

Chờ đến khi đôi cha mẹ không có trách nhiệm kia vui vẻ xong quay về giường thì trời đã tảng sáng.

Tân Hành vô cùng mệt mỏi, đến mức cô vừa được quấn vào chăn là lăn ra ngủ luôn, Dịch Tân vừa ôm, vừa hôn, vừa lay không để cho cô ngủ.

Tân Hành mở mắt và nhìn anh một cách giận dữ.

Dịch Tân mỉm cười, "Nhìn cái này đã rồi lại ngủ tiếp.”

Nói rồi, anh quấn tạm khăn tắm lên và bước ra khỏi giường, lúc trở về đã thấy Tân Hành lại sắp ngủ thiếp đi rồi...

Nhìn thấy hai má ửng đỏ của cô, anh không khỏi cúi đầu, cắn một miếng… khiến cô tỉnh lại.

Anh lập tức mở hộp trang sức ra và đặt trước mặt cô.

Cô nhìn lướt qua một cái lấy lệ, là một sợi dây chuyền hồng ngọc. Tân Hành ngáp một cái, nhìn anh, "Lúc nào tỉnh dậy em lại nhìn.”

Anh chậm rãi lắc đầu với cô, cười có chút xấu xa.

Cô bỗng cảm thấy căng thẳng.

Món đồ kia cũng không có gì đặc biệt. Cô nghĩ nếu lấy tất cả đồ trang sức máy năm nay của mình ra cũng có thể đủ để mở một cuộc triển lãm sưu tập đồ trang sức rồi.

Cái này cũng chỉ là một món bình thường trong đó mà thôi.

Nhưng anh lại lại cứ muốn phải lấy ra vào lúc này và đeo lên cho cô.

Cô hơi tránh ra: “Anh làm gì thế? Bây giờ anh còn muốn em đeo thử đồ trang sức à?”

Anh nhướng mày, "Anh mua quà cho em mà em không nhận à?”

“Nhận… Nhưng cũng đâu cần là bây giờ chứ, đồ trang sức phải phối với quần áo phù hợp. Sau khi anh đeo vòng cho em, chẳng lẽ lại bắt em phải đi mặc quần áo cho anh xem à? Anh có còn muốn cho em ngủ không hả? Sáng sớm mai em còn phải rời giường làm đồ ăn sáng cho con trai con gái anh, rồi đưa bọn nhỏ đến nhà trẻ nữa.”

Anh cười khẽ: “Anh làm bữa sáng, anh đưa con đi học.”

Nói xong, anh ôm cô vào lòng bằng một tay, mạnh mẽ cưỡng ép đeo vòng lên cho cô.

Nhiều năm như vậy rồi, con cái cũng đã lớn, mà cái tính cách độc đoán này của anh thực sự vẫn không thay đổi chút nào.

Sao lại có người ngang ngược như thế chứ?

Cô cũng đâu có yêu cầu anh phải giống như những người đàn ông khác, vợ bảo gì nghe nấy, lúc nào cũng phải lấy lòng, nhưng mà ít nhất…

Anh đeo vào cho cô xong rồi mới buông cô ra.

Cô cáu giận liếc anh: “Anh không thể nể tình em vừa hầu hạ anh thoải mái mà dịu dàng với em sao?”

“Dịu dàng?” Ánh mắt người nào đó chợt trở nên trầm lắng, rất rõ ràng là đã nghĩ đến vấn đề không nên nghĩ: “Em muốn kiểu dịu dàng nào?”

Tân Hành, "..."

Dịch Tân cúi đầu hôn lên môi cô, "Nào, đứng dậy cho anh xem một chút."

“Nhìn như vậy không được sao?” Tân Hành kéo chăn xuống một chút, cô thật sự không muốn rời giường.

Dịch Tân nhìn về phía trước ngực cô, viên hồng ngọc càng làm nổi bật làn da trắng nõn mịn màng của cô, anh lắc đầu: “Phải thấp hơn chút nữa.”

“Thấp nữa?” Tân Hành suy nghĩ một chút, sau đó kéo xuống một chút nữa.

Bầu ngực nhô cao, núm vú lấp ló lộ ra ngoài, cô không mấy để ý nói: “Được chưa?”

Anh cười và lắc đầu.

Cô khẽ cau mày.

Một tay anh bất ngờ vén chăn trên người cô ra, cô ngạc nhiên định túm chăn lại, nhưng anh đã ôm cả người cô vào lòng, rời khỏi giường, đi thẳng tới trước chiếc gương lớn sát đất.

Cô đột nhiên trợn lớn hai mắt.
Gương, gương, trong gương, hai người… không hề mặc quần áo.

Người đàn ông quấn lấy cô từ phía sau, đặt tay lên cơ thể không mảnh vải che thân của cô, còn đôi môi vẫn hôn lên cổ cô.

Tân Hành chỉ nghe thấy một tiếng nổ "bùm", cả người như bị sét đánh trúng.

Trong một giây hay một phút gì đó, cô gần như không hề nhúc nhích, chỉ máy móc nhìn vào trong gương, ánh mắt dừng lại thật lâu trên người đàn ông của cô đang hôn lên cổ cô.

Qua gương, anh cũng chăm chú nhìn cô.

Hồi lâu, anh đột nhiên cười với cô trong gương, "Thích không?"

Cuối cùng cô cũng có phản ứng, một tay nắm kéo bàn tay anh đang ôm cô ra, xoay người muốn đi.

Nhưng anh lại kéo ngay cô lại, dựa lưng cô vào ngực mình, đối diện với tấm gương.

Cô khẽ kêu lên, vội lấy tay che mặt.

Anh cười nhẹ, mạnh mẽ kéo tay cô xuống.

“Dịch Tân!” Cô vừa xấu hổ, vừa tức giận.

Anh, anh, anh thật sự là càng ngày càng thích thách thức điểm mấu chốt của cô!
“Suỵt.” Anh thổi nhẹ một hơi vào bên tai khiến cô run lên, rồi lại cười: “Em đang nhìn đi đâu thế?”

"... Anh nói xem em đang nhìn đi đâu?” Tân Hành nghiến răng nghiến lợi, "Chẳng phải anh kéo em ra đây sao?”

Ngón tay anh chạm nhẹ vào viên hồng ngọc trước ngực cô, nhìn vào gương, ánh mắt anh gần như si mê: “Nhìn đây này.”

"..."

"Nhìn có đẹp không?"

"..."

"Anh nghe nói đá quý đẹp nhất là khi ở trên làn da không che đậy. Hồi đó anh còn không tin, ừm, nhưng bây giờ thì tin rồi.”

"..." Tân Hành nghiến răng nghiến lợi, "Anh nghe ai nói đấy?”

"Không nhớ nữa.”

"Người đó, sẽ không phải trùng hợp cũng tên là Dịch Tân chứ?"
"Chà, có thể."

Tân Hành chớp mắt, mỉm cười, sau đó Dịch Tân cảm thấy thắt lưng đau nhói, anh bị cô hung hăng véo cho một cái.

Anh vừa buông tay, cô liền chạy đi, nhanh chân chuồn vào trong chăn như một làn khói.

Anh cười và cũng đi theo cô quay lại giường.

Cô kéo sợi dây chuyền ra ném cho anh, "Dịch Tân, lần sau nếu anh dám dùng cách này để trêu chọc em, em sẽ không bao giờ cần đồ của anh nữa!"

“Không cần của anh á?” Anh nhướng mày, xấu xa “ồ” một tiếng, “Hai đứa nhỏ bại hoại kia cũng là của anh đấy, em không cần nữa à?”

"..."

Dịch Tân mỉm cười đặt sợi dây chuyền lên đầu giường, sau đó nằm xuống bên cạnh cô, tỏ ra dễ tính đồng ý với cô: “Được rồi, lần sau nếu anh trêu em sẽ không giở trò này nữa.”

"..."

Sau một lúc, trong đầu Tân Hành đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vội hỏi: “Dịch Tân, quà cho con thì sao?”

Sắc mặt Dịch Tân trở nên cứng đờ, vươn tay tắt đèn, ôm lấy cô, "Ngoan, ngủ đi, không phải em kêu mệt sao?"

"..." Khóe môi Tân Hành giật giật, "Anh lại quên mất rồi phải không? Sao anh có thể như vậy chứ!"

"Sáng sớm mai anh sẽ mua.”

"..."

Ngày hôm sau, Dịch Tân thực sự dậy từ sáng sớm để làm bữa sáng cho hai đứa bé.

Hai đứa nhỏ ngồi trên bàn ăn nhìn quanh, "Mẹ đâu rồi?"

"Ba ơi, mẹ đi đâu vậy?"

"Mẹ, muốn mẹ cơ!"

“Con đi tìm mẹ!” Tiểu Mạo Hiểm nói rồi trèo xuống khỏi ghế.

Dịch Tân dùng một tay xách Tiểu Mạo Hiểm lại, ôm cô bé tở về ghế ngồi: “Tối qua mẹ ngủ muộn, để mẹ ngủ thêm lát nữa nhé? Ba đưa các con đi nhà trẻ."

“Ba, ba nói dối!” Tiểu Chân Tâm rất thẳng thắn phản bác, quả đấm nhỏ bé nắm chặt lại: “Rõ ràng mẹ đã ngủ rất sớm!”

Dịch Tân nhướng mày, đặt sữa tươi trước mặt Tiểu Chân Tâm, "Sao con biết?”
Tiểu Mạo Hiểm đáng thương nhìn Dịch Tân, "Tối hôm qua, bọn con gọi mẹ rất lâu mà mẹ cũng không tỉnh.”

Dịch Tân vuốt trán, nhìn Tiểu Chân Tâm, "Vậy con lại gặp ác mộng à?"

Tiểu Chân Tâm gật đầu lia lịa mà không có bất kỳ trở ngại tâm lý nào, dáng vẻ đúng kiểu uất ức “Con gặp ác mộng, con mơ thấy ác mộng mà còn không tìm được bố mẹ".

Nhưng... chỉ có Tân Hành mới tin chuyện con bé cứ dăm ba bữa lại gặp ác mộng! Bé con nhỏ như vậy, lấy đâu ra mà lắm ác mộng thế?

“Ba, tại sao ba lại nói dối?” Tiểu Chân Tâm Tân thấy anh không lên tiếng, còn tưởng ba lừa mình nên vội vàng hỏi lại.

Dịch Tân mỉm cười xoa đầu cậu bé, "Ba không nói dối."

“Ba nói dối, ba vừa nói mẹ ngủ muộn mà.” Vẻ mặt Tiểu Chân Tâm đầy vẻ phòng bị, thực ra thì cậu bé sợ nhất là khi nói chuyện với Dịch Tân, dù sao thì cậu bé vẫn còn nhỏ, nếu không cẩn thận sẽ bị ba mình lừa gạt hoặc là… dọa cho sợ luôn.

Tất nhiên, nếu cậu bé lớn hơn một chút thì cậu sẽ hiểu, không chỉ có mình mà ngay cả mẹ cũng thế, không phải là bị lừa gạt thì chính là bị dọa sợ...

Tóm lại, ba của cậu bé chính là một người đáng sợ như thế đấy!

Tuy nhiên, rất rõ ràng là Dịch Tân, người đã ăn uống no say vào đêm qua, đang có tâm trạng rất tốt và tràn đầy tính kiên nhẫn. Anh vừa chia đồ ăn cho hai đứa trẻ, vừa giải thích: “Lúc các con gõ cửa, mẹ đang ngủ với ba, ngủ rất say cho nên không nghe thấy gì.”

Sau khi Dịch Tân nói xong, lại suy nghĩ một chút, anh giải thích như thế không sao đúng không?”

Ừ, không có gì sai cả.

Anh tiếp tục giảng giải, "Mẹ ngủ với ba rất lâu, sau đó mẹ tự đi ngủ, vì vậy mẹ mới ngủ rất muộn."

Tiêu Chấn Tân đột nhiên cảm thấy có chút hoang mang, chớp mắt nhìn Dịch Thần, "Đều là ngủ mà, tại sao ba lại tách ra nói riêng?”

Dịch Tân suy nghĩ một chút rồi tiếp tục kiên nhẫn trình bày, "Bởi vì, không giống nhau đâu. Ngủ với ba khiến mẹ rất mệt, khi mẹ ngủ một mình mới nghỉ ngơi được.”

Tiểu Mạo Hiểm nghiêng đầu hỏi: "Sao ngủ cùng ba ba lại mệt ạ?"

Dịch Tân nghĩ một chút lại nói, "Ừm, vì mẹ ngủ với ba thì mẹ sẽ vui. Giống như các con chơi cũng vậy, chơi càng vui thì càng mệt.”

Tiểu Chân Tâm và Tiểu Mạo Hiểm liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn thấy rất nhiều dấu hỏi chấm trong mắt nhau...

Bản thân Dịch Tân cũng nhớ lại lời dạy bảo vừa rồi của mình, hoàn toàn không thấy có vấn đề gì cả, vì vậy anh cảm thấy rất thành công. (Tân Hành rơi lệ: Anh dạy con cái kiểu gì thế hả!)

"Nào, mau ăn đi, ăn xong ba các con đi học."

_________________
Google [Bot] ơi, ấn nút images  bên dưới để Gem có thêm động lực nha



Xem thông tin cá nhân
3 thành viên đã gởi lời cảm ơn TranGemy về bài viết trên: Hồng Bạch, phuong thi, xichgo
 [ 434 bài ] 
           
 



Thành viên đang xem chuyên mục này: Google [Bot], Hwan Nguyễn và 180 khách


Bạn không thể tạo đề tài mới
Bạn không thể viết bài trả lời
Bạn không thể sửa bài của mình
Bạn không thể xoá bài của mình
Bạn không thể gởi tập tin kèm
Google [Bot]

Bây giờ là T2 T05 29, 2023 12:08 am

Lần truy cập trước: T2 T05 29, 2023 12:08 am


Thoát [ Google [Bot] ]


Đề tài nổi bật 
1 • [Hiện đại] Mẹ 17 tuổi Con trai thiên tài cha phúc hắc - Trình Ninh Tĩnh (phần 1)

1 ... 232, 233, 234

2 • [Xuyên không - Trùng sinh] Cùng trời với thú - Vụ Thỉ Dực

1 ... 204, 205, 206

3 • [Xuyên không - Dị giới] Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên

1 ... 270, 271, 272

4 • [Xuyên không] Cuộc sống điền viên của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

1 ... 180, 181, 182

5 • [Xuyên không - Điền văn] Nông kiều có phúc - Tịch Mịch Thanh Tuyền

1 ... 187, 188, 189

6 • [Xuyên không - Dị giới] Phế sài muốn nghịch thiên Ma Đế cuồng phi - Tiêu Thất Gia - Hoàn

1 ... 229, 230, 231

[Cổ đại - Trùng sinh] Trọng sinh cao môn đích nữ - Tần Giản

1 ... 137, 138, 139

8 • [Hiện đại] Hôn trộm 55 lần - Diệp Phi Dạ

1 ... 234, 235, 236

[Xuyên không - Huyền huyễn] Triệu hoán sư khuynh thành - Vô Ý Bảo Bảo

1 ... 179, 180, 181

[Xuyên không] Nắm tay người kéo người đi - Thiên Hạ Vô Bệnh

1 ... 39, 40, 41

11 • [Hiện đại - Trùng sinh] Gia khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả

1 ... 160, 161, 162

12 • [Hiện đại] Quân hôn Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch

1 ... 143, 144, 145

[Cổ đại - Trùng sinh] Tướng phủ đích nữ - Trầm Hoan

1 ... 121, 122, 123

14 • [Cổ đại - Trùng sinh] Đích nữ vô song - Bạch Sắc Hồ Điệp

1 ... 120, 121, 122

15 • [Hiện đại] Hào môn thừa hoan Mộ thiếu xin anh hãy tự trọng! - Mộc Tiểu Ô

1 ... 198, 199, 200

[Cổ đại - Trùng sinh] Đích trưởng nữ - Hạ Nhật Phấn Mạt

1 ... 87, 88, 89

17 • [Xuyên không - Cung đấu] Thế nào là hiền thê - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

1 ... 41, 42, 43

18 • [Xuyên không] Cùng quân ca - Thiên Hạ Vô Bệnh

1 ... 36, 37, 38

19 • [Hiện đại] Ảnh hậu làm quân tẩu - Đông Nhật Nãi Trà

1 ... 73, 74, 75

[Hiện đại] Hào môn tranh đấu I Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc - Hàn Trinh Trinh

1 ... 485, 486, 487



Thành viên nổi bật 
ChieuNinh
ChieuNinh
THO THO
THO THO
vanvan6293
vanvan6293

Khách

Khách

Khách

Shop - Đấu giá: Thiên Yết vừa đặt giá 210 điểm để mua Bướm xanh đen
Shop - Đấu giá: Thiên Yết vừa đặt giá 210 điểm để mua Cung Bọ Cạp
Shop - Đấu giá: Thiên Yết vừa đặt giá 210 điểm để mua Ác quỷ dễ thương
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua Xe hơi quà tặng
Achima: Không đc cấp phép đọc truyệ
hung_ho: AC cho hỏi có phải tính năng đọc truyện trên diễn đàn bị lỗi ko
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 207 điểm để mua Vòng tay đá quý
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Nhẫn ngọc trai
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Ngọc trai đen 2
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 259 điểm để mua Trái tim đá xanh
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 220 điểm để mua Tim đỏ
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Mề đay đá Oval
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 235 điểm để mua Dây chuyền đá Garnet và Citrine
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Nhẫn nam
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 337 điểm để mua Ngọc xanh
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua Nhẫn đá Citrine 1
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Nhẫn cặp cho tình nhân
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua Mề đay đá Peridot 2
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 237 điểm để mua Dây chuyền đá Peridot
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua Mề đay đá Citrine 1
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Chuồn chuồn Citrine
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Nhẫn đá Peridot 2
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua Nhẫn đá Citrine 2
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Cặp nhẫn kim cương
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 277 điểm để mua Nhẫn đá Topaz xanh London 1
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 257 điểm để mua Dây chuyền đá ruby
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 272 điểm để mua Mề đay đá Garnet 2
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua Mề đay đá Citrine 5
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 208 điểm để mua Mề đay đá Citrine 3
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 398 điểm để mua Bông tai đá Topaz xanh London

Powered by phpBB © phpBB Group. Designed by Vjacheslav Trushkin.