“Lão đại, đến giờ cùng Khả Hinh đi khám thai!” Tiêu Đồng tay cầm tài liệu, mặt nở nụ cười đi tới.
Khuôn mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra vẻ không vui, cầm tài liệu 1.3 tỷ, nhìn bãi mực nước màu xanh đậm, cau mày nhìn chữ viết 1.3 tỷ toàn bộ bị mơ hồ, liền trực tiếp nói: “Hợp đồng này thật vất vả ký được lại bị mực nước làm hỏng như vậy, làm lại từ đầu sẽ phiền toái một đống lớn! Bút máy này có chuyện gì? Đang êm đẹp tại sao lại hư?”
Tiêu Đồng cũng cảm thấy ngạc nhiên nhìn phần tài liệu quan trọng, nói: “Đúng vậy, bút máy này anh dùng rất lâu, tại sao đột nhiên lại hư?”
“Mặc kệ!” Trang Hạo Nhiên thở dốc, trực tiếp đặt tài liệu cùng bút máy ở trên bàn làm việc, cầm khăn giấy lên lau lòng bàn tay một chút, nắm tây trang trắng mặc vào, cài cúc áo xong mới nói: “Cô soạn phần tài liệu này một lần nữa, sau đó đưa đến Tổng Công ty xét duyệt, rồi giao cho bên “kiến trúc quốc tế” ký trước, sau đó gửi lại.”
“Vâng!” Tiêu Đồng mỉm cười đáp lời.
Trang Hạo Nhiên thở dốc, hôm nay thật ra cũng có chút căng thẳng, dù sao cũng đi cùng Đường Khả Hinh kiểm tra một lần cuối cùng, trong thời gian này người trong nhà càng ngày càng căng thẳng, ngay cả Trang Tĩnh Vũ thỉnh thoảng buổi trưa đều phải chạy về, càng không cần phải nói tới Ân Nguyệt Dung làm bạn bên Đường Khả Hinh, thiếu chút nữa làm người giúp việc của con dâu, chỉ sợ đứa bé có chuyện, mà Trang Ngải Lâm cũng hơi có chút căng thẳng hơn lúc trước, vốn hôm nay muốn bay sang Paris Pháp, nhưng vẫn hoãn lại thời gian, bởi vì lúc trước bác sĩ khoa sản đã nói, bình thường người mẹ mang thai song sinh rất có thể sẽ sinh sớm hơn một số ngày so với phụ nữ mang thai bình thường, nhưng đương nhiên hy vọng có thể sinh đủ tháng, đây là sinh tốt nhất, dù sao hai bảo bối ở trong bụng hết sức khỏe mạnh hoạt bát, gần đây số lần máy thai cũng hết sức phù hợp yêu cầu!!
Cửa thang máy lập tức mở ra, Trang Hạo Nhiên đi vào ngay, Tiêu Đồng cũng thuận tiện đi theo vào, ấn nút đóng cửa, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, trượt không bao lâu, có thể nghe được một tiếng “Ting”, bên trong thang máy chợt tối sầm, lập tức ngừng lại!!
“Có chuyện gì?” Trang Hạo Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn cả thang máy chợt tối sầm, ngừng lại, kinh ngạc kêu: “Mấy chục năm không có xảy ra sự cố lần nào, đây là có chuyện gì?”
“Ô, đúng vậy!” Tiêu Đồng cũng ngạc nhiên nhấn chuông báo động của thang máy, nghi ngờ nhân viên trụ sở chính chuẩn bị!!
Khách sạn Á Châu!!
Một chiếc Rolls-Royce màu bạc chậm rãi dừng ở thảm đỏ, tài xế nhanh chóng tiến lên cung kính mở nhẹ cửa xe.
Đường Khả Hinh mặc váy bầu cổ lá sen màu xanh dương nhạt, hơi nở nụ cười ngọt ngào dịu dàng, được Thơ Ngữ cùng Giai Kỳ vịn đỡ, nâng bụng bầu gần chín tháng, cất bước đi trên thảm đỏ, nhưng mới vừa đến nơi trong nháy mắt, cả khách sạn Á Châu giống như bị chập điện, tất cả ánh đèn điện lập tức chớp tắt, điện áp không ổn định, nhất là những ngọn đèn thủy tinh ánh sáng mãnh liệt nhất ở quầy lễ tân cũng phát ra tia sáng kỳ lạ, bọn họ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nghĩ xem khách sạn Á Châu chưa từng xảy ra tình huống này, đây rốt cuộc là thế nào?
“Có chuyện gì---” Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn ánh đèn đại sảnh khách sạn Á Châu chớp tắt liên hồi, cô được mọi người nâng đỡ, vừa đi vào bên trong vừa nghi ngờ hỏi.
“Có thể là điện áp không ổn định--- Lúc này đã là cuối mùa xuân, nên có sấm xuân---” Thơ Ngữ đành phải giải thích như vậy.
Khuôn mặt Đường Khả Hinh lại lộ ra nghi ngờ, nhìn ánh đèn đại sảnh vẫn chớp tắt kì lạ, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi từ bên trong thang máy bước ra, kiểm tra tình hình, cô lập tức nở nụ cười ngọt ngào, dịu dàng gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc Tưởng---”
Tưởng Thiên Lỗi mới vừa muốn hỏi bộ phận kỹ thuật rốt cuộc có chuyện gì, lại nghe được tiếng của Đường Khả Hinh, lúc xoay người nhìn thấy cô mặc váy bầu màu xanh nhạt, mái tóc dài thắt bím đến eo, vẫn cười ngọt ngào, khí chất tuyệt vời, nhìn về phía mình, anh lập tức nở nụ cười đi tới hết sức quan tâm, hỏi cô: “Lúc này, sao em lại tới đây?”
“Em đi tới chờ Hạo Nhiên đưa em đi khám thai---” Khuôn mặt Đường Khả Hinh lộ ra ngượng ngùng nói.
Tưởng Thiên Lỗi lập tức hiểu rõ, cười gật đầu, nói: “Nếu không--- Anh cùng em đi đến tòa lầu của chú ấy.”
“Không cần, em ngồi ở chỗ này một chút--- Cảm thấy thời tiết có hơi nóng, em ngược lại có chút không thoải mái, miệng rất khô ---” Đường Khả Hinh mỉm cười nói.
“Vậy đi qua đây nghỉ ngơi một chút---” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười vươn tay dắt Đường Khả Hinh đi về phía cà phê ngoài trời bên trái đại sảnh, lựa chọn vị trí tốt nhất ngồi xuống với cô, mới vừa gọi người chuẩn bị một chút bánh ngọt và nước ấm cho cô, Đường Khả Hinh mới vừa ngồi xuống, lập tức nhìn thấy nhân viên phục vụ quán cà phê ngoài trời, trong tay đang cầm một quả táo đỏ cực lớn chuẩn bị cắt vào đĩa trái cây, cô thật muốn ăn ngay.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô muốn ăn, lập tức gọi nhân viên phục vụ tới, cầm lấy quả táo cùng con dao, sau khi gọt vỏ, lại hết sức tỉ mỉ cắt quả táo thành múi, đặt ở trong đĩa ngọc vô cùng xinh đẹp, lại gọi Đông Anh mang ra một bộ đồ ăn số lượng có hạn hôm nay mới từ hoàng gia Anh đưa tới, lấy ra một cái nĩa nhỏ, cẩn thận cầm nĩa ghim vào trong thịt quả tươi mềm cho cô.
“Oa--- Đời này em có thể ăn được táo của Tổng Giám đốc Tưởng, thật rất vui vẻ nha---” Đường Khả Hinh nở nụ cười hài hước, cố ý nói.
“Chớ nói nhảm--- Sau này muốn ăn mỗi ngày có---” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, cũng đã cắt tất cả táo thành múi, đưa đến trước mặt của Đường Khả Hinh nói: “Đây, ăn đi--- Từ từ ăn.”
“Được--- Anh đi làm việc trước đi--- Em biết rõ anh phải bận rộn, xem một chút đèn đốm có chuyện gì---” Đường Khả Hinh vừa cầm táo đưa lên bên môi, vừa mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt nói.
“Được, cám ơn bà Tổng Giám đốc---” Tưởng Thiên Lỗi nói đùa cùng Đường Khả Hinh, lúc này mới nhanh chóng đứng lên đi về phía bên kia đại sảnh, cùng Kỹ sư Trưởng tìm hiểu xem đèn điện của cả khách sạn rốt cuộc có chuyện gì? Kỹ sư Trưởng nói cũng không rõ, có thể phải tới phòng theo dõi xem nguyên nhân một chút, trước hết loại trừ tình huống do người làm, rồi nói sau---
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói như vậy, lập tức cùng Kỹ sư Trưởng cất bước đi vào phòng theo dõi, nhưng mới vừa đi vào ba tầng cửa sắt, thì nghe được máy biến thế phía trước nổ ầm một tiếng, cả phòng theo dõi chợt tắt ngấm, lập tức toàn bộ ánh đèn phòng theo dõi màu trắng rộng lớn tắt ngấm, tất cả hệ thống an ninh cũng lập tức đóng lại, cửa cũng bị khóa chặt, mọi người vào không được, ra không được!!!
“Đây rốt cuộc có chuyện gì?” Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy chuyện này quá kỳ lạ, ngẩng đầu lên nhìn không gian tối tăm, hơi lộ ra căng thẳng cao giọng hỏi.
Đường Khả Hinh mới vừa ăn một múi táo vào trong miệng, đang cười ngọt ngào nhai táo thơm tho xốp giòn lại phát hiện đèn điện cả đại sảnh khách sạn Á Châu lại chớp tắt, thậm chí có một số nơi vang lên báo động, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn tình huống xung quanh nói: “Ủa, Đây--- Rốt cuộc có chuyện gì? Đột nhiên như vậy---”
Thơ Ngữ, Giai Kỳ, Dĩnh Hồng cùng mọi người cũng không biết, ánh mắt lộ ra nghi ngờ ----
Đường Khả Hinh cũng muốn đứng dậy xem tình hình một chút, nhưng không ngờ mới đặt cái nĩa xuống, lại chợt cảm giác phần dưới bụng của mình thậm chí bị đau đớn giống như kim chích, giống như điện giật lập tức truyền đến làm cho cô chợt cảm thấy đau đớn đổ mồ hôi kêu nhỏ, nhưng cơn đau đớn này cũng biến mất rất mau--- Cô thở nhẹ, cảm giác cơn đau đớn kia chậm rãi tới, nhìn Thơ Ngữ cùng mọi người tiếp tục chăm chú xem chuyện trong đại sảnh, cô không lên tiếng mà mình chậm rãi ngồi trở lại trên ghế sa lon đỏ thẫm, điều chỉnh hơi thở---
Dần dần, lại rõ ràng một chút.
Đường Khả Hinh hít một hơi, liền muốn bưng nước ấm trên bàn trà nhỏ uống một ngụm, nhưng cảm giác cơn đau đớn kia lập tức xông tới làm cho cô không chịu đựng nổi cơn đau đớn này, nhăn mặt kêu lên--- “A, đau quá!”
Dĩnh Hồng, Giai Kỳ cùng Thơ Ngữ ba người lập tức xoay người kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh ngồi ở trên sa lon, tay xoa xoa bụng, kêu lên đau đớn, bọn họ giật mình trong nháy mắt, cả người lập tức nhào tới trước mặt, căng thẳng lo lắng hỏi: “Mợ trẻ!! Cô làm sao vậy? Xác định là đau bụng sao?”
Đường Khả Hinh thở hổn hển, cảm thấy bụng quặn xuống từng cơn, đau đến cô chảy nước mắt ròng ròng, cô thở dốc vội vã gật gật đầu, đau đớn thở dốc kêu lên: “Giống như là---”
“Trời ơi!! Hôm nay vừa lúc bác sĩ cũng không đi theo!!” Giai Kỳ nhào tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, vội nói ngay: “Sợ rằng mợ trẻ sắp sinh!”
Thơ Ngữ cùng Dĩnh Hồng lập tức mở to hai mắt, nhất thời hoảng sợ đến nói không ra lời, căng thẳng run rẩy một lúc, mới vội vàng muốn đỡ cô lên, cao giọng kêu: “Vậy mau đi bệnh viện! Mau!”
Nhưng Đường Khả Hinh lập tức nắm chặt ống tay áo Dĩnh Hồng, cảm giác cơn đau đớn này càng lúc càng mãnh liệt, cô vừa thở dốc, hai mắt vừa rưng rưng nghẹn ngào gọi: “Hạo Nhiên--- Hạo Nhiên---”
“Hiểu rồi, hiểu rồi!” Thơ Ngữ biết người vợ sắp sinh, lúc này mong muốn nhất có chồng ở bên cạnh, cô liền nhanh chóng đứng lên, cao giọng gọi: “Có ai không!! Mợ Trang sắp sinh rồi!! Tất cả nhân viên không được đến gần, dọn ra con đường lớn thông suốt nhất của khách sạn Á Châu, mau tìm người đi tìm Tổng Giám đốc Trang cùng bác sĩ khách sạn!”
Lời này vừa nói ra, đám nhân viên cả đại sảnh sửng sốt la hoảng lên, quản lý bộ phận lễ tân Từ Trạch Minh nghe nói như thế, lập tức nhanh chóng chạy tới trước quan sát tình huống của Đường Khả Hinh, liền dùng tốc độ nhanh nhất đến Hoàn Á thông báo cho Trang Hạo Nhiên, mình thì nhanh chóng chạy tới phòng y tế tìm bác sĩ, vừa vặn lúc này, bốn người Lâm Sở Nhai cùng Tô Lạc Hoành mới vừa họp xong từ Hoàn Cầu trở về, nghe nói Đường Khả Hinh sắp sinh, bọn họ lập tức chạy nhanh tới, kêu to: “Khả Hinh ---- “
Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon đỏ thẫm, đau đớn đến cảm thấy hoa mắt, mồ hôi lạnh chảy xuống, hai mắt tán loạn, vẫn nắm chặt ống tay áo Dĩnh Hồng, thở dốc gọi: “Hạo Nhiên--- Hạo Nhiên---”
“Chúa ơi!! Là thật muốn sinh!” Bọn Tô Lạc Hoành nhìn dáng vẻ của Đường Khả Hinh, trong lòng vừa thương vừa lo lắng, lập tức cùng Lãnh Mặc Hàn xoay người đi nhanh tới tòa nhà Hoàn Á!!
Bên trong thang máy Hoàn Á!!
Nhân viên đang đứng ở bên trong thang máy lầu mười tám, dùng dụng cụ trợ lực, đang muốn mạnh mẽ mở thang máy trong suốt bị kẹt ở giữa tầng lầu, lúc này đèn của cả tòa nhà Hoàn Á đã đột ngột tắt ngấm, trở ngại bọn họ tiến hành công việc, mà Trang Hạo Nhiên cùng Tiêu Đồng đứng ở bên trong, lo lắng gấp gáp đến độ đầu đầy mồ hôi, anh đang nghĩ không biết Đường Khả Hinh đã chờ lâu chưa---
“Lão đại!!” Tiếng của Tô Lạc Hoành bên ngoài thang máy bay tới, hướng vào bên trong hết sức căng thẳng hét to: “Khả Hinh sắp sinh!! Hiện tại cô đang ở đại sảnh, sắp sinh rồi!!”
Trang Hạo Nhiên đứng ở bên trong nghe nói như vậy, cả người anh lập tức tràn lên cảm xúc kích động và run rẩy, hai mắt mở to cách bóng tối nhìn bóng dáng của Tô Lạc Hoành, căng thẳng hét to: “Cái gì?”
_________________
Có duyên mới gặp nhau, dù cho ngàn dặm vẫn gặp nhau, vô duyên đối diện bất tương phùng. Chúng ta duyên phận cạn, thôi thì tạm chia tay!!!
1 thành viên đã gởi lời cảm ơn megau1976 về bài viết trên: Tiosu
Diệp Mạn Nghi lẳng lặng ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, nhìn thầy phong thủy chậm rãi nói: “Lần trước ngài nói lư hương cửu đỉnh nhà họ Đường chợt bốc cháy là bởi vì nhà họ Đường không chịu nổi mệnh lý song long, như vậy--- Cặp long kia có đại biểu cho Khả Hinh mang thai---- Là hai đứa bé trai hay không? Ngài nên biết--- Cô đã sắp sinh rồi, nhà họ Trang phải chuẩn bị thảo luận chuyện sinh trai hay sinh gái để lạy tạ tổ tiên, còn phải làm lễ rửa tội, tất cả những việc này chúng tôi đều phải chuẩn bị ổn thỏa.”
Thầy phong thủy nghe nói như vậy, lập tức nở nụ cười nhìn về phía Diệp Mạn Nghi nói: “Bà Tưởng, lần trước tôi đã nói rồi--- Lư hương cửu đỉnh của nhà họ Đường không chịu nổi mệnh lý song long đó là bởi vì mệnh số của Tổng Giám đốc Trang vốn là ngôi vua tối cao, cậu ấy là một trong hai con rồng kia---”
Diệp Mạn Nghi hơi đảo mắt, nghĩ nghĩ, lại lộ ra kinh ngạc nhìn thầy phong thủy nói: “Vậy ý của ngài là ----”
Thầy phong thủy lộ ra thâm ý nhìn về phía Diệp Mạn Nghi nói: “Lúc ấy Tổng Giám đốc Trang vượt qua cửa ải thì lửa trong lư hương chợt bùng cháy, ba người chúng tôi cũng đã tận mắt nhìn thấy, rồng vàng lượn quanh ở nóc nhà họ Đường, phượng vàng vọt thẳng về phía tầng mây màu tía trên trời!”
Diệp Mạn Nghi nghe nói như vậy, khuôn mặt lập tức nở nụ cười vui mừng và kích động, hơi gật đầu.
Lúc này, điện thoại chợt vang lên, quản gia nhận lấy điện thoại, liền nhanh chóng đi tới, vừa căng thẳng vừa vui mừng nói với Diệp Mạn Nghi: “Bà chủ, tôi mới vừa nhận được điện thoại, nói mợ Trang sắp sinh!”
“Cái gì?” Diệp Mạn Nghi lập tức khiếp sợ xoay người nhìn quản gia!!!
Thang máy bên trong tòa nhà Hoàn Á!!!
Trang Hạo Nhiên nghe nói Đường Khả Hinh sắp sinh, anh lập tức vừa kích động vừa căng thẳng vừa nhìn ra bên ngoài kêu lên, sai người nhanh chóng mở cửa ra, mình nhanh chóng cởi bỏ tây trang, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vươn tay dùng hết sức lực, trong ngoài phối hợp cùng với đám người bên ngoài nạy bung hai cánh cửa trong suốt, không ngờ cánh cửa này lực hút quá mạnh, anh lại dùng sức hơi mạnh làm cho cả cánh tay nổi gân xanh nhưng vẫn không hề nhúch nhích, anh thật sự không có cách nào, lại căng thẳng điên cuồng kêu lên: “Tổng Giám đốc Tưởng đâu ---- Anh ấy đi đâu?”
Tô Lạc Hoành và Lãnh Mặc Hàn cùng ra sức nạy thang máy, vừa nạy đến cả người đổ đầy mồ hôi vừa nói: “Tổng Giám đốc Tưởng cũng bị vây khốn, không hiểu sao tổng đài điện thoại cũng bị gián đoạn! Mọi thứ của khách sạn Á Châu của chúng ta cũng chắc chắn hơn bên ngoài!!”
“A---- “ Trang Hạo Nhiên gấp gáp vung tay đập mạnh cửa kính trong suốt, nhanh chóng cùng mọi người vung tay cố hết sức cắn răng kéo mạnh cửa thang máy, biết rõ lúc này Khả Hinh mong chờ mình ở bên cạnh, anh vừa nạy vừa đau lòng nói: “Bây giờ không có biện pháp, trong mọi người phái một người mau chóng đi qua nói cho Khả Hinh để cô ấy tới bệnh viện trước, tôi sẽ đi theo sau ngay, hiện tại đứa bé quan trọng hơn!”
“Được!” Tô Lạc Hoành nghe xong, liền nhanh chóng xoay người chạy tới đại sảnh khách sạn Á Châu, Lãnh Mặc Hàn cùng mọi người tiếp tục nạy mạnh thang máy!!
Đại sảnh khách sạn Á Châu, mọi người đổ xô ra, nhưng tất cả đều không dám đến gần, căng thẳng nhìn, bác sĩ và y tá của khách sạn chạy tới, đầu tiên kiểm tra xem Đường Khả Hinh có vỡ nước ối chưa, tử cung cũng đã bắt đầu co thắt, liền đề nghị phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện, nhưng vào lúc này, cả người Đường Khả Hinh đau đớn đến cô lăn lộn đổ mồ hôi, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, hai tròng mắt rưng rưng mơ hồ nhìn phía trước, chưa từng có khát vọng người đàn ông kia ở bên cạnh như vậy, cô vẫn nắm chặt ống tay áo Dĩnh Hồng, thở hổn hển sắp hít thở không thông gọi--- “Hạo Nhiên--- Hạo Nhiên---”
Thơ Ngữ cũng đã rơi nước mắt, hiểu rõ tâm tư của Đường Khả Hinh, nhưng vẫn căng thẳng nghẹn ngào nói với cô: “Mợ trẻ, Tổng Giám đốc Trang có lẽ thật sự có những chuyện gì chậm trễ, chúng ta tới bệnh viện trước đi!! Cô sắp sinh rồi! Đứa trẻ quan trọng hơn mà!”
Đường Khả Hinh thở dốc, nước mắt chảy xuống, nhìn lối đi mơ hồ trước mắt, cả người đã đau đớn đến sắp hoa mắt, rốt cuộc tay chậm buông ống tay áo Dĩnh Hồng---
“Đông, đông, đông, đông, đông ----” Cầu thang xoắn ốc tòa nhà Hoàn Á truyền đến một tràng âm thanh nóng nảy xuống lầu!!
Trang Hạo Nhiên lao nhanh xuống bậc thang, vừa lao vừa nghĩ đến chuyện vợ sắp sinh, không biết trước đại sảnh khách sạn xảy ra chuyện gì, chỉ phát điên lao xuống lầu, chạy đến cả người đầy mồ hôi, hai tròng mắt lóe ra ánh sáng kịch liệt, trong miệng luôn lẩm bẩm: “Khả Hinh--- Khả Hinh---”
Rolls-Royce của khách sạn Á Châu nhanh chóng lái tới, tài xế vội vàng mở cửa xe, bác sĩ và y tá tự mình đỡ Đường Khả Hinh chậm rãi đứng dậy, Lâm Sở Nhai mới vừa muốn làm tư thế ôm lấy cô chuẩn bị lên xe, cũng ngay lúc này nghe được một tiếng kêu kích động trong hành lang: “Khả Hinh ----”
Đường Khả Hinh đau đến không thở nổi sắp ngất đi, mới vừa chịu theo Lâm Sở Nhai chuẩn bị đến bệnh viện, lại nghe được tiếng kêu gọi quen thuộc, cô lập tức quay đầu lại, hai tròng mắt rưng rưng nhìn tới trước.
Trang Hạo Nhiên mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển chạy vào đại sảnh khách sạn, nhìn dáng vẻ đau đớn không thở nổi, sắc mặt tái nhợt của vợ, anh đau lòng lập tức chạy như bay qua, vừa chạy vừa căng thẳng nói: “Cám ơn trời đất, rốt cuộc tôi đã chạy tới!”
Đường Khả Hinh hai mắt rưng rưng nhìn thấy chồng xuất hiện, cả người lập tức giống như được dòng máu trong cơ thể bao lấy, nghẹn ngào gọi: “Hạo Nhiên---”
“Khả Hinh!” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt vợ, lập tức ôm lấy cả người cô, đi thật nhanh tới chiếc Rolls-Royce, vừa ngồi lên vừa căn dặn tài xế: “Mau!! Đến bệnh viện!! Sở Nhai, cậu thông báo ngay cho người trong nhà cùng Thụy Kỳ!”
“Được!” Bọn người Lâm Sở Nhai ngồi một chiếc xe khác, vừa nhanh chóng lên xe, vừa thở hổn hển lấy di động ra, căng thẳng gọi điện thoại!!!
Nhà họ Trang!!
Ân Nguyệt Dung đang đứng ở trong hầm rượu theo dõi dì Lý cùng đám người giúp việc đang múc rượu nếp than đã ủ xong vào trong từng bình thủy tinh, bác Phúc nói thân thể của Khả Hinh bị hàn, đến lúc ở cữ uống nhiều rượu nếp than ủ đủ tám tháng để bồi bổ thân thể, bà nhìn người giúp việc trẻ tay chân chậm chạp, không nhịn được vén đuôi váy, tự mình khom người hỗ trợ cầm muỗng, múc rượu nếp than---
Một tràng tiếng bước chân gấp gáp nóng nảy truyền đến!! Có một người giúp việc trẻ nhanh chóng đi tới, căng thẳng nói: “Bà chủ!! Bên Tổng Giám đốc Trang vừa gọi điện thoại nói mợ trẻ sắp sinh!”
“Cái gì?” Ân Nguyệt Dung choáng váng, cả người thiếu chút nữa hôn mê ngã trên bình rượu nếp than, may mắn được dì Lý đỡ lấy, bà vừa thở vừa kích động vừa hưng phấn vừa căng thẳng kêu lên: “Sắp sinh sao? Mau!! Mau báo cho ông chủ và tiểu thư!! Chúng ta phải mau đến bệnh viện!! Mau ---- “
Nói xong, bà ném hết muỗng, xông ra ngoài!!
Vợ chồng Đường Chí Long cùng đám người Nhã Tuệ nghe nói Đường Khả Hinh sắp sinh, cũng căng thẳng vội vàng chạy nhanh tới bệnh viện, xe của mấy gia đình nhanh chóng chạy tới bệnh viện!!!
Bệnh viện!!!
Viện trưởng lập tức dẫn rất nhiều bác sĩ khoa phụ sản, ra lệnh lập tức phong tỏa khu vực phòng sinh VIP, triệu tập giáo sư khoa nhi đầu ngành cùng y tá chăm sóc sau sinh ưu tú nhất, đi nhanh về phía lối đi cấp cứu, Tô Thụy Kỳ mặc áo blouse trắng cũng đi cùng mọi người, mới vừa bước ra bậc thang đã nhìn thấy Trang Hạo Nhiên căng thẳng ôm Đường Khả Hinh nhanh chóng đi xuống Rolls-Royce, thuận lợi đặt cô xuống giường di động đã sớm chuẩn bị xong----
Viện trưởng cùng mọi người nhanh chóng dẫn người chạy tới trước, bác sĩ y khoa nhanh chóng vươn tay kiểm tra bụng của Đường Khả Hinh, kết hợp thời gian tử cung cô co thắt, liền vội vàng nói: “Hiện tại tử cung co thắt càng lúc càng nhiều, không có thời gian đến phòng chờ sanh làm kiểm tra!! Mau!! Trực tiếp đưa đi phòng sinh!”
Tô Thụy Kỳ lập tức đứng tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nhìn sắc mặt cô tái nhợt, dáng vẻ đau đớn hoa mắt không thở nổi, anh vội vàng nắm chặt tay của cô, nói: “Khả Hinh!! Em phải nhớ, đi vào phòng sinh, đừng căng thẳng, đừng lo sợ, mọi việc làm theo lời của bác sĩ, hiểu không?”
Đường Khả Hinh nuốt cổ họng khô khốc, mồ hôi lạnh tùy ý chảy xuống, thân thể đau đến không thở nổi, nhưng vẫn khổ sở chậm rãi gật đầu.
“Mau!! Đưa vào phòng sinh!” Viện trưởng lo lắng không kịp thời gian, tự mình chỉ huy!!
Mọi người nghe nói như vậy, lập tức cùng nhau đẩy giường di động đi nhanh về phía phòng sinh VIP, rất nhiều y tá đã thay xong đồng phục giải phẫu, đeo găng tay trắng, mà y tá chăm sóc sau sinh, y tá khoa nhi cùng mọi người đã tập trung lại, cũng nhanh chóng mặc đồng phục giải phẫu, đeo khẩu trang, phòng trẻ độc lập đã chuẩn bị xong, thậm chí hai chiếc nôi nhỏ màu hồng và màu xanh dương cũng đã trải xong ---
Trang Hạo Nhiên căng thẳng đến cổ họng sắp rớt ra ngoài, vừa đi theo giường di động tới phòng sinh, vừa nắm chặt tay vợ, nắm chặt lòng bàn tay lạnh lẽo của cô, nhìn sắc mặt cô tái nhợt đau đớn gần như hôn mê, anh cũng đau lòng lo lắng căng thẳng đến nghẹn lời, vừa đi vừa căng thẳng nói: “Khả Hinh!! Cho dù như thế nào anh vẫn luôn ở bên cạnh em, em đừng căng thẳng--- Phải nghe kỹ lời của bác sĩ--- Anh biết--- Anh làm em chịu khổ---”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, cảm nhận một cơn đau đớn mới xông thẳng tới, nhưng cô vẫn nắm thật chặt tay Trang Hạo Nhiên --- Thở hổn hển đau đớn gần như không thể chịu nổi nói--- Hạo Nhiên--- Cả đời này--- Em có thể may mắn đau đớn vì anh--- Em hạnh phúc--- Em vui vẻ--- Không cần lo lắng cho em---- Dù sao có một chút khổ, có một chút đau em phải tự mình chịu đựng--- Em đã chuẩn bị xong tất cả --- Anh không cần lo lắng---
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, căng thẳng cảm động, hai mắt rưng rưng.
Mọi người vùn vụt đẩy Đường Khả Hinh đi tới phía trước, lúc đi qua hành lang trắng thật dài, từng bóng đèn trắng lại chớp tắt kì lạ, giống như điện áp không ổn, mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nghĩ xem có chuyện gì, ngay cả Trang Hạo Nhiên cũng khó hiểu suy nghĩ, ông trời chết tiệt này, rốt cuộc có chuyện gì?
Mới vừa dứt lời, ngoài cửa sổ bỗng chốc nổi gió, rất nhiều cây lớn đong đưa trái phải, không bao lâu, mưa to gió lớn ập tới, vào lúc này rất nhiều xe Rolls-Royce nhanh chóng chạy tới trước bệnh viện, Ân Nguyệt Dung che dù đi xuống trước, sau đó đám người Tưởng Vĩ Quốc, Trang Tĩnh Vũ, Diệp Mạn Nghi, vợ chồng Đường Chí Long cũng nhanh chóng xuống xe, đi vào trong bệnh viện!!
“Bảo bối của tôi!! Nhất định là rất đau!” Ân Nguyệt Dung nói xong, người đã nhanh chóng đi vào hành lang thật dài của bệnh viện, lại thấy Đường Khả Hinh đã được đưa vào phòng sinh, mà con trai hết sức căng thẳng đứng ở cạnh cửa phòng sinh, bà lập tức đi thật nhanh tới, hỏi: “Con trai, Khả Hinh thế nào rồi?”
“Mẹ làm sao có thể không căng thẳng?” Hai mắt Ân Nguyệt Dung lập tức rưng rưng, nhớ tới đứa con thứ hai của mình lúc sắp sinh đã chết non, nhớ lại đoạn chuyện cũ, bà đều lòng đau như cắt, bà hiểu rõ hơn ai hết, loại máu mủ chia lìa là nổi đau không cách nào bù đắp nhất trên đời này! Bà căng thẳng ngẩng đầu lên, thấy ánh đèn phòng sinh chợt sáng lên, vừa lo lắng con cho dâu, vừa lo lắng cho cháu trai!!
Lúc này, đám người Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ, Đường Chí Long cũng rối rít chạy tới, Lý Tú Lan vội hỏi tình hình của con gái, biết sắp sinh, bà cũng thở hổn hển căng thẳng xoay người lại, dù sao đây là sinh đôi mà!!
Diệp Mạn Nghi cũng lo lắng đứng ở một bên, sốt ruột nhẫn nhịn không lên tiếng, nhưng bỗng nhiên cảm thấy ánh đèn hành lang dài của bệnh viện đang chớp tắt, rốt cuộc là có chuyện gì?
Trong phòng sinh, bác sĩ đứng đầu khoa sản đã thay xong đồng phục giải phẫu, đeo khẩu trang, nhìn y tá làm xong tất cả công việc trước khi sinh cho Đường Khả Hinh, máy thở oxi đã bắt đầu nhảy lên---
Phó Chủ Nhiệm khoa sản nói với giáo sư: “Tử cung đã từ từ nở rồi!”
Bác sĩ khoa sản nghe nói như vậy, ngay sau đó đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nhìn cô trầm ổn mạnh mẽ nói: “Cô Trang, bởi vì cô mang thai song sinh, mà cô lại lựa chọn sinh thường, chúng tôi vô cùng thán phục tấm lòng lo nghĩ cho đứa trẻ của cô, nhưng trong quá trình đỡ đẻ, nếu có tình huống gì ngoài ý muốn, chúng tôi sẽ lập tức giải phẫu lấy ra đứa bé cho cô, chuyện này tôi hi vọng cô có thể hiểu được---”
Đường Khả Hinh nuốt cổ họng khô khốc, đau đớn đến hai tròng mắt đã mơ hồ nhìn bác sĩ trước mặt, gật đầu.
“Bây giờ chúng ta lập tức kiểm tra hai thai nhi trong bụng mẹ có ôm chặt nhau hay không, nếu như đến phút cuối, hai thai nhi cũng vẫn không chịu buông tay, có lẽ chúng ta không có thời gian chờ đợi, lập tức mổ bụng!” Bác sĩ khoa sản nói tiếp.
“Vâng!” Mọi người lại lập tức gật đầu!!
Bên trong phòng sinh bắt đầu bận rộn!!
Ngoài phòng sinh!! Tất cả mọi người đều đang nóng lòng chờ đợi, sốt ruột nhất không ai qua Trang Hạo Nhiên, anh thật sự lo lắng đến không nói chuyện được, ngay cả thở cũng không thông thuận, mà Ân Nguyệt Dung ngồi ở bên cạnh, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, Trang Tĩnh Vũ cùng Trang Ngải Lâm cũng căng thẳng vội vàng làm bạn ở bên cạnh, Đường Chí Long ngồi ở một bên lo lắng không nói lời nào, Lý Tú Lan càng không cần phải nói, có lẽ tới sớm một bước, có thể vào phòng sinh cùng con gái ---
Lúc này Tưởng Thiên Lỗi mới vừa bị nhốt từ trong phòng theo dõi chạy tới, thấy tất cả mọi người đang nôn nóng chờ đợi, thậm chí bọn Nhã Tuệ cùng Lâm Sở Nhai tất cả đều ở đây, anh biết rõ xảy ra chuyện gì, lo lắng liếc nhìn dáng vẻ căng thẳng lại ép buộc mình bình tĩnh của Trang Hạo Nhiên dáng vẻ, anh im lặng chậm rãi đi tới vươn tay đặt nhẹ lên bả vai của anh ---
Tô Thụy Kỳ cũng tựa ở ngoài phòng sinh, cũng lo lắng đến không thở nổi!!
Bên trong phòng sinh!
Chủ nhiệm khoa sản chặt chẽ chú ý tình huống thai nhi, trên mặt rốt cuộc nở nụ cười xoay người, nói: “Hai đứa bé thật rất ngoan, đứa nhỏ rốt cuộc buông đứa lớn ra rồi!!”
Giáo sư khoa sản nghe nói như vậy, lập tức bước nhanh tới trước mặt của Đường Khả Hinh, tay đặt nhẹ ở trên bụng của cô, chậm rãi nói: “Cô Trang, cho dù như thế nào, chào đón một sinh mạng chịu đựng đau đớn khổng lồ cũng thật xứng đáng, làm mẹ phải thật dũng cảm, hiện tại cô bắt đầu thở chậm, để cho thân thể của mình cố gắng ép xuống thấp ---”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, cô liền thử hít thở nhẹ, để cho thân thể mình ép xuống thấp, nhưng lập tức cảm nhận được cơn đau đớn không thể chịu đựng được trong cuộc đời, đau đến cô thở dồn dập kêu lên tiếng ----
Lập tức, bầu trời vừa mưa to gió lớn, vừa giăng đầy mây đen, giống như rất nhiều ma quỷ đang vươn móng vuốt, rất nhiều cây cối đang điên cuồng đong đưa, mưa rơi càng lúc càng lớn, cả thành phố lập tức chìm vào trong bóng tối---
Trang Hạo Nhiên cùng tất cả mọi người lộ ra vẻ nghi hoặc, nhìn mây đen giăng đầy bên ngoài hành lang thật dài đang khó hiểu, mà Diệp Mạn Nghi đang nghi ngờ suy nghĩ, rõ ràng thầy phong thủy đã nói, hôm nay là ngày thật tốt rồng phượng báo điềm lành, tại sao cũng không thấy một tia nắng nào?
Bên trong phòng sinh, trên trán của tất cả bác sĩ và y tá đều đầy mồ hôi, nên biết hiện tại đang đỡ đẻ cho người nào, bọn họ vừa xoa nhẹ bụng của Đường Khả Hinh, vừa nhìn người trước mặt ---
Cả người Đường Khả Hinh đã đau đến gần như ngất đi, thậm chí trong đầu giống như xuất hiện ảo giác, mồ hôi nóng chảy xuống từng hồi, theo tiếng kêu đau đớn vừa rồi, cô không kêu đau đớn nữa, mà nắm chặt khăn trải giường trắng tinh, mặc cho nước mắt chảy xuống, chỉ cần nghĩ tới có thể để cho hai đứa bé khỏe mạnh ra đời, vẫn cắn chặt răng hít thở mạnh ----
Mưa to gió lớn lại ập tới, cả thế giới giống như muốn rung chuyển, rung chuyển đến mọi người bên trong bệnh viện rối rít kinh ngạc, rung chuyển đến bên trong phòng sinh mọi người thật gấp gáp nóng nảy, Trang Hạo Nhiên thậm chí không thở nổi, hoàn toàn không nghe được tiếng kêu rên từng hồi của vợ ở bên trong, lúc này càng làm cho người ta lo lắng, vợ người khác sinh con sao không kêu thành như vậy!!
Gió lốc từng trận thổi tới, thậm chí truyền đến tiếng rít, vừa đúng hai canh giờ rồng phượng báo điềm lành thì Đường Khả Hinh rốt cuộc cảm thấy đau đớn ngẩng mặt thở hổn hển, một tia chớp từ phía chân trời lập tức chém thẳng xuống, đánh tan lốc xoáy càng lúc càng hội tụ, mưa to lập tức trút xuống rào rào, giống như trút hết tất cả nước mắt thế gian, khi bầu trời càng lúc càng trong xanh, hai luồng ánh sáng vàng chiếu đến, thậm chí theo tầng mây dần dần tan đi, xoắn vào nhau chiếu tới, lập tức thắp sáng cả vùng trời----
Cửa phòng sinh lập tức mở ra, bác sĩ đứng đầu khoa sản, mặt hơi nở nụ cười, cởi xuống khẩu trang nhìn mọi người nói: “Chúc mừng Tổng Giám đốc Trang, chúc mừng Chủ tịch Trang cùng phu nhân,---- Cô Trang thuận lợi sinh ra một đôi thai rồng phượng cùng nặng sáu kg, mẹ con đều bình an.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sờ đến nói không ra lời, Trang Hạo Nhiên càng kích động vui mừng đến thiếu chút nữa phát điên, hai mắt lại rưng rưng, cả người gần như ngất xỉu, cười giống như tên ngốc, run rẩy nghẹn ngào nói: “Tôi ---- Tôi ---- Tôi ---- Tôi có con gái--- Tôi còn có con trai! Trời ơi!!”
Ân Nguyệt Dung lập tức che mặt khóc ô ô ô, Tưởng Vĩ Quốc và Đường Chí Long cùng mọi người cũng vui mừng đến nói không nên lời, thai rồng phượng này đúng là món quà bất ngờ dòng họ này, Nhã Tuệ cũng lập tức bật khóc, không nghĩ tới con bé đáng chết này có thể giành sinh con trước mình, mà Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ nghe nói như vậy, cũng rưng rưng thật kích động nở nụ cười---
“Tôi ---- Tôi ---- Bây giờ tôi có thể vào gặp vợ và con của tôi không?” Trang Hạo Nhiên thật sự đã kích động đến nói không ra lời, thở dốc hỏi bác sĩ.
“Một chút nữa đi, em gái đang dựa vào anh trai ngủ ngon, mà người mẹ cũng phải nghỉ ngơi một chút---” Bác sĩ bật cười nói.
Trang Hạo Nhiên nghe nói vậy, hai mắt anh lập tức đỏ thắm, thật sự không nhịn được, liền nhào vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, kích động cúi đầu rơi lệ!!
_________________
Có duyên mới gặp nhau, dù cho ngàn dặm vẫn gặp nhau, vô duyên đối diện bất tương phùng. Chúng ta duyên phận cạn, thôi thì tạm chia tay!!!
1 thành viên đã gởi lời cảm ơn megau1976 về bài viết trên: Tiosu
Sau khi hai đứa bé chào đời lập tức trở thành chuyện lớn trong cả thành phố, rất nhiều phóng viên lập tức như bầy ong kéo tới bệnh viện, háo hức có được tin tức trực tiếp, hai đầu bếp trưởng của nhà họ Trang, nhà họ Tưởng lập tức bắt đầu bận rộn, chuẩn bị nấu bữa tiệc lớn cao cấp nhất trong tháng, mà rất nhiều người giúp việc nhà họ Trang lại nhanh chóng sửa sang lại hai căn phòng trẻ em, dọn dẹp lại phòng ngủ của Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh, trên giường ngọc đặt rất nhiều vị thuốc hái từ chỗ bác Phúc, bởi vì Đường Khả Hinh có bệnh cũ, do vậy trong tháng phải hết sức cẩn thận, những người nổi tiếng của giới chính trị doanh thương trong thành phố nghe nói vợ của Tổng Giám đốc Hoàn Cầu sinh thai rồng phượng cũng tỏ ý chúc mừng, ngay cả hoàng gia Anh nghe nói chuyện mừng này cũng lập tức mong muốn tương lai bọn họ có thể về nước làm lễ rửa tội, mà Ủy viên Trương cùng Tô Điềm Thần thậm chí dựa theo lễ nghi truyền thống Trung Quốc đã tặng món quà bí mật “Giữ bình an” cho đứa bé.
Lúc này, bệnh viện càng cực kỳ náo nhiệt, bà cụ Chu đã dẫn mười người giúp việc bưng mười món bánh ngọt với đủ loại hương vị đủ loại màu sắc do đầu bếp đã nấu nướng xong, thậm chí có thể nhìn thấy một con bướm bồng bềnh trên chén cơm rượu, gia đình càng giàu có càng dạy làm việc thiện để phúc cho đứa bé, người mẹ sau khi sinh xong trước hết vì phúc dày của đứa bé ăn cơm rượu của hàng trăm gia đình, ngụ ý để đứa bé khỏe mạnh bình an lớn lên, mà phòng bệnh VIP của Đường Khả Hinh cấp bậc chăm sóc đặc biệt, càng cực kỳ náo nhiệt, đám người lớn đi vào phòng bệnh trước hết cám ơn Đường Khả Hinh, đều thương tiếc cho cô vất vả, nhất là Trang Tĩnh Vũ, vui mừng cười không khép miệng, thậm chí nói cô con dâu này quả thật làm người thương yêu, nhà họ Trang chúng ta cũng không biết phải thưởng cho cô cái gì mới không phụ lòng cô vất vả, thật sự chịu khổ---
Đường Khả Hinh mặc quần áo bệnh nhân màu xanh dương, tóc dài thắt bím đến eo, sắc mặt vẫn tái nhợt nhưng cười hạnh phúc và xúc động, tựa vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, nhìn đám người lớn, vẫn có chút suy yếu không còn hơi sức cười nói: “Không vất vả, nhìn hai đứa bé ra đời khỏe mạnh, đau đớn hơn nữa cũng xứng đáng---- Mà còn được ba mẹ thương yêu như vậy, con càng may mắn.”
Đường Chí Long nghe lời nói khéo léo hiểu chuyện của con gái, hai mắt ông đã ngấn lệ, lúc nảy trong mọi người chỉ có ông im lặng nhất, thật ra nhìn thấy con gái đau đớn và chịu khổ như vậy, trong lòng của người làm cha cũng vô cùng đau đớn, nhưng vẫn nhẫn nhịn không nói, hôm nay thấy con gái sinh xong, nói ra những lời này, ông hết sức an ủi mỉm cười gật đầu.
Lúc này Trang Hạo Nhiên thật xúc động ôm chặt vợ, hết sức che chở và thương yêu, thỉnh thoảng cúi đầu đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô cũng không để ý người lớn có ở đó hay không, không ngừng ôm ôm hôn hôn, nhớ tới dáng vẻ đau đớn và dũng cảm của vợ vừa qua, anh liền không nhịn được kiêu ngạo và tự hào, không ngừng an ủi vợ, nói thật giỏi, lúc này, Nhã Tuệ, Trần Mạn Hồng và Tào Anh Kiệt, còn có Lâm Sở Nhai cùng mọi người cũng rối rít vui vẻ đi vào, mà Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ cầm hai bó hoa hồng đỏ tươi đẹp, cũng nở nụ cười đi tới---
Ân Nguyệt Dung lại kêu mọi người tránh ra một chút, lập tức nở nụ cười nhận lấy cơm rượu bà cụ Chu bưng tới, tự mình đút cho con dâu, càng đút, càng vui vẻ, mặt mày hớn hở khen ngợi.
Mọi người lại vui vẻ bật cười một hồi.
Lúc này, Dĩnh Hồng và Giai Kỳ tươi cười bước vào nói với mọi người bên trong phòng bệnh: “Thưa các ông các bà, cậu chủ cùng mợ trẻ, cả cậu nhỏ cùng cô nhỏ đã kiểm tra thân thể xong, tắm rửa xong rồi, bác sĩ và y tá cũng nói mọi người có thể đi xem một chút.”
Trang Hạo Nhiên thật xúc động ngẩng đầu nhìn mấy bác sĩ cùng y tá tự mình đi vào gật đầu xác nhận, nghĩ tới mới vừa vợ sinh xong, hai đứa bé cũng đã được ôm đi ra phía sau phòng sinh để làm chăm sóc sức khỏe và tắm rửa, chưa được nhìn thấy máu mủ ruột thịt của mình, thật ra từ đầu đến giờ, anh vẫn luôn sôi trào và căng thẳng---
Đường Khả Hinh rất hiểu tâm trạng của chồng, liền mỉm cười ngọt ngào nắm nhẹ tay của anh, cố ý tạo sự hồi hộp nói: “Đi xem con một chút đi, thật là kì lạ, rõ ràng là đôi song sinh nhưng mặt mũi tuyệt đối không giống nhau, dường như em gái hơi tinh nghịch, anh trai thì hơi nhã nhặn hơn nhưng cũng rất đáng yêu!”
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười xúc động, cúi đầu nhìn vợ một cái liền chậm rãi gật đầu, trước hết căn dặn bà cụ Chu cùng mọi người chăm sóc Đường Khả Hinh thật tốt, mình cùng những người lớn đi tới phòng trẻ, Ân Nguyệt Dung đi nhanh nhất, Trang Ngải Lâm đứng ở một bên, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ của mẹ như vậy không nhịn được bật cười!!
Phòng trẻ, các y tá mặc áo y tá màu xanh nhạt, tươi cười đứng hai bên tường kính của phòng trẻ, lập tức kéo bức màn màu xanh dương, lập tức kéo rèm lụa màu hồng, mở những ngọn đèn nhỏ li ti màu xanh dương, hơi ấm chậm rãi tràn ra, cùng lúc chiếu về phía một chiếc giường trẻ thơ màu hồng nhạt, trên chiếc giường nho nhỏ này rõ ràng nằm hai đứa bé vô cùng xinh đẹp đáng yêu, bọn chúng cùng mặc quần áo nhỏ theo phong cách England do cô của mình tự tay may lấy, thật mềm mại tựa vào nhau, nhất là thân thể của em gái còn muốn nghiêng người sát anh trai, chóp mũi nho nhỏ chạm nhẹ vào quần áo anh trai mới bằng lòng ngủ yên---
Nghe nói sau khi sinh ra em gái không ngừng ầm ĩ khóc thét, các y tá đều rất ngạc nhiên, cho đến khi mang bảo bối nhỏ dựa sát vào ở bên cạnh anh trai, cô bé mới bằng lòng ngủ yên, lông mi thật dài của nó khẽ rũ xuống, lỗ mũi ửng hồng đáng yêu, cái miệng nhỏ khẽ mím lại thỉnh thoảng bĩu ra, bàn tay nhỏ xíu non hồng linh động hơi có một ít móng tay nhỏ, thỉnh thoảng ưỡn người, thậm chí níu nhẹ quần áo của anh trai---
“Trời ơi---” Ân Nguyệt Dung nhào tới trước cửa sổ thủy tinh, hai tròng mắt tràn lệ nhìn thân thể của hai bảo bối nhỏ trong tường kính, nhất là nhìn bàn tay nhỏ xíu của em gái níu nhẹ quần áo anh trai, mà anh trai ngủ rất bình thản, tuy rằng vẫn còn non nớt hồng hồng, nhưng có thể cảm nhận đây là một đứa bé chững chạc ngoan ngoãn, hai mắt ngủ say nhắm chặt, lỗ mũi cao cao hếch lên, đôi môi mím nhẹ, dáng vẻ rất bình tĩnh cao quý ---
Ân Nguyệt Dung đã khóc không thành tiếng, nước mắt ào ào rơi xuống, nhìn đứa bé trai này thật sự giống như đúc con trai mình khi còn bé, khóc nghẹn ngào nói: thật sự rất đáng yêu----
Lúc này Trang Hạo Nhiên thật xúc động căng thẳng đứng ở bên tường kính, nhìn hai đứa bé thật mềm mại đáng yêu tựa vào nhau yên tĩnh ngủ say, tuy rằng còn chưa nhìn thấy rõ hình dáng khuôn mặt, nhưng dáng vẻ mềm mại ngộ nghĩnh thật sự làm cho người ta vừa nhìn trái tim đã tan chảy, nhất là bộ dáng đáng yêu của em gái, miệng mím chặt, hai bàn tay nhỏ xíu ôm nhẹ anh trai, lộ ra cuộc đời ngọt ngào khó nói hết, cho tới bây giờ cũng không có cách nào hình dung khoảnh khắc làm người yêu thích và hạnh phúc như vậy, ngay lúc này, đôi mắt người đàn ông này vừa rưng rưng, vừa xúc động vừa muốn cười, thật hận không thể lập tức ôm bọn chúng, lồng ngực cuồn cuộn tràn đầy vô hạn tình thương của cha ---
Đám người Trang Tĩnh Vũ và Tưởng Vĩ Quốc, Diệp Mạn Nghi cùng Đường Chí Long cũng rối rít chạy tới, nhìn hai bảo bối nhỏ cũng không nhịn được cười cảm động.
“Chúng tôi có thể ôm đứa bé không?” Ân Nguyệt Dung ngẩng đầu lên nhìn y tá, dùng ánh mắt rất thiết tha.
“Có thể, nhưng phải cẩn thận một chút---” Y tá nở nụ cười xoay người đi vào trong phòng trẻ, ôm anh trai lên trước, liếc nhìn bộ dáng bình tĩnh thản nhiên của nó, mới bước ra phòng bệnh.
Ân Nguyệt Dung lập tức vui mừng đến nói không ra lời, nhanh chóng vươn tay dịu dàng ôm lấy bảo bối này, khi ôm chặt vào trong ngực, trái tim giống như chợt tan chảy, cúi xuống nhìn đứa bé ngủ say vẫn vô cùng yên tĩnh và ngoan ngoãn, ngay cả bàn tay nhỏ xíu giơ lên cũng thật tao nhã, mọi người nhìn thấy đều hết sức kinh ngạc cười lên tiếng, nhất là Diệp Mạn Nghi nhìn cũng không nhịn được vui mừng đến nức nở rơi lệ, Đường Chí Long cẩn thận nhìn bảo bối này, vừa nhìn vừa cười nói: “Ừm, bộ dáng của bảo bối này cũng thật giống Hạo Nhiên, nhưng tính tình không quá giống---”
“Anh trai hơi yên tĩnh!” Ân Nguyệt Dung vui đến giống như mình sinh ra, ôm lấy bảo bối, vừa cười vừa nhìn Tưởng Vĩ Quốc đứng ở một bên thật yên lặng, cười liếc mắt nhìn cháu trai, bà im lặng ôm bảo bối đi tới trước mặt của ông, rất sảng khoái nói: “Này! Ông ôm chút đi!”
“À! Nhỏ như vậy, ôm không được!” Tưởng Vĩ Quốc cố ý quay mặt đi, giả vờ nghiêm trang, nhưng lại không nhịn được quay đầu lại liếc cháu trai một cái, quả thật rất xinh đẹp, mềm mại ngộ nghĩnh, dáng vẻ cao quý hiếm có.
“Ôm đi!!!” Hôm nay Ân Nguyệt Dung thật hào phóng, không ngừng tươi cười đưa cho ông.
Tưởng Vĩ Quốc nghe Ân Nguyệt Dung nói vậy, thật không phải trêu chọc mình, trong cuộc đời, khi biết ở Khả Hinh mang thai mười tháng, trong lòng mình kích động dường nào, bây giờ nhìn thấy hai đứa cháu xinh đẹp đáng yêu như vậy, dĩ nhiên kích động, nên không cưỡng lại được lời của Ân Nguyệt Dung, sau khi tâm trạng ông nội ôm cháu trổi dậy, mới vừa muốn vươn tay ---
Ân Nguyệt Dung đã ôm cháu trai quay người đi, đặt vào trong ngực Diệp Mạn Nghi, hai người cười ha ha.
Tưởng Vĩ Quốc nghiêm mặt, lập tức thật tức giận nhìn Ân Nguyệt Dung nhưng lại không nhịn được tới gần vợ, cùng nhau cúi mặt nhìn đứa bé, thậm chí vươn tay nắm nhẹ bàn tay nhỏ xíu mềm mại thì đứa bé đang ngoan ngoãn ngủ đã tỉnh lại cũng không nhịn được mở nhẹ tay nắm ngón tay của ông nội, Tưởng Vĩ Quốc lập tức hưng phấn đến cười ha ha thoải mái, nói: “Hả, bảo bối này--- Nhìn một cái cũng biết ông nội nắm tay của nó---”
Diệp Mạn Nghi cũng cười không ngậm miệng được.
Trang Hạo Nhiên thật xốn xan kích động đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn y tá ôm con gái của mình đưa đến trước mặt của mình, trái tim của anh đập thình thịch, thậm chí căng thẳng lo sợ mình ôm không được, nhưng vẫn vô cùng dịu dàng, thật cẩn thận đưa tay ôm con gái, để thân thể nhỏ bé của nó tựa nhẹ vào trong ngực của mình, kinh ngạc cúi mặt nhìn con gái nằm ở trong tã lót màu hồng nhạt, khuôn mặt ngoan ngoãn ngủ say, nhất là dáng vẻ ngộ nghĩnh khi nắm chặt bàn tay nhỏ xíu, trái tim của anh tan chảy, thật sự vừa muốn khóc vừa muốn cười ngẩng đầu vội vàng nhìn cha mình nói: “Ba! Mau đến nhìn xem! Bộ dáng của con bé có giống con không?”
Trang Tĩnh Vũ cũng lập tức mỉm cười đi tới, nhìn bộ dáng thật yên tĩnh của bảo bối nhỏ, thỉnh thoảng tay nhỏ nắm nhẹ, đôi môi hơi mím lại, cũng nhìn ra cô bé hết sức hoạt bát đáng yêu, liền nở nụ cười nói: “Em gái giống Khả Hinh, nhưng tính tình quả thật hơi sổi nổi giống con.”
“Ha ha ha ha ha---” Trang Hạo Nhiên cực kì cao hứng, ôm lấy con gái cũng không biết nên nói gì, cảm giác con gái mềm mại êm ái đều muốn tan vào trong tim mình, anh vừa cười vừa ôm con gái, cúi mặt dùng lỗ mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại ngộ nghĩnh của con gái, cảm giác đôi môi nó khẽ nhúc nhích như muốn bú sữa, anh kích động bật cười, thấy đám người Lâm Sở Nhai cũng chạy tới, anh vừa nghĩ đến chuyện gì, thật căng thẳng nói: “Không được!! Bắt đầu từ bây giờ, tôi phải phái mười vệ sĩ bảo vệ tốt cho con gái của tôi! Chẳng may nó gặp phải đàn ông khi dễ nó thì làm thế nào?”
Vừa nói ra lời này, mọi người lập tức cười ha ha.
Lúc này Ân Nguyệt Dung lại ôm cháu trai đưa đến trước mặt Trang Hạo Nhiên, cười nói: “Hạo Nhiên, nhìn xem con trai của con rất đẹp trai, lỗ mũi cao dường nào?”
Trang Hạo Nhiên nghe nói như vậy, hơi nghiêm mặt liếc nhìn bảo bối này vẫn nhắm chặt mí mắt ngủ say, cái miệng nhỏ mím chặt, anh chỉ ừm một tiếng, liền ôm con gái cười thích thú đi ra ngoài.
_________________
Có duyên mới gặp nhau, dù cho ngàn dặm vẫn gặp nhau, vô duyên đối diện bất tương phùng. Chúng ta duyên phận cạn, thôi thì tạm chia tay!!!
1 thành viên đã gởi lời cảm ơn megau1976 về bài viết trên: Tiosu
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm