List truyện sắc hoàn diendanlequydon



 [ 1 bài ] 

Phong tiễn - Phụ Nhân

 
Có bài mới T7 T03 11, 2023 7:54 pm
Hình đại diện của thành viên
Thành viên cấp 1
Thành viên cấp 1
 
Ngày tham gia: T6 T04 07, 2017 3:11 am
Tuổi: 33 Nam
Bài viết: 37
Được thanks: 3 lần
Điểm: 6.84
Có bài mới [Cổ đại] Phong tiễn - Phụ Nhân - Điểm: 85
PHONG TIỄN

tác giả: Phụ Nhân


1.  



Ánh nắng chói chang nung nóng khung kiệu gỗ, khiến mồ hôi cô rịn ướt cả áo gấm đỏ, lại thêm tiếng kèn trống rình rang, khiến cô hoa cả mắt, lần đầu tiên cô mặc áo thụng, mặc đến 6 lớp áo, cảm giác như bị bóp nghẹt.

Hôm nay cô về nhà chồng.

Cô không biết chồng cô là ai, bao nhiêu tuổi, chỉ như bà mối nói, cô gả đi được đã là may. Cô 20 tuổi, cái tuổi lỡ thì, mẹ cô chừng này đã 2 con, nhà cô lại nghèo, của hồi môn không có, chẳng ai rước cô, vậy nên khi người ta ngỏ lời, nhà cô nhận ngay.

Nhà chồng cô có vẻ khá giả, họ đưa đồ cưới rất nhiều, rất quý, vừa bò vừa trâu, còn có lụa, có bạc, nhà cô ai cũng vui, cô cũng vui, nhưng đêm trước khi lên kiệu, mẹ cô khóc hết nước mắt, chắc bị mấy bà cô trong xóm dọa sợ rồi. họ bảo chồng cô là 1 ông già, vừa xấu vừa ác, rước cô về làm lẽ, bởi vì lẽ ông ta vừa chết, bị hành hạ mà chết. mẹ cô sợ đến rụng rời, chạy về nhà ôm cô. cô chỉ cười, cô lại nghĩ chồng cô là 1 đứa trẻ, người ta đem cô về làm cô hầu có lẽ thì hơn.

Dù sao đám cưới cũng rất lớn, lớn như nào thì cô chỉ đoán, đầu cô chụp 1 cái khăn nhung rất dày, ánh sáng len qua chỉ lờ mờ, ngồi trong kiệu lắc qua lắc lại, chẳng biết đi đến đầu rồi, dù sao cô gả chồng xa, nhà ngươi ta ở tận trên trấn, giàu sang phú quý.

“cô dâu tới”.

Có ai hô lên, rồi người ta hạ kiệu, cô suýt tì té lộn cổ. có người vén màn kiệu, cầm tay dẫn cô ra, bàn tay chai sần rắn chắc, cô nghĩ là bà mối, thời nay mối cũng luyện kiếm, tay sần hết cả.

Người này dẫn cô qua cửa, dẫn vào nhà lớn, gạch sàn vừa cứng vừa mát, dẫm toàn chân người, cô cùng người này quỳ trước ai đó, bên tai văng vẳng tiếng người hô, làm lễ, hành lễ, đủ mọi lễ nghi, cô cứ mụ mị mà làm theo, trong đầu chỉ nghĩ đến bàn tay kia,  cho đến khi người đó vén khăn trên đầu cô, hóa ra chồng mình nhìn rất được.

Anh ta cao lớn, lưng hùm vai gấu, chân mày rậm, mặt vuông vắn, dáng vẻ nghiêm túc, nhìn rất dữ tợn, cô đoán có khi làm đồ tể, vậy nên người ta gửi nhiều bò dê như vậy.

đã xong lễ nghĩa, anh ta dẫn cô đi 1 vòng, giờ cô mới thấy tiệc lớn cỡ nào, bày mấy trăm mâm cỗ, khách khứa cả ngàn. rất nhiều người trong số họ mặc đóng nguyên bộ giáp, lại nhiều người mặc sam y, mũ ô sa, có lẽ chồng cô là lính thủ vệ trong trấn, vậy nên binh sĩ cùng đội và quan soát vé đến chung vui.

“ chúng mừng tướng quân và phu nhân đầu bạc răng long”

Có ai đó hô lớn, cô mỉm cười, ồ ra chồng cô là tướng quân. cô lén nhìn anh ta lần nữa, quả là có phong phạm cao thủ, còn đang mường tượng mấy cảnh chém giết trong đầu, thì có cô hầu nữ trẻ đẹp đến dẫn cô đi, đi vào nhà trong, đi qua mấy hành lang, vào 1 căn phòng rộng. vậy là thành người của người khác rồi, cô ngồi xuống giường trải vải lụa đỏ, cầm mấy cái bánh bao, ăn 1 lúc rồi ngủ, ngủ đến quên trời đất.

Cô ngủ đến sáng thì dậy, thấy y phục lộn xộn, ai đã thay đồ cho cô, cô hết hồn, sờ tay xuống dưới hạ thân, vẫn còn nguyên. vừa vui vừa buồn, vui vì mình còn chưa chuẩn bị tâm lí, buồn vì có lẽ mình nhìn không vừa mắt, cô hầu hôm qua nhìn còn đẹp hơn cô.

Cô ngủ đến trưa trờ trưa trật mới dậy, bẽn lẽn thay lại y phục rồi ra ngoài, bà mối nói sáng nào cũng phải dập đầu bái lạy cha mẹ chồng, pha trà dâng trà làm bánh, cô cái gì cũng không biết làm, tới đâu hay tới đó vậy.

Hôm qua trong ấn tượng của cô căn nhà này rất lớn, hóa ra không như cô nghĩ, cô men theo hành lang gỗ từ căn phòng mình ngủ hôm qua, đi được  1 đoạn đã thấy cô hầu hôm qua đi tới, nhìn cô nở nụ cười, đẹp như tiên nữ,

“ chị dâu, ngủ có ngon không ?”

“ à .. ừ có, ngon lắm”

Cô nói chả đâu vào đâu, từ ngữ khô cạn, dù sao cô cũng ít học, nói thẳng là không biết chữ, đào đâu ra văn vẻ.

Em chồng nhìn cô, lại cười, cười nữa chắc cô chết ngợp mất, cô ngượng ngùng cuối mặt xuống nhìn chân,

“ chồng tôi, à không cha mẹ ở đâu vậy, tôi muốn chào, à không muốn gặp, bà mối bảo … “

“mẹ đang dệt vải, còn cha chẻ củi trong sân kia, chắc chị chưa quen nhà cửa, em dẫn chị đi”

Nhà giàu vậy mà lão gia tự tay chẻ củi, nghe cứ ngồ ngộ. cô theo em dâu đi gặp cha trước, đúng là ông ấy đang chẻ củi, chẻ được 1 núi củi cao ngang đầu người rồi,

“con đây rồi, vào nhà trong, ta có chuyện cần nói, tiểu Giang dẫn chị vào nhà đi, gọi cả mẹ con nữa”

Tự nhiên không khí có phần trầm lắng, em ấy không thấy cười nữa, gượng  gạo dẫn cô vào gặp mẹ, bà đang dệt vải, thấy cô vào thì 2 tay nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ, nhìn khóe mắt đỏ hoa, chắc bà vừa mới khóc.

Cô bắt đầu hoảng, dù sao trực giác cô cũng nhạy, nãy giờ vẫn chưa gặp chồng, cô ngắc ngứ,

“chồng con, anh ấy . . .”

“ mọi người ngồi xuống đi”

Cha đi vào, nét mặt nghiêm trọng, cô có thể thấy bộ râu của ông rung rung khi nói, đôi tay siết chặt trên thanh ghế,

“đêm qua thánh chỉ đến, giặc huyết đánh vào nước ta, hơn chục vạn quân, trận này đánh to, hoàng đế chiếu chỉ toàn bộ binh sĩ phía tây đánh giặc, nó phục mệnh ra doanh trại, lãnh quân hướng tây, đã trên đường ra biên giới. nó lo con sợ, nên không gọi con dậy, đã thắng ngựa từ sớm”.

Nói  xong 1 hơi, ông cầm lấy tách trà, uống luôn 1 ngụm, mặt đỏ bừng, cô lại thấy bà đưa tay quẹt mắt, em ấy ôm lấy mẹ, cũng đã rơm rớm, nhìn mọi người như vậy, có phải cô cũng cần chảy chút nước mắt không, dù sao cô cũng vừa lấy anh, còn chưa nói với anh câu nào, cảm xúc lẫn lộn, cô ngửa mặt nhìn ra ngoài cửa, gió thổi mạnh, trời hanh khô, mùa đông sắm đến rồi.

“đêm qua, thật sự rất ấm”, đêm qua cô mơ màng, thấy có người ôm cô ngủ, cơ thể anh ấm, lại rắn chắc, cô cứ vùi mình vào người anh mà ngủ, cảm giác an toàn, nhận lấy hơi ấm từ anh, lần đầu tiên cô ngủ ngon đến thế.

Mùa đông đang đến, mọi người tất bật, chẻ củi trữ lương, may áo dệt vải, nhà chồng lại không có người hầu, toàn bộ việc trong nhà đều là người nhà tự lo. lúc đầu cô cũng thấy lạ, sau quen rồi cô còn thấy thích, chẻ củi đun nước, nấu ăn, cái gì cô cũng làm, thỉnh thoảng cô còn xách cung tên ra ngoài cánh rừng gần trấn đi săn, lúc thì chim, lúc thì cáo, họ đón nhận cô như người thân, cô lấy  thuận mà báo đáp.

Đã qua  4 tháng, cô đã là con gái trong nhà, mọi người thân thiện, ai nấy vui vẻ, nhưng vẫn có nét buồn trên mặt, chỉ thoáng qua, cô vẫn cảm thấy, chồng cô đã 2 tháng rồi không gửi thư về, chiến sự ác liệt, không có tin báo về là bình thường, thậm chí còn là điều nên mừng, cha nói thế, dù ông đêm nào cũng ngủ muộn.

Cho đến 1 đêm gió lớn, trời rét căm căm, anh cả chạy xộc vào nhà, quan phục trên người trầy trật, đem theo tin dữ về nhà,

“đại quân bị chậm lương, binh sĩ đói khát, đã không đủ sức chiến đấu, địch quân nhân cơ hội vào 1 đêm trăng mờ, đánh úp vào trại, đại tướng quân tử trận, phó tướng cũng chết, các tướng quân còn lại sống chết chưa rõ, đại quân bị diệt, chết hơn chín phần”

Mẹ nghe xong thì ngất, cả nhà hoảng hốt, cô chẳng biết làm gì, chỉ ngồi bệt trên đất, tim cô đập mạnh, tay sờ lên ngực, người đó, cô sắp không gặp lại anh nữa.

Cô lảo đảo bước  vào phòng, mặt mũi tái nhợt, cô đang nấu súp, đinh đem lên cho mẹ, thì cha bảo cô về nghỉ để ông tự làm, chắc ông sợ cô không chịu được, cô bưng về phòng tô cơm lớn, ăn lấy ăn để, trong đầu đã bắt đầu hình thành 1 ý định to gan lớn mật. đêm nay, dong ngựa chỉ tây, cô không muốn ngồi nhà mong anh nữa, cô đi gặp anh, dù không biết anh ở đâu, sống hay chết, ra đó rồi làm gì, cô cái gì cũng không rõ, chỉ rõ 1 điều, cô đi tìm chồng.

Quá nửa đêm, cô áo quần tề chỉnh, bó nải trong tay, cung đeo trên lưng, cưỡi ngựa phi thẳng ra cửa trấn, con đường trước kia anh đi, nay cô đang cưỡi, máu sôi sùng sục, gió lạnh vù vù, quất vào người cô, chẳng thể làm nguội cái đầu nóng, cô đi tìm anh.

3 ngày cưỡi ngựa, 3 ngày đi bộ, men theo đường nhỏ mà đi, cuối cùng đã ra được biên cảnh phía tây, ải hạ lăng sơn. Trước mắt cô, là vô vàn xác chết đang phân rữa, tử khí ngút trời, trải dài khắp ải, xác địch, xác ta, không biết lúc sống thế nào, chết rồi làm thành cái xác rữa, làm mồi cho chó hoang.

Cô mệt, đói và khát, đầu cô quay cuồng, nhưng vẫn chạy lang thang khắp chiến trường, cô tìm anh, và mong mình không tìm được. trời trưa rồi tối, cô tìm 1 cái hốc nhỏ ẩn vào núi, mệt mỏi gặp lương, ngủ 1 giấc, mai cô tìm tiếp.

Ngủ được 1 lúc, cô nghe thấy động, cô vừa tắt lửa, thì có người xông vào vung thương đâm xuống. cô lăn 1 vòng, rút con dao nhỏ ở thắt lưng, đâm ngay bên hông, đôi mắt trừng lên, đầy vẻ tàn ác.

Có 4 kẻ tấn công cô, chúng không thắp lửa, nhưng mắt cô vào đêm sáng như mắt cú, nhà cô làm thợ săn trên núi, 7 tuổi cô không học chữ mà học xẻ thịt thú rừng, lên 10 tuổi cầm cung đi săn cùng cha. Làm thợ săn, thỉnh thoảng cũng gặp cướp. cha cô nói rằng, “ gặp cướp, giết được thì giết sạch, chúng ta sống trên núi, không giết chúng thì sống không được”. vì vậy trừ khi là lũ cướp đông địch không lại, chứ nếu chỉ có 1 nhóm nhỏ, cha cô và cô lần nào cũng tìm cách giết sạch chúng, cho dù dùng bẫy, đánh lén, nhất định phải giết sạch, nếu không chúng trả thù.

Cướp trên núi, có khi là người dân cùng đường làm cướp, có khi là binh sĩ đào ngũ, cũng nhiều lúc là tội phạm truy nã, dù gì đi nữa, diệt cướp sẽ có thưởng, nhiều lúc khó khăn không săn được gì, diệt vài tên cướp đổi quan phủ ra bạc, có khi còn qua được mùa đông.

Những kẻ tấn công cô mặc áo giáp rách nát, có thể là đào binh, cũng có thể là bọn cướp xác, là gì cũng mặc, cô đã động sát tâm,

“hôm nay lấy máu chúng bây tế chồng bà”

Cô ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, con dao trong tay vạch ra những đường máu, thoáng chốc đã giết sạch 4 tên, cô ngồi xuống ôm gối, vừa buồn vừa tủi, rồi cô khóc.

Hôm sau cô vẫn ra chiến trường, tìm cho đến tối mới nghỉ ngơi, ngủ đến đêm cô giật tỉnh, cô mơ thấy ác mộng, đầu đầy mồ hôi, răng nghiến chặt, cô đã nghe thấy động, dù là rất khẽ, nhưng kẻ đến rất đông, còn đông hơn hôm qua.

Đông thì chạy, cô tắt lửa, luồn vào bụi cây, đã thủ sẵn đường rút, chưa đi được mấy bước, trước mắt cô vụt sáng, hơn chục ngon đuốc soi rọi cả 1 mảnh rừng. cô hết hồn, lao đến chỗ mỏng nhất, vung dao tấn công, định mở 1 đường máu.

Kẻ định lần này có vẻ khác, cô vừa liều mạng lao ra, ngay 1 rừng giáo nhọn chĩa vào, xíu nữa là xiên qua người cô. cô lăn xuống, ném ra 1 nắm bột, rồi lại lao tới, cả người đập ngay vào 1 tấm chắn cứng như sắt, có kẻ vừa quật khiên gỗ vào người cô. cô ngã chổng vó, đến lúc lồm cồm bò dậy đã bị quăng 1 tấm lưới gai lên người, bị lùa như lùa thỏ vậy.

“đã bắt được gián điệp”.

Có ai đó nói, cô ngóc đầu dậy ngó trái ngó phải, thấy 2 hàng người đang vây mình, người mặc giáp, tay phải cầm giáo, tay trái cầm khiên, mũ chóp nhọn, mặt mày hung dữ, đang nhìn chằm chằm cô.

Hôm qua mình giết vài tên, hôm nay bị trả thù, sơn tặc dạo này trang bị khôi giáp, luyện binh pháp, đúng là lần đầu thấy, phụ thân ở trên núi, nhất định phải cẩn thận.

“tướng quân đến”

Trùm sơn tặc gọi là tướng quân, mới biết, học đòi triều đình làm trò con bò. cô thấy đám người rẽ ra,  1 người mặc giáp từ đầu đến chân bước ra, dáng vẻ uy nghi, mặc dù râu tóc rối bời, mặt mũi lấm lem, dáng vẻ phong trần, uy nghi lẫm liệt.

“hả, nương tử, nàng làm gì ở đây ?”

Cô sững sờ mất mấy giây, tròn xoe mắt, nhìn kĩ lại lần nữa, đúng là anh, mặc dù nhìn vừa bẩn vừa hôi, nhưng đúng là chồng cô.

Nước mắt như suối chảy ra, cô khóc, khóc trôi đi mệt mỏi và uất ức, cô đã chịu đựng, bao gian khổ, cuối cùng gặp anh lành lặn, đứng trước mặt cô.

Anh nói gì đó, nhưng tai cô ù đặc, mắt nhòe đi, thấy anh đấm 1 tên, lại lên gối 1 tên khác, cô bò đến ôm chân anh mà khóc, anh ôm cô lên, thấy người cô nhẹ hẫng, vừa gầy vừa xanh xao, nhìn cô anh cũng xót, chẳng biết làm thế nào cô đến được đây, chắc chịu không ít khổ cực, suýt chút nữa bị lính của anh đâm chết, nghĩ mà anh còn rùng cả mình.

Anh mang cô đến 1 khe núi hẹp, đúng hơn là 1 cái rãnh núi nứt ra, bọn anh trốn ở đây sau khi đại doanh bị phá, chỉ còn hơn trăm binh sĩ, cũng may ít người thì ăn uống dễ hơn, trước đại quân đông như vậy, chỉ vì đói ăn mà thua trận.

Anh để cô lên 1 cái nệm lá khô, nơi này tạm bợ, cô nhìn khắp nơi là áo giáp, binh khí ngổn ngang, bọn họ thua trận mà vẫn không chịu về, lẽ nào định đánh tiếp hay sao.

“thám báo về rồi”

Có người mặc đồ vải bó thân chạy vào, anh vội vã ra tiếp, xung quanh mọi người bắt đầu tụ tập lại quanh anh, anh trải ra 1 tấm bản đồ bằng da thú, bắt đầu nói gì đó. Mặc dù cô không hiểu anh nói gì, nhìn anh cô đã thấy vui, niềm hân hoan kì lạ, cô bó gối nghiên đầu nhìn anh, tủm tỉm cười.

Đêm đến, sau khi ăn súp rau dại và cá nướng bị khét, anh kéo cô ra ngắm sao, anh xoa đầu cô, cô rúc vào người anh, nghe anh kể chuyện, chuyện lạ anh gặp, chuyện hành quân, chuyện đánh trận, anh nhớ gì thì kể đó, giọng anh đều đều, cô nghe câu được câu mất rồi ngủ ngáy, mở mắt ra đã trời đã lên cao, còn anh thì đi mất, cả khe núi trống trơn, chỉ còn 2 binh sĩ đang thắng ngựa.

“chồng, không, tướng quân đâu ?”

Cô la lớn, chụp lấy 1 binh sĩ gần nhất, tim đập loạn xạ, trong lòng dấy lên 1 lo lắng mơ hồ, thua trận không về, vây bắt gián điệp, theo dõi kẻ địch, anh muốn làm gì, không định đánh 1 trận nữa chứ, cô vất vả lắm, nhờ trời đất phù hộ mới tìm được anh, giờ lại lác mất anh lần nữa.

Người binh sĩ không nói gì, nhìn cô lắc đầu, cô quay qua người còn lại, thấy anh ta đang khóc,

“ trung quân báo quốc, da ngựa bọc thây”

Anh ta nói ra 8 chữ, đưa cho cô 1 cái ấn hình con sói bằng đá, “ tướng quân có dặn, phu nhân đem lang ấn về phục mệnh, tránh triều đình giáng tội cho gia đình các binh sĩ, liều chết báo trung”.

Cô lảo đảo suýt ngã, 2 tay ôm đầu, báo trung cái con khỉ, chỉ có trăm người đòi đánh vạn quân, người chết là hết rồi.

Chụp lấy cung tên, cô lao lên ngựa. binh sĩ chụp lấy dây cương, cô đạp 1 cước khiến anh ta ngã lăn, thúc ngựa phóng đi, lần theo vết họ để lại, hành quân vội vã, đến cả vết cũng không thèm xóa.

Cô phóng nước đại, cả người và ngựa đều thở hồng hộc, 2 binh sĩ cũng đuổi theo, cô mặc kệ, hình bóng anh tràn ngập tâm trí cô, khiến cô ngạt thở, cô phải xả hết ra, phải tìm được anh.

Chạy 1 mạch đến tối muộn, đã đến 1 ngọn đồi trọc, vây bởi cánh rừng thưa. từ xa cô đã thấy mấy cột khói bốc lên, tiếng hô vang trời. cô nghiến răng, con ngựa đã sùi bọt mép ngã xuống, cô bỏ ngựa lao thẳng về phía đó, cung cầm nơi tay. nếu anh còn sống, cô cùng anh đánh, không thì mọi giá mang xác anh về.

Trong cánh rừng thưa có vài tên lính giặc người đầy máu lao ra, vung kiếm về phía cô. cô rút dao ra, thì có tiếng gió phụt thổi qua tai, 1 mũi tên cắm ngay giữa ngực, tên lính đổ ụp xuống, 1 trong 2 người binh sĩ đuổi theo cô đã bắn tên. cô không nhìn lại, tiếp tục chạy thẳng.

Qua được cánh rừng, trận chém giết hiện ngay trước mắt, xác của những binh sĩ triều đình nằm rải rác, dẫn sâu vào trong trận địa địch, cô xông về hướng đó, bắt đầu gia nhập trận đánh.

Chiến trường hỗn loạn, xung quanh đều là địch, mùi máu tanh gay mũi, tiếng binh khí ù tai, trước mắt cô là rừng gươm mũi giáo. cô cứ thế len qua trận địa, chém kẻ cản đường, đã vào rất sâu trong đại quân. cuối cùng đến được 1 mảnh đất trống, trước mắt cô là mấy cái nhà gỗ lá tạm bợ, có vài cái đang bị cháy, khói  tro mù mịt, mấy cột khói cô nhìn thấy là từ chúng, cô chợt hiểu, bọn họ muốn đốt lương.

Cô nhìn quanh quất, đôi mắt mở to, miệng mếu máo, nhìn thấy anh đang ở gần đó, cách cô mấy chục bước chân, đang giết quân trảm tướng, để binh sĩ bên cạnh đốt lương.

Cô kéo chân 1 tên kỵ binh, cướp ngựa, phi về phía anh, thẳng cung, lắp tiễn, nhả tên, mũi tên xé gió bắn về phía trước, xuyên qua thân thể vài kẻ địch, cuối cũng găm trúng 1 kỵ binh.

Anh giật mình, tiễn pháp kinh hồn, phía anh có người giỏi vậy sao, anh ngoái đầu, và khi thấy cô, lòng anh lặng đi.

Buồn vui lẫn lộn, anh huy đao trong tay, tiếp tục trảm địch, đây là chiến trường, cô đã ở đây, bên cạnh anh, cùng anh chiến đấu, anh mỉm cười, cầu còn không được.

Binh sĩ bên cạnh anh ngày càng ít, địch quân ngày càng đông, đã chặn mất đường lui, mắt anh đỏ ngầu, đã giết đến mòn đao, anh vốn không định lui, danh dự của quân nhân, là chết trên chiến trường, anh chỉ day dứt, đã liên lụy đến cô.

Bọn họ dần bị quây lại, địch đã dàn cung tiễn, muốn bắn chết họ, anh ném đao trong tay, chụp lấy 1 ngọn giáo, đạp lên yên ngựa, đột kích về phía tiễn binh, xông vào giữa địch, xoay giáo trong tay, đánh tan đội hình.

Nhưng sức cùng lực kiệt, anh đã biết mình sắp cạn sức, anh cưỡi ngựa về phía cô, ít ra anh muốn chết bên cạnh cô, khi còn có thể.

Địch đông ta ít, anh chẳng thể làm gì hơn, đại quân đã phá, anh chỉ có thể đốt lương để khiến địch chậm chân, tranh thủ 1 thời 1 khắc cho triều đình tập hợp binh sĩ kháng địch, sau đó thì tiêu hao binh sĩ của chúng, giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu, giết 1 thì hòa vốn, giết 2 là có lời.

Bỗng trước mắt anh ánh lửa nổi lên, 1 cánh quân đang đánh vào đúng cái hướng họ đã vào, đánh dạt địch qua 2 bên, như con thuyền rẽ sóng đang tiến rất nhanh về phía anh, là 1 đội kỵ binh.

Anh nghe tiếng ai hô lớn, người cầm trường thương dẫn đầu cánh quân kỵ nhìn quen mắt, anh cười, nghe người đó chĩa thương lên trời, gầm lên,
“thằng út, anh đến cứu mày”

Người đến, là nhị ca của anh.

Anh còn nhớ rất rõ cái ngày nhị ca bỏ nhà đi, “anh làm cái anh thích, mày ở lại phụ ông bà già, đừng giống anh”, những lời đó anh vẫn nhớ, nhớ cả bóng lưng hiu quạnh của nhị ca.
Nhị ca sinh ra đã có tài năng, nếu đại ca giỏi văn, làm quan văn trong triều, thì nhị ca giỏi võ, trời phú thần đồng. nhị ca mười sáu tuổi đã được đề bạt thi võ trạng nguyên, mười phần nắm chắc. nhưng trời xui đất khiến, nhị ca nói bỏ là bỏ. nhị ca không muốn làm quan, muốn kinh doanh, nhị ca bỏ trường thi, bỏ nhà đi, theo 1 đoàn buôn.

Cha rất tức giận, nhị ca là bao tâm huyết của ông, 1 con ông làm quan văn, 1 đứa nữa làm quan võ, 1 đời này của ông không uổng, dòng họ ghi vào sử sách, lưu truyền muôn đời. vậy mà cái thằng hai điên khùng kia bảo muốn làm ăn, nghe đâu còn yêu đứa nào trong đoàn buôn, con hồ ly dụ dỗ con ông. Cha cuối cùng không nhận chị dâu, từ mặt nhị ca, không nhận con.

Nhị ca ở ngoài làm ăn, nghe đâu cũng khá, năm nào cũng gửi quà về mấy lần, lần nào cha cũng vất đi hết. anh vì muốn phụ thân nguôi ngoai, cố gắng mười phần, trời không phụ người, năm đó anh đỗ võ trạng nguyên, đem vinh quy về. anh hy vọng, có anh làm võ quan rồi, cha sẽ bỏ qua cho nhị ca, vì anh biết, cha cũng nhớ nhị ca không ít hơn anh.

Vậy mà bao năm, nhị ca vẫn không về, chẳng thể ngờ, anh lại gặp nhị ca là ở hoàn cảnh này. nhị ca đem quân đến cứu anh, chẳng biết làm thương nhân đem đâu ra quân, vua mà biết nhị ca nuôi quân lại mệt, nhưng lúc này chẳng đáng để nghĩ, nhị ca ngay trước mặt anh rồi.

“mày theo anh về”.

Chỉ nói gọn như vậy, nhị ca dàn quân đánh chặn, 1 người khác đưa ngựa cho anh, anh cũng không quan tâm nhiều nữa, anh mở đường đến bên cạnh cô,

“đi”.

Kỵ binh mở đường, anh chạy vào giữa, cô theo bên cạnh, quân nhị ca dàn quân 2 bên , bảo vệ bọn họ. nhị ca theo ngay phía sau, vừa rút vừa đánh chặn, 1 thương quét văng cả đám địch quân, anh cười tự hào, nhị ca giỏi thật, làm thương gia mà quân hùng tướng mạnh, nói ra không ai tin.

Cứ như vậy 1 đường đánh ra, kẻ địch chỉ có thể tuyệt vọng nhìn anh cùng cô rời đi, chúng phái truy binh, nhị ca chia quân 2 đường, nhóm nhỏ tắt đuốc đi đường nhỏ, nhóm lớn vừa đánh vừa lui. 1 đường xuyên rừng, đã thoát ly quân địch.

Cuối cùng thay vì nước đại, đã có thể rong ngựa, nhị ca dẫn đầu, lẳng lặng mà đi, anh mất người vì nước, nhị ca mất người vì anh, đã liên lụy cô đến đây, giờ đến cả nhị ca cũng đến, anh đúng là chẳng biết nói gì, chỉ cưỡi song song bên cạnh cô. cô nhìn anh, ngó đông ngó tây, tay chỉ vào nhị ca, lại chỉ vào anh, anh nhìn cô thì phì cười, rồi anh nhận ra, từ lúc gặp cô, dù chỉ chưa được bao lâu, anh đã cười bằng cả mười năm cộng lại.

“hôm mày cưới, anh không về, chỉ gửi quà, anh sợ ông già ném, nên đi cửa sau đưa cho a Giang, anh không về vì sợ ông già nổi đóa, lại mất vui”.

Người lên tiếng trước lại là nhị ca, anh nghiêng người kéo cô lại,

“đây là vợ đệ”.

“nhị ca”.

Cô cúi đầu, quên chắp tay, không biết nên chắp hay không, nhị ca nhìn cô 1 lúc, tay gãi cằm,

“phục trang lạ thật, cô là người của tộc nào”.

Hỏi câu này hơi khiếm nhã, nhị ca là dân làm ăn, anh cũng không để bụng, anh nhìn cô, thấy cô đang giả vờ e thẹn thì gật đầu, người ngây thơ như cô, bụng dạ không sâu.
“a thị tộc, Lý Thị Lan”

“a thị tộc hả ?”

Giọng điệu nhị ca có vẻ khinh miệt, cô cúi mặt, má đỏ bừng, cảm thấy xấu hổ, cô chỉ là con nhỏ quê mùa trên núi, về đồng bằng lấy người nhà giàu, anh còn là tướng quân, chẳng xứng chỗ nào.

“nhị ca, nàng là người đệ cưới hỏi đàng hoàng, kiệu 8 người nâng, rước qua đại môn”.

Anh nắm tay cô, giọng to rõ ràng, ẩn không vui. Nhị ca cười, tay gãi mông, tay thúc ngựa,

“xùy, anh đùa 1 chút, tức cái gì, người của anh, a thị tộc không ít, chị dâu của mày, cũng là người a thị”.

Anh sạm mặt, đùa chả vui chút nào, anh liếc mắt,

“nhị ca, làm thương nhân lại nuôi quân làm gì, vua biết được sẽ không vui đâu, tội này chém đấy”

“là anh cứu mày”.

“quốc có quốc pháp, ơn nhị ca, đệ khắc trong lòng, tội thì vẫn vậy”.

“thế muốn sao, muốn anh quỳ xuống xin mày không, để anh dập mày 3 vái”.

Anh cười, nhị ca vốn nóng tính, nói nữa khéo nhị ca rút đao mất,”vậy tạ lỗi vợ đệ là được”.

Nhị ca thở phì đằng mũi, hỏi  1 câu không đâu vào đâu, chết vẫn bướng,

“mày tính làm gì, vừa phạm trọng tội rồi đấy ?”

“tập hợp binh sĩ đang ly tán, lui về thành gần nhất, nhị ca bảo tội gì ?”

Nhị ca quay đầu nhìn anh, rồi lại nhìn về phía trước, lắc đầu,

“hoàng đế hòa ước, cắt đất xin hàng, nơi này đã không còn là của chúng ta nữa. mày đánh địch ngay trên đất chúng, là phạm tội khinh quân rồi”.

Anh trợn mắt, cả người run lên, miệng đắng ngắt, bụng đã cộn lên,

“sao có thể . . .”.

“. . . hèn như vậy”, nhị ca tiếp lời, giọng cay nghiệt.

Anh không còn tâm trí để ý đên lời đại nghịch của nhị ca, trong đầu vẫn còn văng vẳng tiếng chém giết. bất lực, tức giận, hối hận, đau khổ, tất cả hiện lên khuôn mặt cau có nhăn nhúm của anh.

Nhìn anh kìm nén như vậy, cô mím môi, ngăn nước mắt chảy ra, bàn tay đưa lên muốn chạm vào anh lại rụt về, cô chẳng nghĩ ra lời nào để nói, chỉ lặng lẽ đi bên cạnh anh.
Nhìn 2 người như vậy nhị ca hừ lạnh, thằng út nhà anh khờ quá, muốn chửi thì chửi đại đi, nó liều mạng như vậy, chỉ để báo trung cho 1 tên khốn mặc hoàng bào.

“vua như vậy, chết đi cho rồi”.

Nhị ca trợn mắt, đứa nào vừa chửi, phải cái đứa mở miệng là trung với nghĩa không. Ai cũng bảo nó trung nghĩa, nhưng nhị ca biết, nó tình nóng y như mình, nó kìm nén, nhẫn nhịn, chính là vì gia tộc, vì ông già, chứ phải mà vì đại nghĩa ấy. nén lâu như vậy, nên xả ra rồi, nhị ca cười, giơ thương lên,

“chết đi cho rồi”.

“chết đi cho rồi”, cô cũng giơ quả đấm lên, hô bên cạnh anh, bỗng thấy nhị ca híp mắt nhìn mình, cô bẽn lẽn gằm mặt xuống, nhị ca lại xoa cái cằm lún phún, cái thằng, chọn vợ cũng được quá chứ.

“nếu mày muốn, đây anh có sẵn quân”.

“nhị ca muốn làm gì ?”.

“chứ mày định làm gì ?”.

“như vậy là đại nghịch bất đạo”.

“làm gì còn đạo nữa mà nghịch”.

“nhị ca nói đùa rồi”.

“ha ha, đúng là nói đùa rồi”.

Nhị ca ngoác miệng cười, anh cũng cười. miệng cười, lòng đầy sóng gió, anh biết mình phải làm gì đó, nhưng làm gì, làm đến đâu còn phải xem thiên mệnh. chỉ là, không làm không được. anh quay nhìn cô, thấy cô nhìn anh cười, ngây thơ và chân thật. nếu anh còn gì vướng bận, có lẽ chỉ có cô.






Xem thông tin cá nhân
     
 [ 1 bài ] 
           
 



Thành viên đang xem chuyên mục này: Google [Bot] và 47 khách


Bạn không thể tạo đề tài mới
Bạn không thể viết bài trả lời
Bạn không thể sửa bài của mình
Bạn không thể xoá bài của mình
Bạn không thể gởi tập tin kèm
Google [Bot]

Bây giờ là CN T03 19, 2023 2:25 am

Lần truy cập trước: CN T03 19, 2023 2:25 am


Thoát [ Google [Bot] ]


Đề tài nổi bật 
[Cổ đại - Trùng sinh] Trọng sinh cao môn đích nữ - Tần Giản

1 ... 137, 138, 139

2 • [Hiện đại - Trùng sinh] Gia khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả

1 ... 160, 161, 162

3 • [Xuyên không - Trùng sinh] Cùng trời với thú - Vụ Thỉ Dực

1 ... 183, 184, 185

[Cổ đại - Trùng sinh] Ký sự của tiểu nương tử - Vân Nhất Nhất

1 ... 40, 41, 42

5 • [Xuyên không] Cuộc sống điền viên của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

1 ... 180, 181, 182

6 • [Xuyên không - Dị giới] Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên

1 ... 270, 271, 272

7 • [Xuyên không - Điền văn] Nông kiều có phúc - Tịch Mịch Thanh Tuyền

1 ... 187, 188, 189

8 • [Xuyên không - Dị giới] Phế sài muốn nghịch thiên Ma Đế cuồng phi - Tiêu Thất Gia - Hoàn

1 ... 229, 230, 231

9 • [Xuyên không] Nữ nhân sau lưng đế quốc Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng (phần 1)

1 ... 165, 166, 167

[Xuyên không - Huyền huyễn] Triệu hoán sư khuynh thành - Vô Ý Bảo Bảo

1 ... 179, 180, 181

11 • [Hiện đại] Quân hôn Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch

1 ... 143, 144, 145

[Cổ đại - Trùng sinh] Tướng phủ đích nữ - Trầm Hoan

1 ... 121, 122, 123

13 • [Xuyên không] Con đường vinh hoa của Thái tử phi - Tú Mộc Thành Lâm

1 ... 53, 54, 55

14 • Cuộc thi Miss List truyện sắc hoàn diendanlequydon năm 2020 (Tổng kết trang 16)

1 ... 49, 50, 51

15 • [Hiện đại] Ảnh hậu làm quân tẩu - Đông Nhật Nãi Trà

1 ... 73, 74, 75

16 • [Hiện đại - Hào môn] Nữ phụ bạch liên hoa này tôi không làm nữa - Ma An

1 ... 27, 28, 29

17 • [Cổ đại - Trùng sinh] Chỉ yêu chiều thế tử phi - Mại Manh Miêu

1 ... 76, 77, 78

18 • [Xuyên không - Dị thế] Thiên tài cuồng phi - Băng Y Khả Khả

1 ... 88, 89, 90

19 • [Xuyên không - Dị giới] Tà phượng nghịch thiên - Băng Y Khả Khả

1 ... 148, 149, 150

[Hiện đại] Hào môn tranh đấu I Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc - Hàn Trinh Trinh

1 ... 485, 486, 487




Shop - Đấu giá: Đăng Tiểu Hy vừa đặt giá 200 điểm để mua Pikachu
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 200 điểm để mua Tiên nữ
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 201 điểm để mua Thiên thần xanh
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 201 điểm để mua Bướm Hồng Vàng
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 201 điểm để mua Bươm bướm tím 2
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 209 điểm để mua Ngọc xanh 5
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 563 điểm để mua Ngọc xanh 6
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 384 điểm để mua Hồng ngọc 3
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 697 điểm để mua Sparkly Diamond
Ban chieu: có ai có list truyện k chia sẻ mình với
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 404 điểm để mua Dây chuyền đá Amethyst
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 411 điểm để mua Đá Amethyst
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 345 điểm để mua Ngọc tím 3
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 200 điểm để mua Cung Sư Tử
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 200 điểm để mua Cầu thủy tinh Tatty
daisy hoàng lan: Cho em hỏi sao dạo này em không nghe đọc truyện được nuqax vậy ạ . Kể cả truyện trước đây e đã từng nghe luôn
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua BMW
Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 201 điểm để mua Bird kiss
Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 200 điểm để mua Đàn gà
Shop - Đấu giá: Mèo Mướp Thích Ngủ vừa đặt giá 201 điểm để mua Bé đi ngựa quay
Kha linh: Cho mình hỏi sao được  cấp phép đọc truyện ngôn tình sắc á
Shop - Đấu giá: zin zin zin vừa đặt giá 200 điểm để mua 3 sao xanh
Shop - Đấu giá: zin zin zin vừa đặt giá 200 điểm để mua Ngựa trời (kiểu 1)
huucanhlaitin: Mọi người cho mình hỏi cách chèn hình vào bài đăng ạ? Mình chèn mãi nó vẫn báo spam
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua Audi
Shop - Đấu giá: Mèo Mướp Thích Ngủ vừa đặt giá 201 điểm để mua Hamster phiêu cùng âm nhạc
Duy Khôi: Sau 6 năm thì đã onl lại và ngáo ngư �
Duy Khôi: Hello bà con �
Shop - Đấu giá: Mèo Mướp Thích Ngủ vừa đặt giá 201 điểm để mua Mèo xám ngủ
Shop - Đấu giá: ~Nhisiêunhân~ vừa đặt giá 201 điểm để mua Mèo đỏ nằm buồn

Powered by phpBB © phpBB Group. Designed by Vjacheslav Trushkin.