Chương 168: Chọn một trong hai
Editor: demcodon
Trong khi đợi Trì Quân chuyển ra, Chung Dịch và Phương Nguyên đã liên lạc với tất cả cổ đông của Thịnh Nguyên, những người xác định đứng về phía bọn họ. Thận Vĩ Mậu, người có thái độ không chắc chắn đã bị bỏ lại đến cuối cùng.
Trong khi bọn họ đang làm những việc này, Trương Viện đã liên lạc với bộ phận dư luận của Chuối Tây, bắt đầu theo dõi hướng đi của internet để ngăn dư luận vượt quá tầm kiểm soát.
Khi Trì Quân vào phòng chăm sóc đặc biệt đã là đêm khuya. Trương Viện đặt cơm hộp và mang theo ba lon cà phê. Cô và Phương Nguyên đều biết tiếp theo vẫn còn một trận chiến khó khăn phải đánh.
Ngược lại là Chung Dịch. Cậu lấy lại tinh thần, mở lon cà phê ra và uống một hớp, nói với hai trợ lý: “Hai người trở về nghỉ ngơi trước đi.”
Trương Viện và Phương Nguyên nhìn nhau: Nói không mệt là nói dối. Nhưng nếu sự việc này có thể cùng ông chủ gánh qua, tương lai chính là tương lai rực rỡ. Bọn họ vốn dĩ là người thân tín của Chung Dịch và Trì Quân. Vì vậy lúc này tất nhiên phải cùng nhau tiến lui.
Chung Dịch nhìn ra thái độ của hai người. Ngón tay cậu bóp chặt miệng lon cà phê, thân lon bằng nhôm hơi móp méo, thản nhiên nói: “Trương Viện, tôi sẽ không đến Chuối Tây khoảng một tháng, tất cả mọi chuyện cứ liên lạc trực tiếp với tôi. Nếu có tài liệu cần ký tên thì đến Thịnh Nguyên tìm tôi.”
Hai người rùng mình.
Trương Viện trả lời: “Vâng, sếp Chung.”
Dựa vào những gì chiều nay mắt thấy tai nghe, với sự ủy quyền toàn diện của sếp Trì nhỏ, bà Tùng phần lớn cũng sẽ ra tay giúp đỡ. Hơn nữa lúc trước nghe nói, Chung Dịch đã từng làm việc trong mấy dự án ở chi nhánh Bắc Kinh trong một thời gian dài. Ít nhất gánh qua hội đồng quản trị tuần sau cũng không khó. Nhưng những gì Chung Dịch phải làm rõ ràng không chỉ bao nhiêu đó.
Cậu muốn trực tiếp nắm giữ Thịnh Nguyên trong tay, không cho người khác chạm vào.
Chung Dịch hơi mệt mỏi nói: “Được rồi. Tôi sẽ đi khách sạn gần đây ngủ một đêm. Ngày mai...” Lúc này lại muốn nói đến vệ sĩ: “Anh Hà, anh Quách, hai anh nghỉ ngơi trước đi, đừng vội trở lại làm việc, sắp xếp những người khác đi theo tôi hay đến bảo vệ ông Trì.” Cậu dừng lại rồi nói tiếp: “Sếp Trì nhỏ ở đây thì để người lại trông coi.” Mặc dù bệnh viện được theo dõi chặt chẽ, nhưng người đứng sau hậu trường rõ ràng không coi trọng tính mạng con người, không biết còn sẽ làm gì nữa.
Đến thời điểm này, Chung Dịch không muốn lại xảy ra một chút sai lầm.
“Chuyện hôm nay...” Chung Dịch nói với các vệ sĩ: “Không thể đổ lỗi cho mọi người, nhưng trong công ty của các anh hẳn là cũng có quy định.” Làm khách hàng bị thương nghiêm trọng như vậy, dù có bị đuổi việc hay không thì chắc chắn cũng phải có cách trừng phạt.
Nhưng với tình hình hiện tại như thế, Chung Dịch cũng không thể yên tâm khi thay đổi người, vẫn là để bọn họ đi theo trước.
“Kẻ điên Đường Hoài Cẩn kia...” Chung Dịch dừng lại, ánh mắt lạnh nhạt: “Đang ở trại tạm giam, cho hắn một chút ‘chăm sóc đặc biệt’ đi.”
Người có thể xây dựng được một công ty bảo an thì những mối quan hệ và mạng lưới kinh doanh đằng sau nó không chỉ ‘sạch sẽ’ như vẻ bề ngoài như vậy.
Chung Dịch biết rõ điều này và cũng nghe qua mấy câu gợi ý mờ nhạt. Trước đây cậu chưa từng có kế hoạch sử dụng nó. Nhưng hiện tại, Trì Quân hôn mê bất tỉnh, tâm trạng của Chung Dịch đã hoàn toàn khác.
Các vệ sĩ nghe vậy đều nhìn nhau. Anh Hà, người đứng đầu đã đặt kỳ nghỉ lên tiếng đồng ý.
Bọn họ cũng đánh cược với nhau, cảm thấy trong hoàn cảnh chung như thế không có nhiều khách hàng nguyên tắc như Chung Dịch. Nhưng nếu thường xuyên đi dạo bên bờ sông làm sao giày không bị ướt được. Chung Dịch sớm muộn gì cũng đến lúc phá giới.
Quả nhiên đến hôm nay, Chung Dịch cuối cùng đã bước vào ranh giới đó. Nhưng công bằng mà nói, nếu người bên gối của mình đang được cứu chữa trong phòng cấp cứu mấy tiếng lại không trả thù, đó chính là thánh nhân
Chung Dịch sửa sang lại suy nghĩ của mình, cảm thấy tạm thời không gì khác để giải thích vào lúc này. Xét tình hình từ hiện trường, Đường Hoài Cẩn hơn phân nửa không cách nào thoát khỏi tội danh ‘cố ý giết người’. Chỉ cần không có việc tự nhiên đâm ngang nữa.
Chung Dịch rũ mắt, uống hết hớp cà phê cuối cùng, ném lon vào thùng rác bên cạnh, nghe thấy tiếng ‘leng keng’.
Bây giờ là cuối tháng 7, thời điểm nóng nhất trong mùa hè ở Thượng Hải. Nhưng mọi người ở đây đều chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh.
Suy nghĩ của Chung Dịch xoay chuyển. Thực ra, cậu mơ hồ biết lúc trước khi Lưu Phương tuyên án, Trì Quân... ừm, đã làm gì đó.
Đến bây giờ, cậu cũng muốn làm chuyện giống vậy: Từ việc lựa chọn thẩm phán, đến việc lựa chọn luật sư công tố và luật sư bào chữa. Đường Hoài Cẩn sẽ trải qua một thời gian dài bị tra tấn trong giai đoạn hỏi cung, sau đó nghênh đón một bản án tử hình.
Nó chỉ có thể như vậy, cần thiết như vậy. Nhưng điều này còn chưa đủ.
Đường Hoài Cẩn có thể làm ra chuyện ngày hôm nay cho thấy y vốn dĩ quyết tâm muốn chết. Nhưng người tìm đến y vẫn còn ở phía sau, muốn hưởng thụ trái cây đẫm máy này.
Làm sao được?
--- ---
Ban đêm, Chung Dịch bước vào phòng khách sạn và bật đèn lên. Cậu mới nhận ra cơn chóng mặt và buồn nôn của mình vẫn chưa biến mất. Chỉ là lúc trước thân thể khó chịu đều bị ý chí tạm thời đè ép xuống.
Đến bây giờ, mọi thứ ngóc đầu trở lại. Cậu thật khó chịu, nhưng chỉ có thể chịu đựng.
Cậu vào phòng vệ sinh rửa mặt, đối mặt với tấm gương, nhìn thấy vết máu khô trên người mình. Quần áo trở nên nhăn dúm và mất đi giá trị ban đầu.
Chung Dịch nghĩ: Ngày mai đến nhà ông cụ phải thay một bộ quần áo sạch. Bây giờ cũng trễ rồi, để sáng sớm cho người đi mua vậy.
Cậu mở vòi nước, dòng nước lạnh chạy qua kẽ tay như là muốn hạ nhiệt độ của máu xuống. Bộ não của Chung Dịch đã hoạt động với cường độ cao trong suốt bảy tiếng đồng hồ đang chậm rãi thả lỏng và nhận ra mình nên nghỉ ngơi và phải nghỉ ngơi. Chỉ có như vậy, mới có thể giải quyết mọi việc lớn nhỏ trong một tuần và một tháng tới.
‘Hắn’ đã tốn rất nhiều công sức để làm những điều này với Trì Quân, không quan tâm đến huyết thống tình thân, đơn giản là vì những lợi ích đó. Đúng, còn có thể là ai nữa? Còn ai có mâu thuẫn với Trì Quân và có thể tiếp xúc với người bên cạnh Trì Dung chứ?!
Càng là như thế, Chung Dịch càng muốn nắm lấy mọi thứ về tay mình. Trì Bắc Dương nhất định phải bị loại trừ trong cuộc họp hội đồng quản trị tuần tới. Về phần những người khác, có lẽ người đứng sau hậu trường - Trì Bắc Dương, Trì Minh, chọn một trong hai; hoặc là hai người đều có thực sự nắm chắc rằng Đường Hoài Cẩn sẽ bình yên chịu chết.
Rất khó nói.
Cậu mở đầy nước vào bồn rửa tay, cúi xuống và mặt vùi vào đó. Nước lạnh lúc này có tác dụng xoa dịu cơn đau trong não. Nhưng khi cậu nhắm mắt lại, trước mắt đều hiện lên cảnh Trì Quân trong xe, máu đang từ trán chảy xuống.
Lặng lẽ và dịu dàng nhìn cậu, gọi cậu: “Chung Dịch...”
“Đừng nhúc nhích, em... đau quá.”
Chung Dịch bỗng nhiên ngẩng đầu lên từ trong nước. Tóc cậu ướt đẫm, lúc này chảy xuống làm ướt quần áo. Những bọt nước dính trên má, nhuộm màu nhiệt độ của làn da.
Cậu đau đớn và tỉnh táo nghĩ: Mình phải chống đỡ. Đường Hoài Cẩn... Nếu những suy nghĩ trước đây của Trì Quân là chính xác... Vậy trên tay cậu thực sự có thể có một tấm át chủ bài.
* * *
Đến ngày hôm sau, Chung Dịch đã ra ngoài vào sáng sớm dựa theo kế hoạch. Cậu thay bộ quần áo vệ sĩ mua đến, lần nữa đi ra ngoại thành.
Cậu đã nói trước với Tùng Lan, biết ngày hôm qua chú Đàm dưới tình thế khẩn cấp nên đã nói dối. Nhưng lúc đó chú Đàm cũng không biết nhiều về tình hình, không biết được hung thủ có chuẩn bị mà đến, chỉ cho rằng đó là một sự cố ngoài ý muốn. Càng không biết tình hình vết thương của Trì Quân nghiêm trọng như thế nào. Trong mấy tháng tới đều không thể duy trì được biểu hiện giả dối ‘không sao’.
Ông ta nói dối, nhưng định sẵn không thể duy trì quá lâu. Một khi đã như vậy, không bằng ăn ngay nói thật. Chỉ là lúc nói còn phải quan tâm đến tâm trạng của ông cụ.
Trước khi Chung Dịch đến, Tùng Lan đã nhiều lần muốn nói lại thôi, dạo đầu rất nhiều. Ông cụ tổng kết với những gì con dâu vội vàng đến đây và hành động vào chiều hôm qua, trong long suy nghĩ miên man. Xác định Tùng Lan đến ‘thăm’ mình vào thời điểm này vốn dĩ chính là một điều kỳ lạ.
Khi nhìn thấy Chung Dịch một mình đến với băng gạc quấn quanh cánh tay, trong lòng Trì Dung lập tức trở nên hỗn loạn, suy đoán từ đêm qua đã được chứng thực.
Ông cụ im lặng một hồi, khàn giọng hỏi: “Tiểu Quân đâu?”
Chung Dịch dừng lại: Cả đời này của ông cụ đã chứng kiến quá nhiều thăng trầm, có thể đi đến ngày hôm nay tâm trạng không thể nói không cứng cỏi.
Cậu cũng không dây dưa, nói thẳng: “Cậu ấy ở trong phòng chăm sóc đặc biệt. Bác sĩ nói có lẽ hôm nay, có lẽ ngày mai có thể tỉnh lại.” Rốt cuộc chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Vấn đề ở chỗ, hiện tại tình tình của Trì Quân muốn nói ‘vui’ ở chỗ là không có gì để khen.
Ông cụ nghe xong trước mắt tối sầm: “Phòng chăm sóc đặc biệt...” Đến tuổi này, các loại bệnh tật, các loại sinh ly tử biệt đều là chuyện thường tình. Nhưng điều này không có nghĩa là ông bằng lòng để đứa cháu trai mới ngoài hai mươi tuổi của mình có liên quan đến sự sống và cái chết.
Chung Dịch: “Ông nội, tình hình càng như vậy ông càng phải chống đỡ.”
Trong giọng cậu mang theo sự bình tĩnh, gần như lạnh nhạt khác thường.
Chung Dịch: “Ngày hôm qua cháu cũng đã nói qua với dì, có lẽ người bên cạnh ông có vấn đề, chỉ là ông và chú Đàm chưa bao giờ nhận ra điều đó. Đương nhiên, ‘đối phương’ cũng nhân từ nương tay, vẫn luôn ngủ đông... Chuyện ngày hôm qua và hôm trước thật sự quá trùng hợp, không thể không cẩn thận nhiều hơn.”
Chú Đàm âm thầm nhíu mày, làm sao cũng không ngờ rằng Chung Dịch sẽ nói chuyện này. Nhưng đã đến mức này, ngay câu đầu tiên mình đã không ngăn lại thì những câu sau cũng cản không được.
Chung Dịch: “Cho nên, cháu và dì Tùng có ý là muốn đưa ông đến nội thành, đổi sang một bệnh viện khác và kiểm tra sức khỏe đột xuất và toàn diện. Đúng lúc hôm trước ông mới té ngã, vốn dĩ nên làm như vậy.”
Ông cụ dừng lại, ông đã từ chức ở Thịnh Nguyên rất lâu. Vì thế mọi người cảm thấy ông chỉ là một ông già bình thường, mang theo chút nghiêm túc, nhưng tính cách vẫn hiền hòa. Đến lúc này, Trì Dung cau mày nói: “Tiểu Chung, cháu đang nghi ngờ điều gì?”
Chung Dịch im lặng một lát rồi nói: “Có thể ảnh hưởng đến sức khỏe chỉ đơn giản là chế độ ăn uống và thuốc men. Còn tình huống cụ thể, cháu cũng không biết, cụ thể sẽ là cái gì... Ông nội, cháu hiểu rõ những người làm việc ở đây hầu hết đã phục vụ ông rất nhiều năm. Nhưng đây không phải một câu ‘tin tưởng’ là có thể giải quyết vấn đề. Nếu thực sự đơn giản như vậy, Tiểu Quân cũng sẽ không ở trong phòng chăm sóc đặc biệt... Ngày hôm qua cháu xem hóa đơn cuối cùng, cậu ấy đã truyền tổng cộng 6000 ml máu.”
Dưới tình huống bình thường, máu trong cơ thể một người trưởng thành không quá 4000 ml. Chỉ là trong quá trình Trì Quân phẫu thuật, nội tạng không ngừng chảy máu nên bác sĩ chỉ có thể không ngừng truyền máu cho hắn. Phải mất rất nhiều nỗ lực, cuối cùng mới làm tình huống của hắn ổn định.
Ông cụ hít thở khó khăn.
Chung Dịch không định nói quá nhiều. Cậu rất kiên trì: “Ông nội, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, hôm nay đi.” Nếu ông cụ thực sự ăn phải thứ không nên ăn, hiện tại đi làm kiểm tra dược vật có lẽ tới kịp.
Cho dù quá trễ thì ít nhất ‘người đứng đằng sau’ cũng không kịp sắp xếp thêm. Đó là những gì cậu muốn nói, nhưng ngay từ đầu Chung Dịch thực ra không có bất kỳ hy vọng nào.
Cậu không ngờ rằng mình đánh bậy đánh bạ đã ‘giải quyết’ một chuyện khác: Đời trước, ba bốn năm sau ông cụ ngã bệnh trên giường, cuối cùng chết bệnh. Mà Chung Dịch vẫn luôn khó hiểu trong khi bạn than đang đau buồn. Ông nội thường đi khám sức khỏe định kỳ, bác sĩ gia đình vẫn luôn nói tình trạng của ông nội rất tốt, sao đột nhiên trở nên như vậy?
--- ---
Tất cả những điều này đột nhiên có câu trả lời trong hai ngày sau.
Trì Dung nhận được báo cáo khám sức khỏe, nhìn vào mấy chỉ số xa lại trên đó, hoàn toàn không phù hợp với báo cáo thường ngày của mình, ánh mắt nặng nề.
Ông nắm chặt tờ giấy, nói với chú Đàm quản gia: “Tiểu Đàm.”
Chú Đàm vẫn còn đắm chìm trong sự ngạc nhiên, lẩm bẩm: “Tại sao lại như vậy?”
Trì Dung nhắm mắt lại và nói: “Năm đó cũng như vậy...” Một lòng làm người không có nghĩa là người khác sẽ chân thành đáp trả: “Lúc đó là một người đồng hương trong nhà A Tú đã giới thiệu một người làm vườn. Cậu còn nhớ không, thằng nhóc kia suốt ngày đi theo cậu, muốn nhận cậu làm sư phụ.”
Chú Đàm im lặng.
Trì Dung lẩm bẩm nói: “Cậu cũng rất tin tưởng thằng nhóc kia. Tôi cũng vậy, A Tú cũng vậy. Ai có thể ngờ nó trông thành thật như vậy. Nhưng thực tế lại là loại người tồi tệ như vậy.”
Chú Đàm lo lắng nói: “Ông chủ.”
Trì Dung: “Gọi công an đi, điều tra xem bác sĩ của chúng ta rốt cuộc đang nhận lợi ích từ ai.”
Mới có thể nhiều năm như một ngày, thần không biết quỷ không hay mà làm giả giấy khám sức khỏe của Trì Dung.
Cơ thể của ông cụ quả thực xem như khỏe mạnh, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có bệnh tật như những kiểm tra năm xưa. Trên thực tế, ông đã có mấy chỉ số sai, cần theo dõi liên tục và lâu dài.
* * *
Trì Minh sứt đầu mẻ trán. Dựa theo kịch bản gã viết cho Đường Hoài Cẩn, Đường Hoài Cẩn chỉ cần uống một chai rượu, lại ‘trùng hợp’ gặp được xe của Chung Dịch.
Căn bản không cần chạy lên cao tốc, không nói đến tai nạn giao thông liên hoàn sau đó.
Đến bước này, chuyện này quá lớn và lên cả <Bản Tin Thời Sự>. Khi một người đầu tiên bị thương nặng và qua đời xuất hiện đã dấy lên làn sóng dư luận cho rằng ‘kẻ gây án nên bị tử hình’. Động lực ‘dẫn đường’ lúc trước hoàn toàn bị nhấn chìm trong những âm thanh lớn hơn.
Đến lúc này, Trì Minh cảm thấy tiếc nuối: Tại sao người chết không phải là Trì Quân chứ?
Đối với ‘em trai’ này, trước giờ gã ngoài miệng sẽ kêu ‘Tiểu Quân’, nhìn như thân thiết. Nhưng nói đến tình thân, đạo đức thì... quả thực không có chút nào.
Trì Minh đau đầu, cảm thấy lúc trước mình hứa hẹn với Trì Bắc Dương. Nhưng mọi chuyện lại thành như vậy, thu hút quá nhiều sự chú ý. Việc đã đến nước này, không có khả năng vớt Đường Hoài Cẩn ra. Trước đó nửa thật nửa giả, vẽ ra chiếc bánh ‘tạm tha để chữa bệnh’ hoàn toàn mất đi tác dụng.
Đương nhiên, bất kể Đường Hoài Cẩn là nhất thời phía trên, hay là lý do khác. Nếu làm như vậy nên biết hậu quả.
Vấn đề là ở đó.
Trì Minh lẩm bẩm một mình: “Làm sao mới có thể để cho hắn an phận một chút, câm miệng mà đi tìm cái chết?”