CHƯƠNG 1 (6)“Cho tôi một phòng giường đôi.” Khi tiếp xúc với một giám đốc khách sạn dưới quyền của bố mình, tất nhiên cô chẳng hề thân thiện như với Trịnh Càn.
“Vâng, vàng, chúng tôi lập tức dọn phòng cho cô chủ ngay đây.” Vị giám đốc liếc Trinh Càn như có điều suy nghĩ rồi đón hai người vào trong, rút bộ đàm nói một tràng, sau đó quay sang hỏi ý Trình Tâm: “Cô chủ, tôi đã sắp xếp phòng 402, để tôi cho người đưa cô lên.”
“Không cần đầu, chúng tôi tự đi được. Nếu cần tôi sẽ gọi ông.”
“Đi thôi, có gì hay mà nhìn.” Trình Tâm lườm Trịnh Càn đang ngó nghiêng, bước lên bấm thang máy trước.
“Haiz, đợi anh với.”
Ông giám đốc chứng kiến trọn vẹn cảnh thân mật này lập tức há hốc miệng vỗ đầu bừng tỉnh, tỏ ra không thể tin nổi.
“Để ý giúp tôi, tôi phải ra ngoài một lát.” Sau khi dặn dò nhân viên lễ tân, ông giám đốc đầu đinh lén lút chạy ra ngoài, sau một hồi đắn đo mới rút điện thoại gọi tới một dãy số.
“Alo, tổng giám đốc ạ, em là giám đốc đại sảnh của khách sạn Lữ Đồ trên phố thương mại ven biển, tên em là...”
“Có việc gì?” Đầu bên kia vọng tới một giọng nói uy nghiêm.
“Chuyện là... vừa nãy cô chủ Trình Tâm tới đặt phòng, hơn nữa... hơn nữa còn đưa một chàng trai đi cùng.”
Không ai biết ngoài kia đã xảy ra chuyện gì, khoảng ba phút sau giám đốc đầu đinh mới vuốt cái trán đẫm mồ hôi bước vào khách sạn.
Vừa nãy ông ta chỉ mới báo cáo thế thôi mà ông chủ Trình đã chẳng nói chẳng rằng đột ngột hét lên đầy giận dữ: “Tôi đến đó ngay!”
Ông ta cố gắng giữ bình tĩnh, vội vàng dặn nhân viên phải thể hiện dáng vẻ chuyên nghiệp nhất để nghênh đón tổng giám đốc. Ấy vậy mà vẫn lo lắng không thôi, không biết cuộc điện thoại ban nãy là đúng hay sai, ngộ nhỡ tổng giám đốc nghĩ ông ta tọc mạch rồi đá bay ông ta đi thì phải làm sao? Hoặc biết đâu tổng giám đốc thấy ông ta trung thành tuyệt đối mà hài lòng thăng chức cho thì sao?
Giờ phút này ông ta còn căng thẳng hơn cả khi đi xem mắt, nghe cách Trình Tâm nói là có thể đoán tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra...
Xe của Trình Kiến Nghiệp là một chiếc Mercedes màu đen cực kỳ đắt đỏ, toàn thành phố G không có hơn ba chiếc. Cửa xe từ từ mở ra, một người đàn ông bước xuống từ ghế sau, vóc dáng cao to, khí thế ngời ngời. Gương mặt ông nghiêm nghị cực kỳ giống trùm gián điệp trong bộ phim Cuộc chiến gián điệp, hơn nữa khí chất của người đàn ông trung niên này còn được thể hiện một cách trọn vẹn qua cách ăn vận chỉn chu.
Đó chính là tổng giám đốc Trình, là biểu tượng của uy quyền.
Đó là người từng tòng quân chứng kiến gió tanh mưa máu, là kẻ tung hoành trên thương trường suốt mười mấy năm, chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ hừng hực khí thế mà chẳng cần tỏ vẻ.
Giám đốc đầu đinh như bị một cục đá đè ngang ngực. Ông ta cố gắng lấy lại bình tĩnh song khi đứng trước tổng giám đốc Trình, ông ta bỗng cảm thấy trước mắt mình không phải một con người, mà là một lưỡi đao nhọn hoắt cực kỳ nguy hiểm.
“Phòng nào?" Giọng nói điềm tĩnh cất lên khác hẳn với sự phẫn nộ ngút trời qua điện thoại, nhưng âm vang chẳng mấy ai bì nổi.
Giám đốc đầu đinh run rẩy trả lời: “Ở... ở phòng 402.”
Thực ra Trình lão gia đâu có già, năm nay ông năm mươi tuổi nhưng sung sức chẳng khác nào mới bốn mươi, có lẽ một phần sắc đẹp của Trình Tâm được di truyền từ ông. Gương mặt Trình Kiến Nghiệp toát lên vẻ cương nghị, ngũ quan đoan chính, ắt hẳn hồi trẻ cũng là một mỹ nam hiếm thấy.
Giám đốc đầu đinh cầm thẻ phòng rồi bước lên dẫn đường, đoàn người hừng hực khí thế tiến vào thang máy đi lên tầng bốn. Ra khỏi thang máy, chỉ cần nghiêng đầu là thấy phòng 402.
Đột nhiên Trình Kiên Nghiệp dừng bước, một lát sau mới khẽ hỏi: “Chú có chắc Trình Tâm thuê phòng với một đứa con trai không?”
Giám đốc đầu đinh vội vàng gật đầu như trống bỏi, thậm chí còn giơ ba ngón tay lên thề: “Tổng... tổng giám đốc Trình, em... em chắc chắn một trăm phần trăm.”
Bên cạnh Trình Kiến Nghiệp là người tài xế đã theo ông lâu năm, ngay lập tức hiểu nguyên nhân vì sao ông lại do dự như vậy. Người tài xế bèn xua tay, sau khi thấy giám đốc đầu đinh đã biết ý tránh mặt đi chỗ khác thì mới nói nhỏ: “Anh à, Trình Tâm hắn cũng biết chừng mực, anh thấy đúng không?
Đôi mắt của Trình Kiến Nghiệp khẽ sáng lên, vừa nghĩ tới con gái ánh mắt ông liền trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Anh biết Trình Tân luôn thích đối nghịch với anh, chỉ mong chuyện đêm nay không phải là con bé cố ý chọc giận anh.”
“Anh yên tâm đi, con bé ngoan mà.”
“Ngoan ư?” Trình Kiến Nghiệp lắc đầu cười gượng, rồi bỗng nghiêm mặt lại: “Mở ra xem thử đi, nếu nó dám làm chuyện xằng bậy thử xem anh có đánh gãy chân nó không?”
Bấy giờ Trình Tâm đang nhoài người lên bệ cửa sổ ngắm sao, tưởng tượng tới tương lai hạnh phúc của cô và Trịnh Càn.
Từ phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy, Trịnh Càn đang vừa tắm vừa hát, vì vết thương quá nhiều nên cách tốt nhất là tắm thật sạch sẽ rồi mới thoa thuốc.
“Xong rồi.” Chỉ một lát sau anh đã khoác chiếc áo bông tắm bước tới trước mặt Trình Tâm, mỉm cười nhìn cô bạn gái đáng yêu.
Lần đầu tiên ở chung trong một căn phòng khiến đôi bên có phần xấu hổ, ngay cả một Trình Tâm phóng khoáng luôn chiếm thế chủ động thì giây phút này trên gương mặt xinh đẹp cũng đã ửng lên hai áng mây hồng.
“Em không tắm hả?”
Trình Tâm thoáng sững sờ, thấy anh đang cười khanh khách mới sực tỉnh trách yêu: “Tắm cái đầu anh ấy!”
Cái tên chỉ biết bảo sao nghe vậy kia lại dám trêu cô, thật đúng là chán sống rồi!
Cô đỏ mặt định tính sổ với Trịnh Càn thì cửa bỗng bật mở. “Chuyện gì thế này?"
Hai người cùng ngoảnh đầu lại thấy một người đàn ông đứng ngay ngoài cửa. Trình Tâm há hốc miệng, sửng sốt thốt lên một tiếng “Bố”.
Bố? Trịnh Càn quay ngoắt sang phía cô, nếu anh không nghe nhầm thì vừa nãy bạn gái anh gọi người đó là bố, chẳng lẽ bố của Trình Tâm chính là... Trình Kiến Nghiệp?
Khi anh còn chưa nghĩ thông thì đã cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình chòng chọc, vừa đưa mắt qua liên thấy Trình Kiến Nghiệp cười như không cười đánh giá anh từ trên xuống dưới.
“Khăn tắm, đàn ông, được lắm.” Trình Kiến Nghiệp liếc sang Tánh Tâm, giọng nói vẫn vô cùng điềm tĩnh: “Trình Tâm à Trình Tâm, con trưởng thành thật rồi.”
“Bố, chuyện này không phải như bố nghĩ đâu!” Cô vội vàng ngồi bật dây, hoa tay múa chân cố gắng biện giải, dù là ánh mắt hay động tác đều thể hiện rõ nỗi khiếp sợ tột đỉnh, Trịnh Càn bị thương nên con đưa anh ấy tới đây bôi thuốc.”
Anh cũng tiếp lời: “Dạ... cháu chào chú, đúng là Trình Tâm chỉ tới giúp cháu bôi thuốc thôi... Chú nhìn xem người cháu chỗ bị phù, chỗ bị bầm, chỗ bị rách da đây này...”
Không hổ là chủ tịch hội học sinh ba năm liên tiếp, Trịnh Càn chẳng mấy chốc đã tìm được đề tài, từ giới thiệu từng vết thương trên người đến giới thiệu sơ lược về bản thân, tổng cộng mất năm phút đồng hồ.
Anh đang định nhảy sang một đề tài khác thì thấy Trình Kiến Nghiệp xua tay cắt ngang. Động tác ấy không chỉ cắt đứt lời anh mà còn gọi tới mấy vị vệ sĩ vai u thịt bắp.
“Ném ra ngoài!”
“Bố!” Trình Tâm vội vàng ôm lấy Trịnh Càn, đưa mắt lườm đám vệ sĩ, “Kẻ nào dám?”
“Ném ra ngoài!” Giọng Trình Kiến Nghiệp bỗng cao hơn và uy lực hơn, thậm chí còn vang vọng trong không gian nhỏ hẹp này.
Đám vệ sĩ lập tức biết ý vội vàng tách cô ra khỏi Trịnh Càn, một kẻ kéo Trình Tâm một kẻ túm lấy tay Trịnh Càn rồi lôi xềnh xệch ra ngoài, Trịnh Càn đáng thương uổng công khua môi múa mép vẫn chưa giải thích rõ vì sao mình lại đến đây thì đã bị người ta dùng vũ lực mời ra ngoài rồi.
“Bố! Sao bố lại làm thế?” Trình Tâm lo tới mắt đỏ hoe, gào lên phản kháng.
Tiếng hét thảm thiết của Trịnh Càn vọng từ ngoài vào, vừa thống thiết vừa đau đớn khiến cô càng thêm sốt sắng. Nhưng chẳng mấy chốc họ đã bước vào thang máy, tiếng hét nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Đợi khi nơi này đã hoàn toàn yên tĩnh, Trình Kiến Nghiệp mới xua tay bảo tài xế và vệ sĩ ra ngoài, còn mình thì tìm ghế ngồi xuống. Cả gian phòng chỉ còn lại mỗi hai cha con.
“Nói đi, thằng nhóc đó là ai?” Khi đối mặt với cô con gái độc nhất của mình, tuy đang cực kỳ tức giận nhưng ông vẫn chỉ có thể nhẹ nhàng hỏi han.
Trình Tâm vốn tính nóng nảy, có thể là vì thiếu tình thương của mẹ nên từ nhỏ tới lớn tính cách cô khá giống con trai, một khi đã muốn thì dù Trình Kiến Nghiệp có không đồng ý cô vẫn sẽ tìm đủ mọi cách để đạt được mục đích. Ấy vậy mà một người như thế lại giấu kín chuyện mình có bạn trai gần ba năm.
Mỗi lần ông hỏi tới chuyện này cô đều lấp liếm cho qua. Thứ nhất là vì cô tôn trọng ý muốn của Trịnh Càn, trước khi kết hôn tạm thời không gặp phụ huynh. Thứ hai là cô cũng lo bố mình sẽ lấy tiền đè người, khinh thường một chàng sinh viên mới chân ướt chân ráo lập nghiệp. Thứ ba là có lẽ cuộc hôn nhân của bố mẹ đã để lại bóng ma trong lòng cô, khiến cô chỉ muốn toàn tâm toàn ý yêu đương mà không muốn tình cảm đơn thuần ấy bị vấy bẩn bởi những điều phức tạp khác.