 Chương 18: Hai mẹ con Cám được đặt cách vào đoàn phim - Điểm: 30
Chương 18: Hai mẹ con Cám được đặt cách vào đoàn phim Tác giả: Thơ Thơ
Hôm nay ở khách sạn Phượng Hoàng diễn ra một sự kiện lớn, đây là khách sạn lớn nhất thị trấn và cũng là nơi được chọn để tổ chức casting phim. Từ hôm qua ở ngoài cổng khách sạn đã được trang trí lộng lẫy, chính giữa treo lên một tấm băng rôn lớn màu đỏ nổi bật lên dòng chữ trắng: ‘Lễ casting phim Đại Chiến Với Người Ngoài Hành Tinh’
Từ lúc sáng sớm, dòng người từ khắp nơi đổ về đông như đi trảy hội vì nghe nói có Lâm Phong xuất hiện, nghe đồn anh sẽ là một trong những giám khảo đích thân tuyển chọn khiến ai ai cũng náo nức muốn được tận mắt nhìn thấy người được tán tụng là đẹp trai nhất thế giới. Rất nhiều cô gái từ khắp nơi kéo đến, ăn mặc xinh đẹp, ôm biểu ngữ và hình Lâm Phong đứng chờ ở bên ngoài khách sạn, lớn tiếng gào thét gọi tên anh. Không chỉ thí sinh dự thi mà cả dân thường cũng tụ tập vây xem, tạo nên không khí rất đông đúc và náo nhiệt.
Cánh nhà báo cũng tranh thủ tới đây tác nghiệp, đua nhau chụp hình các thí sinh. Mặc dù chưa biết ai là người thắng cuộc, nhưng cứ nhìn dàn thí sinh dự thi mà xem, đủ mọi loại người từ nam thanh nữ tú cho đến những người lớn tuổi, có cả những ngôi sao đã có tên tuổi lẫn chưa có danh tiếng. Ai cũng ôm trong lòng một niềm hy vọng, trang phục lộng lẫy với muôn màu muôn sắc thì cũng đủ để ký giả hiện trường viết liền tù tì hàng chục tin tức nóng hổi rồi.
Hai mẹ con Cám diện bộ đồ đẹp nhất, trang điểm sặc sỡ đến tham dự từ sớm. Cám cảm thấy ấm ức khi cánh nhà báo không hề nhìn ngó đến mình mặc dù mình cũng xinh đẹp không hề thua kém ai, cô bĩu môi lẩm bẩm: “Bây giờ không lo chụp hình cho chị đây, mai mốt chị nổi tiếng rồi thì chị không có dễ dãi cho chụp đâu.”
Bà Cam vỗ vào tay Cám nhắc nhở: “Cười tươi lên con, đừng hơn thua với bọn họ. Bọn chúng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không biết rằng chúng ta đã có tấm vé đặt cách, chắc chắn vào được đoàn làm phim rồi. Chúng ta đi tìm đạo diễn Phương thôi.”
Cám cảm thấy mẹ nói đúng nên sửa lại tư thế đi thật khoan thai, mĩm cười, đưa tay lên vẫy chào ký giả như mấy ngôi sao đang đi trên thảm đỏ. Cả hai chen vào chỗ ban tổ chức chìa ra tờ danh thiếp lấy được từ chỗ của Tấm. Nhân viên này thấy đúng là chữ ký của đạo diễn Phương nên không hề chần chừ vội dẫn cả hai đi đến trước cửa phòng của đạo diễn Phương.
“Thưa đạo diễn, có hai người có được tờ giấy đặt cách của đạo diễn, có nên nhận vào không ạ?”
Đạo diễn Phương vừa mới thức dậy, còn đang dặn dò trợ lý. Nghe nói có hai người đem tờ giấy đặt cách tới khiến ông vô cùng mừng rỡ. Lẽ nào cậu bé kia đã đến, ông vội nói: “Có phải bé Bo đến không? Mau lên, cậu ra đón bé vào đây.”
Anh trợ lý hiểu ý nhanh nhẩu chạy ra mở cửa, nhưng đập vào mắt anh chỉ có hai người phụ nữ xa lạ, trang điểm lòe loẹt. Anh nghiêng đầu nhìn quanh rồi hỏi cậu nhân viên: “Đâu, người đâu?”
Cậu nhân viên gãi đầu bối rối: “Dạ đây ạ, là hai người phụ nữ này. Đạo diễn có muốn gặp không ạ?”
Anh trợ lý chưa kịp trả lời thì bà Cam đã mau mắn kéo tay Cám chạy luôn vào phòng, miệng liếng thoắt nói: “Dạ chào đạo diễn, em tên là Cam, còn đây là con gái em tên Cám, con bé là một diễn viên tiềm năng đó. Hai mẹ con em được người ta giới thiệu tới gặp đạo diễn để làm diễn viên. Dạ đây là tờ danh thiếp của đạo diễn có ghi đặt cách nhận hai người, đạo diễn xem lại có phải của ngài hay không?”
Bà Cam trịnh trọng rút từ trong ví ra tờ danh thiếp mạ vàng đưa cho đạo diễn Phương, đạo diễn Phương liếc mắt nhìn hai mẹ con Cám mà cảm thấy đau đầu. Nếu là bé Bo đến thì ông có thể ưu ái giúp cho một người thân của bé Bo làm diễn viên quần chúng vẫn được, nhưng hai người này thì không hề liên quan.
Ông đưa tay ra sau xoa xoa cái cổ đau nhức, dường như đêm qua ông gặp một người kỳ lạ có bốn cái đầu mà đến bây giờ ông cũng không rõ là mơ hay thật, cảm giác cứ mơ hồ. Lẽ nào ông sắp làm phim về người ngoài hành tinh nên bị người ngoài hành tinh ám. Trong đầu ông vang lên một mệnh lệnh: ‘Mẹ con Cám là người xấu, cần phải trừng phạt họ.’
Anh trợ lý không nhịn được hỏi: “Tờ danh thiếp này của đạo diễn cho bé Bo, vì sao hai người có được nó, bé Bo đâu?”
Nghe nhắc tới bé Bo, Cám tái mặt nhớ tới con búp bê bị cô đánh cho gãy tay chân rồi vứt xuống sông, không lẽ đó là người sống sao? Không thể nào!
Bà Cam nghe hỏi thì chột dạ, vội vàng nói: “Tờ danh thiếp này của con gái tôi cho tôi, tôi không biết bé Bo nào cả. Đạo diễn đã hứa đặt cách nhận hai người thì phải nhận hai chúng tôi vào, ngài là người có địa vị trong xã hội, không được nuốt lời đâu.”
Đạo diễn Phương không muốn đôi co với bà ta nên phẩy tay nói: “Được rồi, hai người ra ngoài đi. Chờ đến khi chính thức khởi quay thì đến đoàn phim nhận việc.”
“Dạ, cám ơn đạo diễn. Nhưng đạo diễn có thể cho em biết em được diễn vai gì không? Con Cám nhà em vừa thông minh vừa xinh đẹp, đạo diễn có thể sắp cho nó một vai thứ chính được không? Em sẽ không quên ơn đạo diễn đâu.”
Bà Cam còn muốn tranh thủ nói nữa nhưng đã bị anh trợ lý và cậu nhân viên đẩy ra ngoài. “Hai người ra ngoài, đi ra bàn báo danh rồi chờ tin, tự đạo diễn sẽ biết sắp xếp, đừng làm phiền đạo diễn.”
Sau khi đẩy hai mẹ con Cám ra ngoài, anh trợ lý quay vào nói: “Giờ phải làm sao đây đạo diễn? Bé Bo không đến, thời gian quá gấp, khó tìm được một diễn viên nhí phù hợp. Hay là để em đến chân núi Hồng Lĩnh tìm kiếm bé Bo thử xem. Trông mặt bà Cam có vẻ gian xảo, không chừng họ đã đánh cắp tờ danh thiếp của bé Bo.”
Hôm nay là buổi casting phim, có rất đông người dự thi nhưng đa số đều là fan của Lâm Phong, vì Lâm Phong mà đến. Những người này không phải là diễn viên tiềm năng mà ông muốn tuyển, diễn viên nhí lại càng khó tuyển.
Đạo diễn Phương lại xoa cái đầu đau nhức, cái mệnh lệnh kỳ quái kia lại vang lên trong đầu ông, ông cố gắng xua nó đi và nói: “Cần phải nhanh chóng tìm ra bé Bo. Còn hai mẹ con Cám, cậu cứ sắp xếp cho họ làm công việc nào nặng nhọc vất vả nhất. Tờ đặt cách này không tính.”
“Dạ, em biết rồi, em đi làm việc đây.” Nói xong anh trợ lý nhanh chóng đi ra ngoài.
Bên ngoài, hai mẹ con Cám đã đi theo cậu nhân viên ký hợp đồng làm nhân viên chính thức của đoàn phim.Tuy nhiên Cám vẫn cảm thấy không được như ý, cô không khỏi hậm hực nói: “Mẹ, đạo diễn Phương chẳng hề chú ý tới chúng ta, chỉ sợ ông ấy chỉ cho chúng ta đóng vai quần chúng. Như vậy thì con không có cơ hội thể hiện tài năng, biết đến khi nào thì con mới được nổi tiếng.”
Bà Cam bấm tay Cám ra hiệu cho Cám nói nhỏ tiếng lại, đảo mắt nhìn quanh rồi khẽ nói: “Con đừng lo, cơ hội là phải do mình dành lấy. Bây giờ người dự tuyển đông như vậy, trước mắt chúng ta vào được đoàn làm phim cái đã, mẹ sẽ nghĩ cách giúp con. Bây giờ chúng ta ra đại sảnh xem mọi người dự thi casting thế nào, nghe nói Lâm Phong ngồi ghế giám khảo chấm thi casting đó.”
Nghe nhắc tới Lâm Phong khiến Cám không khỏi nôn nao trong lòng, đây chính là động lực để cô thức dậy từ ba giờ sáng trang điểm. Có thể nhìn thấy Lâm Phong bằng xương bằng thịt khiến Cám vô cùng hào hứng, cô cười tít mắt nói: “Dạ, chúng ta đi nhanh thôi mẹ.”
Với danh nghĩa là nhân viên chính thức của đoàn, hai mẹ con Cám dễ dàng đi qua hàng rào bảo vệ, chen vào bên trong, chọn cho mình một vị trí tốt nhất để xem.
Cuộc thi casting chọn diễn viên quần chúng đang diễn ra, có điều Lâm Phong vẫn chưa đến, chỉ có phó đạo diễn đang ngồi chấm vòng loại. Mọi người ở đây đều có chung một tâm trạng thấp thỏm, hy vọng và chờ đợi được nhìn thấy Lâm Phong - người đẹp trai nhất thế giới.
_________________ Truyện đang edit: Buông gian thần của trẫm ra (cổ đại - hoàn) Nữ vương Mommy giá lâm (quân nhân - hiện đại sủng) Thiếu tướng đế quốc (đam mỹ - hoàn) truyện sáng tác: Vô tình nhặt được Idol (hiện đại - hoàn)
|