Chương 180: Di chứng
Editor: demcodon
Đến đèn đỏ, xe ngừng một lát. Chung Dịch nói: “Xe bên cạnh, trên hàng ghế sau là một con...” Cậu nhìn nó một lúc, cười nói: “Một con Samoyed. Miệng nó nhếch lên, giống như đang cười. Cửa sổ mở ra, a, nó còn lè lưỡi.”
Cậu quay lại nhìn Trì Quân, dịu dàng hỏi hắn: “Em có muốn nhìn một chút không?”
Mí mắt của Trì Quân hơi run lên, như thể đang đấu tranh trong lòng.
Chung Dịch đến gần hắn, vòng tay ôm vai Trì Quân, lặp lại: “Em đã an toàn. Tin anh không?”
Trì Quân trả lời nhanh chóng và không chút do dự: “Em tin.”
Chung Dịch: “Em có thể nhìn ra bên ngoài. Thời tiết hôm nay rất tốt. Bây giờ là tháng 9, không khí vẫn rất nóng. Trời nắng, bầu trời trong xanh, không có mây. A, đèn đỏ sắp kết thúc.”
Trì Quân chậm rãi quay đầu, nhìn về phía cửa sổ. Hắn vẫn nhắm mắt lại, nghe Chung Dịch đếm bên tai: “10, 9, 8...”
Chung Dịch dừng lại. Cậu có thể cảm giác được thông qua mình ôm vai Trì Quân, vai Trì Quân ngày càng căng cứng. Cậu ảo não: “Xin lỗi, anh không nên...” là cậu quá nóng vội.
Trì Quân lại nói: “Em đã nhìn thấy.”
Hắn mở mắt ra và nhìn ra ngoài cửa sổ. Như Chung Dịch đã nói, một chiếc xe khác đang dừng bên cạnh, cùng nhau chờ đèn xanh sắp hiện ra. Trên hàng ghế sau của chiếc xe là một con chó lớn màu trắng, đang rất hưng phấn nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ.
Trì Quân suy nghĩ một chút và nói: “Điều này không phải là không tuân thủ các quy định về an toàn giao thông sao?”
Hắn vừa dứt lời, chiếc xe đã chạy đi.
Chung Dịch khẽ cười, vùi đầu vào giữa vai và cổ của Trì Quân. Trì Quân có thể cảm nhận được cơ thể cậu đang run lên.
Hắn ngẩn ra, quay đầu lại: “Chung Dịch?”
Chung Dịch ngẩng đầu lên và hôn hắn. Cậu ngậm lấy môi của vị hôn phu, biến thành một nụ hôn rất tinh tế; mang theo tiềm tàng và dồn nén.
Trì Quân nhận thấy điều gì, chậm rãi giơ tay vỗ lưng Chung Dịch.
Chung Dịch dừng lại, ngừng hôn môi. Nhưng vẫn dán trán mình vào trán của Trì Quân, thấp giọng nói: “Anh xin lỗi...”
Trì Quân ‘ừm’ một tiếng, nói: “Trước đó em không cho rằng sẽ sợ hãi ngồi xe, sẽ sợ hãi ra ngoài như vậy.”
Chung Dịch: “Ừ. Em thật tuyệt!”
Trì Quân nhìn cậu mỉm cười, trông rất tươi sáng. Một lát sau, lại nói: “Nhưng em vẫn không chắc lắm.”
Chung Dịch nói: “Anh đã đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý. Ngày mai đi nói chuyện, muốn anh đi cùng em không?”
Trì Quân lộ ra chút do dự, cuối cùng trả lời: “Ngày mai là lần đầu tiên, em đi một mình được không?”
Chung Dịch nhẹ nhàng nói: “Em cảm thấy tốt thì cứ đi một mình.”
Cả đoạn đường sau đó, Trì Quân đều nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Hắn chậm rãi, từng chút một nhích người đến cửa sổ ngày càng gần. Nhưng tay bên kia vẫn luôn được Chung Dịch nắm trong lòng bàn tay.
Hắn nói: “Trước đây em cảm thấy chỉ cần không ‘đặt mình vào nguy hiểm’ thì xem như hoàn thành di nguyện của bà nội.”
Chung Dịch: “Ừ.” Cho nên, khi Trì Quân ra ngoài du lịch, tất cả bạn bè đều đi nhảy dù và lặn xuống nước thì hắn lại nằm trên bãi biển và phơi nắng.
Trì Quân: “Nhưng bây giờ, em đột nhiên cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều trước đó.”
Chung Dịch nói: “Em có muốn thử không?”
Trì Quân cười nói: “Trong khoảng thời gian ngắn này cũng không thể đi. Sau đó xem bác sĩ nói như thế nào.”
Chung Dịch đáp một tiếng, trái tim vẫn hơi đau đớn.
Trì Quân: “Trước đó ở bệnh viện, em cảm thấy có được Thịnh
Click vào đây để xem tiếp nếu không thấy ảnh