Tô Mạt giơ giơ đầu lên,“Ta không có ý tứ gì, ta chỉ là nói thật sự là một vị quan tốt, đáng tiếc, Trần Lượng không được rồi......”
Nàng cái này gọi là gậy ông đập lưng ông!
Hắn muốn cho nàng làm ra chuyện tổn hại đến mặt mũi hoàng đế, như vậy nàng nay đã làm cho hắn tổn hại không còn đất dung thân nữa.
Chẳng lẽ hoàng đế còn có thể để hắn làm Kinh Triệu Doãn?
Coi nhu chưa từng phát sinh qua?
Những lời này, cho dù hắn chưa từng nói qua, nhưng có nhiều quan viên trong lòng chính là nghĩ như vậy.
Hoàng đế há có thể không biết?
Vừa vặn cho hoàng đế một cơ hôi cái Kinh Triệu Doãn nanh vuốt của Tống gia này bẻ mất đi!
Tống Dung Hoa dám đắc tội với nàng, tới tận cửa khiêu khích.
Nếu bọn họ dám giở trò sai đám khiếu hóa tử đến làm hỏng ngày khai trương đại cát đại lợi của nàng, vậy thì tốt thôi, nàng liền nhổ răng của bọn họ, làm cho bọn họ đau đớn phải lôi cả ‘ nương’ ra chửi thôi!
Nàng hướng Hoàng Phủ Giác vái chào,“Ngũ điện hạ, ta còn có chính sự, ngươi tiến cung cùng bệ hạ trần thuật tình hình thực tế đi. Ta phải đi giải quyết cho xong chuyện còn lại.”
Nói xong nàng nói với Tô Việt:“Nhị ca, ngươi phải lưu lại giúp ta nha.”
Tô Việt cười nói:“Đương nhiên, nguyện vì tiểu muội cống hiến sức lực.”
Tô Mạt lập tức dẫn người đi .
Hoàng Phủ Giác kinh ngạc nhìn nàng, trong đầu “ong” một tiếng, việc nâng thủ xoa xoa ót,“Bản thân không phải bị thần kinh rồi chứ.”
Nha đầu này......
Thời điểm Tô Mạt nhìn đến đám kia ăn mày, liền lập tức đã nghĩ tới đối sách, đối phó xong với hậu thuẫn có vũ lực của bọn chúng, còn lại đám khiếu hóa tử này, vậy đã có thể dễ đối phó rồi.
Đám ăn mày này nhìn Trần Lượng bị người mang đi, lập tức cảm thấy không tốt, còn có người rút lui.
Kết quả lúc này có người vội vàng đến truyền tin,“Công tử cho các ngươi một nửa người trấn thủ ở đây, một nửa người rút trước.”
Đám ăn mày này vừa nghe, nghĩ một chút, lập tức đều nhìn về phía người kia.
Người đến truyền tin giương mi, hướng đến trên lầu ra hiệu.
_________________ " Đừng quên nhu cầu cảm xúc cao nhất của con người là cần được...Tôn trọng!"
Chap 540: Âm thầm tính kế nàng, xem nàng đùa chết hắn!05
Tô Mạt lập tức ra dấu cho bọn A Lí, bọn họ chuẩn xác nhấc một tên ăn mày không chút thu hút nào quỳ rạp trên mặt đất giả chết bắt đứng lên, trực tiếp phi thân lên lầu.
“Bịch” , ném hắn trên mặt đất.
“A. Giết người!”
Tên ăn mày kia nhảy dựng lên.
Thế nhưng mi thanh mục tú, nếu không phải bộ dạng lưu manh côn đồ, cũng là một thiếu niên môi hồng răng trắng tuấn tú.
Tô Mạt bĩu môi, lạnh lùng nói:“Cho ngươi hai con đường, một là quy thuận ta, ta có thể dưỡng các ngươi trên dưới một trăm người. Hai là trực tiếp giết các ngươi, giết hết cả nhà các ngươi, giết tất cả người bên cạnh quan tâm các ngươi!”
Nàng nói được rất nhẹ, thực nhạt, giọng điệu bình thường, trên mặt còn lộ vẻ cười nhợt nhạt.
Nhưng ăn mày kia liền cảm thấy giống như là đang bị mụ dạ xoa đe dọa khiến toàn thân lạnh lẽo phát run.
Tục ngữ nói kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Bên kia nghĩ rằng đó là kế sách không chê vào đâu được, kết quả bị người ta phá giải không tốn quá nhiều hơi sức.
Nữ nhân này......
Cả người tản ra sự quyết đoán khiếp người, quả thực là Tu La đến từ địa ngục.
“Ngươi tên là gì?” Tô Mạt cho hắn một nấc thang.
Hắn nuốt nước miếng, tròng mắt vừa chuyển, cười hì hì nói:“Tiểu mỹ nhân, ta thích nhất cùng tiểu mỹ nhân giao tiếp . Ta gọi là Hoa tử.”
Tô Mạt cũng không giận, cười cười,“Hoa tử, trả lời ta vấn đề thứ nhất.”
Tên ăn mày vẫn cười hì hì, lộ ra hàm răng trắng bóc,“Tiểu mỹ nhân, ta trả lời ngươi a. Ta rất thích giao tiếp với ngươi.”
Tô Mạt nhướng mày,“Được!”
Tên ăn mày vẫn cười hì hì như trước, nay đáp ứng yêu cầu hợp tác với Tô Mạt rồi, hắn liền cảm giác trên người nàng hiền hậu dịu dàng, tựa như một cái búp bê sứ rất tinh xảo, một chút sát khí cũng không có.
Hắn chỉ biết, nàng là thật tâm muốn hợp tác .
“Ngươi thông minh như vậy, như thế nào lại phải hỏi ngược ta chứ? Người chỉ huy chúng ta, bất quá là một cái lão bản bình thường, nói là ngươi mở cửa hàng, ảnh hưởng tới việc làm ăn của bọn họ, muốn quấy rối ngươi không cho làm ăn. Nhưng ta là ăn mày thông minh tuyệt đỉnh, khẳng định biết sau lưng có người, nếu không thì tại sao có thể mời được Kinh Triệu Doãn nha môn chứ?”
Tô Mạt không nghĩ tới tiểu khất cái này thế nhưng còn rất tinh tường, không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa. Nàng gật gật đầu,“Bọn họ cho ngươi điều kiện gì, ta cho gấp bội.”
Ăn mày ghé sát vào nàng, một đôi mắt sáng trong suốt đặt trên khuôn mặt toàn bụi bặm lại phá lệ sáng ngời,“Ngươi sẽ không sợ ta giở trò công phu sư tử ngoạm sao?”
_________________ " Đừng quên nhu cầu cảm xúc cao nhất của con người là cần được...Tôn trọng!"
Chap 541: Âm thầm tính kế nàng, xem nàng đùa chết hắn!06
Tô Mạt giương mắt, thản nhiên nói:“Không có việc gì, ngươi cứ việc nói.”
Thấy nàng có bộ dáng trấn tĩnh thản nhiên, tên ăn mày rất bội phục .
Vươn mười ngón tay ra, quơ quơ.
Tô Mạt cũng không đoán, chỉ thản nhiên nói:“Ta không thích chơi trò đánh đố.”
Ăn mày hì hì nói:“Một người một năm cấp cho mười con gà ăn là tốt rồi.”
Tô Mạt thổi phù một tiếng, thiếu chút nữa tự mình bị bản thân làm cho sặc. Đây -- đây quả thực không thể tưởng tượng nổi!
Có chút tiền đồ được không hả!
Nàng nhịn không được bật cười ha ha, hai tay bám chặt vào bàn mới không ngã xuống.
Tô Việt cũng là một ngụm nước trà uống vào liền bị văng ra ngoài, nhìn tên ăn mày, kinh ngạc hỏi:“Các ngươi đến quấy rối, liền vì mười con gà?”
Có thể có chút tiền đồ sao?
Ăn mày hừ,“Các ngươi đám người công tử con nhà quyền quý ăn no không có việc gì chỉ biết ve vãn tán tính, đánh nhau, làm sao biết được sự thống khổ của đám ăn mày chúng ta. Quanh năm suốt tháng chỉ ăn cơm thừa, mười ngày nửa tháng không nhìn thấy được đồ dầu mỡ, là rất vui sướng?”
Tô Việt cười nói:“Người chân tay đầy đủ, vì sao không đi tìm chút chuyện làm?”
Hoa tử liếc Tô Việt một cái, ra vẻ như kiểu ngươi tên công tử nhà giàu không biết đến tình cảnh dân gian khó khăn,“Vị công tử này, làm việc, luôn phải chịu người khác quản chế đúng không. Ngươi sáng tinh mơ phải dậy, không đến nửa đêm không được đi ngủ, còn muốn bị người khác soi mói đề phòng ăn trộm, thậm chí sẽ động tay động chân đánh chửi. Như vậy sẽ bị người ta nô dịch cả đời, có chỗ gì tốt? Nay như ta vậy, ta là khất cái, thiên nam địa bắc, ta tùy ý tiêu dao. Ta muốn đi đâu thì đi đó.”
Tô Việt hiểu, gật gật đầu,“Có đạo lý, khiếu hóa tử cũng là một môn học vấn. Giống như ta đi làm ăn mày, chỉ sợ một cái bánh bao cũng không kiếm được , liền chết đói.”
Ăn mày hì hì cười,“Không sao, công tử không cần làm ăn mày.”
Tô Việt giơ giơ mi lên, đương nhiên, chính mình đọc sách tập viết, cho dù không làm quan, trong nhà không có gia sản, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng cũng có thể gây dựng sự nghiệp riêng cho bản thân.
Tên ăn mày nói:“Công tử sinh ra đã tuấn tú, đến nhà địa chủ, làm ở rể cũng là được.”
Tô Mạt cười đến té ngã, vui sướng nhìn nhị ca gặp họa.
Tên thấy nàng cười đến không kiêng nể gì như vậy, một chút ra dáng tiểu thư khuê các cũng không có, không khỏi nói:“Tô lão bản, chúng ta nói chuyện giữ lời, về sau chúng ta huynh đệ đi theo ngài kiếm chút cơm.”
Tô Mạt gật gật đầu,“Ta thật sự có chuyện nhờ ngươi làm.”
_________________ " Đừng quên nhu cầu cảm xúc cao nhất của con người là cần được...Tôn trọng!"
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm