List truyện sắc hoàn diendanlequydon



 [ 434 bài ] 

Quân hôn: Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch

 
Có bài mới CN T08 02, 2020 4:23 am
Hình đại diện của thành viên
Đại Thần Thanh Hạc Bang Cầm Thú
Đại Thần Thanh Hạc Bang Cầm Thú
 
Ngày tham gia: T6 T11 17, 2017 1:29 pm
Tuổi: 27 Nữ
Bài viết: 448
Được thanks: 1532 lần
Điểm: 22.28
Có bài mới Re: [Hiện đại] Quân hôn: Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch - Điểm: 66
Đang tải Player đọc truyện...
Tốc độ đọc truyện: 0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)


Chương 407: Tình yêu trở về (28)

Edit: TranGemy

Cô dọn được một nửa rồi lại dứt khoát vứt hết xuống. Có cái gì mà phải dọn! Cô chỉ lấy găng tay rồi đứng dậy đi.

“Thiếu phu nhân…” Đồng Tử đi theo sau cô.

Tân Hành đột nhiên quay lại nhìn về phía cô ấy. Từ lúc cô gái này xuất hiện vẫn luôn gọi cô như vậy! Lúc này tâm trạng cô không tốt, cho nên ánh mắt cũng không mấy kiên nhẫn. Đồng Tử gượng cười: “Em đưa chị đi.”

Tân Hành hơi nheo mắt.

“Tân thiếu dặn dò.”

Tân Hành nghi ngờ: “Thật à? Vậy bây giờ chị muốn về tìm anh ấy, em đưa chị đi chứ.”

Đồng Tử lắc đầu. Quả nhiên… Tân Hành cười nhạt.

“Tân thiếu nói rồi, trừ đi tìm anh ấy thì thế giới lớn như vậy, chị muốn đi đâu cũng được.”

“Lại còn trừ một nơi…” Tân Hành cười lạnh, nhưng chợt nhớ đến đến ngày hôm đó, lúc bọn họ tới đây, người nọ hình như có lơ đãng nói với cô một câu: Em muốn đi thì anh sẽ cho người đưa em đi… Hóa ra đó cũng không phải câu nói đùa!

Dịch Tân, rốt cuộc trong lời nói của anh có mấy câu là thật, mấy câu là giả, còn có câu nào có tái bút không? Anh luôn phải chờ một ngày, bất ngờ cho em một đạo sấm sét giữa trời quang, khiến cho em trở tay không kịp mới vui phải không?

Tân Hành cười nhạt, cứ thế quay người xông ra ngoài. Đồng Tử theo sát cô. Đến bờ biển, đã có thuyền máy chờ sẵn ở đó, Tân Hành đi thẳng đến đó, nhưng lại cản Đồng Tử lại: “Em không cần đi theo, chị không cần em đưa!”

Cô cứ muốn về tìm anh đấy! Cô không tin anh có thể làm gì được cô! Đồng Tử lui về sau một bước, rồi lại nhìn cô kiên định lắc đầu: “Vô dụng thôi, cho dù em không đi theo chị, chị cũng không về thành phố B được đâu. Tân thiếu sẽ không để chị trở về.”

“Em uy hiếp chị?”

“Không dám.”

“Anh ấy muốn em nói với chị như vậy à?”

“Không phải.”

“Vậy em không cần phải để ý, bây giờ chị rời khỏi đây, chẳng phải em có thể liên lạc với anh ấy sao? Vậy em cứ nói với anh ấy, có trở về hay không, có thể chết trên đường hay không cũng là chuyện của chị, không cần anh ấy quan tâm!” Tân Hành hừ lạnh rồi quay người định bước lên thuyền.

“Thiếu phu nhân!” Đồng Tử khẽ gọi, ngăn cản cô: “Tân thiếu thật sự hy vọng chị có thể ở lại đây chờ anh ấy.”

Bàn chân đã nhấc lên của cô không khỏi dừng lại, nhưng lại không hề quay đầu.

Đồng Tử thở dài: “Lần này Tân thiếu quay về là vì có chuyện quan trọng cần làm. Để chị ở lại đây thì anh ấy mới yên tâm. Đi đâu cũng được, nhưng không thể trở về thành phố B. Nếu không anh ấy sẽ sốt ruột, vì chuyện của chị mà phân tâm, sợ rằng chuyện nên làm sẽ không làm được. Tuy nói rằng chị có thể tùy ý rời đi, nhưng đó chẳng qua là cách anh ấy đền bù cho chuyện để chị lại đây, anh ấy cảm thấy rất có lỗi với chị, cho nên không muốn hạn chế chị. Nhưng em có thể nhìn ra được, anh ấy rất mong chị có thể ở lại đây, chờ anh ấy trở lại.”

Cô cảm thấy mắt chua xót, lại bắt đầu nóng lên, Tân Hành lẩm bẩm hỏi lại: “Anh ấy sẽ trở lại ư?”

Anh có biết một câu “không biết có trở lại hay không” của anh gần như khiến cô sụp đổ không? Không biết khi nào mới về, cô không sợ, cô có thể chờ. Thời gian thì cô có, cho dù nóng lòng nhưng vẫn có thể chịu được. Nhưng mà… tại sao lại là không biết có trở lại hay không?

Nói như vậy để làm gì? Sao anh không nói thẳng với cô, để cho cô chờ anh? Ít nhất như thế thì cô còn có thể kiên định mà tin tưởng rằng anh sẽ quay lại, cô có thể chờ đợi.

“Sẽ.” Đồng Tử vội la lên: “Anh ấy nhất định sẽ trở lại!”

Cuối cùng, cô cũng thu chân lại, Tân Hành không nói một từ mà chỉ quay người.

Được, em chờ anh.

Em đã từng đồng ý với anh, lần sau, nếu như anh rời đi thì em nhất định sẽ ở tại chỗ chờ anh, như thế thì chỉ cần anh quay đầu là nhất định có thể tìm được em.

***

Một tháng sau, thành phố B, dưới tòa cao ốc chọc trời.

Từ sớm, phóng viên đã bao vây đến mức nước chảy không lọt. Đám người chen chúc, nào là máy quay phim, micro, còn cả tiếng người huyên náo khiến nơi sang trọng cao cấp này như thể sắp bị vỡ trận.

Bỗng nhiên trong đám người có một tiếng hô: “Tổng giám đốc Mạc đến rồi!”

Mọi nhất lập tức như tìm được mục tiêu, lập tức xông tới, cổng lớn lập tức bị vây chật kín.

“Tổng giám đốc Mạc, ông có thể nói rõ về động cơ cố ý giết người lần này không?”

“Nghe nói bây giờ tổng giám đốc Dịch còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, bây giờ ông có cảm thấy hối hận không?”

“Nghe nói trước đó không lâu, ông cũng vừa tự tay đả thương con trai ruột Mạc Tương Đằng, bây giờ Mạc thiếu gia đã thành người thực vật, ông lại giết hại tổng giám đốc Dịch, trong chuyện này có gì liên quan không?”

“Có nguồn tin đáng tin cậy tiết lộ, tổng giám đốc Dịch cũng là con trai ruột của ông, hổ dữ không ăn thịt con, nhưng ông lại liên tục sát hại hai người con trai của mình, ông có thể nói gì đó về chuyện này không?”

“…”

Nhất thời, tất cả các loại âm thanh đều truy đuổi ông ta. Khuôn mặt Mạc Thích Thanh đen ngòm, đôi mắt ông ta trắng dã, đáy mắt vẫn tràn đầy sát khí như cũ. Sau lưng ông ta, hai viên cảnh sát đã còng tay ông ta lại khiến ông ta nhìn như một con thú mới bị bắt nhốt, dữ tợn và điên cuồng: “Tôi thấy thế nào? Tôi hận nó không chết quách đi cho rồi!”

“Hổ dữ không ăn thịt con? Là nó giết cha, nó giết cha, sao các người không đi mà hỏi nó đi?”

Cho dù bị trói thì ánh mắt ông ta vẫn tàn bạo như cũ, hung hăng nhìn chằm chằm vào một phóng viên khiến anh ta hoảng sợ đến lảo đảo bước chân, không may đạp phải phóng viên ảnh phía sau đang giơ cao chiếc máy chụp hình. Ngay lập tức cả hai người gần như cùng ngã xuống.

“Đánh người! Đánh người rồi!” Trong đám đông lập tức có người hô to.

“Nhường một chút, nhường một chút…” Thấy tình hình sắp không khống chế được, hai viên cảnh sát mỗi người một bên gạt đám người ra để đưa Mạc Thích Thanh về phía xe cảnh sát. Máy chụp hình theo sát đến tận khi xe cảnh sát đi xa.

Màn ảnh bỗng nhiên tối đen. Dịch Phong Nghiêu nhẹ nhàng rót thêm rượu vào ly rồi ném điều khiển sang một bên: “Lần này Dịch Tân chơi đẹp ghê! Nhà họ Mạc gặp rắc rối lớn, anh ta còn có thể đẩy Mạc Thích Thanh vào ngục nữa. Nào, cheers!”

Vừa nói vừa cầm ly rượu bước tới cụng ly với Phong Dương ở bên cạnh. Phong Dương liếc qua ly rượu trong tay: “Nói rõ ra thì anh chúc mừng Dịch Tân hay tự chúc mừng mình? Chúc mừng Dịch Tân còn nghe được chứ chúc anh? Là chúc mừng anh xảo trá hay là lợi dụng thành công?”

Dịch Phong Nghiêu xem thường cười một tiếng: “Xảo trá? Lợi dụng? Nói cái gì thế không biết?”

“Nói thật.” Nguyên Thâm ở một bên cười lạnh, không quên khinh thường: “Rõ ràng tất cả đều là Tân thiếu bố trí, bày mưu tính kế, cuối cùng chẳng hiểu sao lại chia cho anh một bát canh, nói anh lợi dụng còn là tâng bốc anh rồi đấy!”

Dịch Phong Nghiêu sờ mũi, bị nói đến thế thì dứt khoát tự mình cạn ly: “Các người chẳng ra sao cả, xem ra rượu này vẫn phải chờ cụng ly với Dịch Tân thôi, mấy người các cậu chỉ có anh ta là biết nhìn người!”

Vừa nói lại vừa hỏi Phong Dương: “Đúng rồi, anh ta nằm trong phòng ICU đến bao giờ mới định ra thế?”

Phong Dương liếc anh ta một cái: “Không phải anh thông minh lắm sao? Tự đoán đi?”

Dịch Phong Nghiêu cười khan, quay sang Tang Nhuế: “Anh ta bị thương nặng thế, có cần chúng ta đi đón cô vợ bảo bối kia về không? Mà nói đến cô vợ đó, thật đúng là thuốc tiên của anh ta, có khi chỉ cần nhìn thấy thôi là đã có thể khỏi bệnh cũng nên đấy!”

Tang Nhuế cười giễu cợt, quay sang Phong Dương, hai người nhìn nhau cười tủm tỉm nhưng không ai lên tiếng. Cuối cùng Tang Nhuế cũng tốt bụng nói cho Dịch Phong Nghiêu biết: “Dịch Tân đã bay đến bên vợ anh ta lâu rồi! Còn chờ đến lượt anh nhiều chuyện à?”

Dịch Phong Nghiêu giật mình: “Thế còn người nằm trong phòng ICU…?”

Cả phòng yên tĩnh, không có ai trả lời anh ta. Câu trả lười này không cần nói ra cũng biết. Phòng ICU mà, dù sao thì người ngoài cũng không vào được, chụp cái bình dưỡng khí lên, làm sao mà phân biệt được ai là ai?

***

Trên đảo.

Sáng sớm, Tân Hành tỉnh dậy, giống như thường ngày đi chân không đến trước bàn trang điểm, cầm lấy cuốn sổ tay. Cô mở sổ ra, cuốn sổ có màu sắc cổ điển, tìm đến trang ngày hôm qua, cầm lấy bút gạch thêm một nét.

Đây là thói quen của cô từ sau khi anh rời khỏi. Đếm lại, đã có năm chữ “đồ tồi” được viết hoàn chỉnh, hôm nay lại thêm một nét nữa. Cô khép sổ lại, lúc này mới đi ra mở cửa phòng.

Vừa mở ra đã thấy một người đàn ông ở trước mắt, nhưng cô lại cứng đờ người, thoáng chốc không thể nhúc nhích, giống như bị điểm huyệt không thể động đậy. Ánh mắt cô nhìn đăm đăm về phía trước. Đây không phải là người đàn ông khiến cô ngày nhớ đêm mong, vừa yêu lại vừa hận thì là ai?

Người nọ không biết đã đứng ở đó bao lâu, lúc này cũng nhìn thẳng vào mắt cô rồi nhẹ nhàng nở nụ cười. Nhận thức của cô dần dần quay về. Trở tay lập tức đóng cửa lại. Nhưng Dịch Tân sao thể để cô làm thế? Anh nhấc tay lên giữ cánh cửa đang đóng lại.

Nhưng lần này Tân Hành có vẻ rất quyết tâm, cô không mềm lòng chút nào, sức lực toàn thân đều đè lên cửa chỉ một lòng muốn nhốt anh ở ngoài. Nhưng cô làm sao có thể là đối thủ của anh?

Ban đầu còn tưởng cô chỉ muốn náo loạn nên anh chỉ dừng chút lực chơi với cô. Không ngờ càng về sau cô càng muốn làm thật, còn suýt thì đuổi được anh ra ngoài. Anh cuống lên, sức lực trên tay cũng không thu lại mà đột nhiên đẩy mạnh một cái.

“A!” Lúc này Tân Hành bị đẩy ngã xuống đất. Mông cô tiếp đất, sau đó cứ thế lộn mèo một cái.

Dịch Tân nhìn thấy thế thì luống cuống, vội vàng bước tới đỡ cô: “Sao thế?”

Lúc này, cuối cùng mắt cô cũng nóng lên, vừa ngước nhìn anh, nước mắt đã chảy dài. Còn chưa lên tiếng đã bắt đầu u oán. Dịch Tân chỉ cảm thấy tim mình như bị giày xéo, vội vàng ôm cô vào lòng: “Anh xin lỗi.”

“Ai cần anh xin lỗi!” Cô khẽ nói, vừa khóc vừa đẩy anh ra.

Nhưng sao anh có thể để cô đẩy ra được ? Cô càng đẩy, anh càng ôm chặt, cuối cùng dứt khoát ép chặt cô vào ngực, cúi đầu hôn lên mặt cô, vừa luôn miệng nhận lỗi: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh sẽ không đi nữa, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa…”

“Sau này đi đâu anh cũng đưa em đi cùng được không?” Anh vừa nói vừa hôn lên môi cô.

Phút giây đó cả người cô như mềm nhũn đi, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy tức giận mà đẩy anh ra: “Ai cần anh đưa đi! Anh đi ra ngoài, em phải ở lại đây, sau này em không đi đâu nữa, không đi đâu cả!”

Cô vừa khóc vừa đẩy anh. Còn anh thì bận bịu giữ lấy cô, dỗ dành: “Được, cũng được, sau này ở lại đây, chúng ta không đi đâu nữa.”

“Không thèm!” Cô khẽ kêu: “Em ở đây, không cho anh ở đây! Anh đi ra ngoài!”

Cô vừa nói vừa đứng lên, nhất quyết phải đẩy anh ra ngoài. Anh không còn cách nào đành phải lùi về sau hai bước, nhưng vốn dĩ anh cũng không phải một người bị động. Lúc này, anh chẳng để ý đến cô mà dứt khoát trở tay khóa trái cửa lại, sau đó ôm cô lên, bước vài bước rồi ngã lên giường.

Cô bị kẹt dưới người anh, lại tức giận đấm anh hai cái. Nhưng nước mắt cô vẫn không ngừng lại được. Anh không để ý đến sự kháng cự của cô mà nhẹ nhàng hôn lên má cô: “Đừng khóc nữa…”

“Anh mới khóc ấy!” Cô còn bận tranh luận.

Ánh mắt anh vô cùng nghiêm túc: “Ừ, anh khóc. Chính là vào ngày đó, khi anh bỏ em lại…”

Cô cứng đờ người, ai oán nhìn anh: “Anh cũng thừa nhận là anh bỏ em lại… Bây giờ chỗ này là của em, em không cho anh quay lại! Anh muốn đi thì đi, muốn về thì về, trên đời này làm gì có chuyện gì dễ dàng như vậy?”

“Có em yêu anh, còn chưa đủ ư?”

“Ai thèm thích anh? Ai thèm yêu anh? Em thay lòng rồi! Không cần anh nữa! Anh đi ra ngoài đi, nơi này là của em rồi, bây giờ không cho anh quay lại nữa!”

“Tân Hành,… Nghe nói em không ký tên, cho nên chỗ này vẫn là của anh.”

“… Vậy anh đi ra, em đi tìm tài liệu đó, bây giờ ký tên!”

“Em xé nó rồi.”

“Em dính lại!”

Anh phì cười, một tay nhẹ nhàng khống chế động tác náo loạn của cô, bờ môi thì rơi xuống bên tai cô: “Xuỵt, đừng loạn, anh mệt lắm, để cho anh ngủ một lát.”

Tai cô nóng lên, hừ hừ: “Em không mệt, em vừa mới tỉnh dậy… Anh bỏ em ra.”

Anh coi như không nghe thấy, ôm cô, trở mình: “Ngủ với anh.”

Anh vừa nói vừa thật sự nhắm mắt lại, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt đến mức khiến cô phát đau, bá đạo ấn cô vào trong ngực. Cô giãy mấy cái cũng không được, vừa mới thức dậy thì ngủ kiểu gì? Người này… đúng là vô lý. Suy nghĩ như thế khiến cô càng bực, lại dùng bàn tay nhỏ đẩy mí mắt anh lên: “Không được ngủ!”

Anh cười tủm tỉm, dùng một tay kéo tay cô xuống, nhìn cô chăm chú: “Không ngủ à? Thế em muốn làm gì nào?”

“…” Tân Hành dở khóc dở cười, đây là câu hỏi kiểu gì vậy?

Cô lườm anh: “Anh không cảm thấy anh cần giải thích với em một chút à? Bao lâu như vậy mà anh không nhận điện thoại của em. Nhiều lần em phải lừa gạt Đồng Tử gọi điện cho anh, muốn ở bên cạnh lén nghe tiếng anh, thế mà anh còn uy hiếp cô ấy nếu còn để bị em gạt thì sẽ đuổi cô ấy ra ngoài, làm sau đó cô ấy cũng không nghe lời em nữa… Anh vô tình như vậy, bây giờ nói trở về là trở về, không thèm giải thích lấy một câu, làm gì có người chồng nào như anh?”

Anh nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt đầu lưu luyến, nhất là khi nghe cô nói câu: Muốn lén nghe tiếng anh…

Anh đè đầu cô vào ngực, thở dài: “Anh trở về báo thù, vốn dĩ Mạc Thích Thanh đáng chết, nhưng anh trúng độc của em quá sâu, cuối cùng cũng không giết ông ta, chỉ đoạt hết mọi thứ của ông ra rồi đưa ông ta vào tù, từ giờ đến hai mươi năm nữa ông ta cũng không được bước chân ra khỏi nhà giam. Mạc Tương Đằng bị chính tay Mạc Thích Thanh ngộ thương, cũng đã thành người thực vật. Tân Hành, cuối cùng anh cũng báo được thù rồi!”

Khi anh nói mấy từ cuối cùng, bởi vì kích động mà gần như phát run. Cô cũng có thể cảm nhận được cánh tay anh ôm cô thật chặt nhưng đầy vẻ không yên lòng.

“Từ cái ngày mẹ chết, anh đã bắt đầu tìm cách báo thù, bây giờ, cuối cùng anh cũng làm được rồi!”

“Năm đó, cuối cùng bà ấy cũng không chịu nổi, lần tiếp theo trở về đây đã lập tức đưa anh về chỗ ông ngoại, sau đó một mình chết ở đây. Từ đó trở đi, anh đã thề anh nhất định sẽ khiến Mạc Thích Thanh nợ máu phải trả bằng máu, anh cũng phải cướp sạch mọi thứ của Mạc Thích Thanh, anh muốn cướp sạch nhà họ Mạc, anh muốn khiến nhà họ Mạc tuyệt hậu, anh muốn Mạc Thích Thanh phải chết tức tưởi…”

“Bây giờ, anh đã làm được, anh làm được thật rồi. Là mẹ giúp anh, là mẹ giúp anh!”

“Năm đó, ông cụ nhà họ Mạc muốn chuộc tội với mẹ nên trong lúc không ai hay biết đã chuyển 10% cổ phần cho mẹ, tất cả mọi người đều không biết. Sau đó, 10% đó cũng chuyển sang tên anh, ngay cả Mạc Thích Thanh cũng không biết, chỉ coi như số cổ phần thần bí đó đã biến mất, bên ngoài vẫn cho rằng ông ta có 40% cổ phần, nhưng thực tế chỉ có 30%. Mạc Tương Đằng cũng bị người của anh lừa, trong tay còn không đến 20%. Anh lại dùng giá cao mua vào cổ phiếu của những cổ đông khác, chính bằng cách đó anh đã cướp được nhà họ Mạc!”

“Tân Hành, em nói xem có phải là mẹ đã giúp anh không?”

Khi chiến đấu thì không thể để cô tham dự, nhưng lúc thắng lợi lại không đợi được muốn chia sẻ cùng cô. Giờ khắc này, Tân Hành đột nhiên bật ra kết luận này. Không phải là cô không thể đồng cam cộng khổ, chẳng qua là anh không chịu được, không chịu được chuyện để cô theo anh chịu khổ, nhưng vui vẻ thì luôn không chờ được mà muốn chia sẻ với cô.

Bàn tay kháng cự anh cuối cùng cũng buông xuống, cô ôm lấy eo anh, đầu chôn vào trong ngực anh: “Ừ, mẹ nhìn thấy, mẹ luôn giúp anh, anh nói đúng, em biết mà. Dịch Tân…”

“Lần này, em không trách anh nữa.”

Thân thể của người đang ôm cô thoáng chấn động, sau đó bất ngờ rối rít hôn lên mặt cô. Kích động đến không thể ngăn lại, anh vừa ôm hôn cô vừa vội vàng nói đầy hạnh phúc: “Cảm ơn, cảm ơn em…”

Cô vừa đón nhận nụ hôn của anh, vừa bận bịu lấy hơi nói: “Đồng ý với em, sau này chúng ta phải luôn ở bên nhau.”

“Được, cả đời này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau!” Anh gấp gáp trả lời cô. Hai người lại âu yếm một hồi, anh dần lộ vẻ mệt mỏi. Suốt cả tháng này, không cần biết là ngày hay đêm, anh luôn ở trong tình trạng căng thẳng bày mưu tính kế, không phút giây nào dám lười biếng, cho đến khi kết quả đã định thì anh lại không ngừng lại mà lập tức chạy đến bên cô.

Lúc đến đây là vào nửa đêm, cô còn đang ngủ, không hiểu sao anh lại lui ra ngoài, không dám làm phiền cô, đứng ở ngoài cửa phòng đợi cô cả đêm. Lúc này, khi mây mù đã tan đi, cuối cùng anh cũng có thể yên tâm, cuối cùng mới dám để lộ sự căng thẳng và mệt mỏi.

Cô đau lòng cho anh, ôm lấy anh để anh ngủ. Chẳng mấy chốc sau, anh đã chìm vào giấc ngủ. Cô nằm trong lòng anh, yên lặng nhìn anh ngủ, ngón tay nhẹ nhàng mô tả lại ngũ quan tuyệt đẹp của anh, môi bất giác cong lên, nhè nhẹ và dịu dàng.

Hạnh phúc, chính là… cô nằm trong ngực anh, anh ở ngay trước mắt cô, cả hai đều chỉ có đối phương trong mắt nhau. Bỏ qua tất cả hiểu lầm và cách trở, cuộc sống có thể từ từ trầm tĩnh lại, có thể tĩnh lặng và sâu xa như dòng nước, sự gắn kết như sinh mệnh của anh và cô cũng nhất định có thể như dòng nước, chảy mãi thành sông.

(Hoàn chính văn)

Gem: Tuy không phải người mở Topic này nhưng đã gắn bó với nó gần phân nửa số chương nên cũng có chút ngậm ngùi. Cuối cùng cũng lấp xong hố rồi.

Còn 49 chương ngoại truyện nữa, tớ đang lết được một nửa rồi. Các bạn chờ nhé! Bật mí là sẽ chỉ có sủng, sủng và sủng hơn nữa mà thôi nha!


_________________
Google [Bot] ơi, ấn nút images  bên dưới để Gem có thêm động lực nha



Đã sửa bởi TranGemy lúc T6 T08 21, 2020 2:12 pm.

Xem thông tin cá nhân
5 thành viên đã gởi lời cảm ơn TranGemy về bài viết trên: Hồng Bạch, MicaeBeNin, meomeo1993, phuong thi, xichgo
     
Có bài mới T6 T08 21, 2020 2:10 pm
Hình đại diện của thành viên
Đại Thần Thanh Hạc Bang Cầm Thú
Đại Thần Thanh Hạc Bang Cầm Thú
 
Ngày tham gia: T6 T11 17, 2017 1:29 pm
Tuổi: 27 Nữ
Bài viết: 448
Được thanks: 1532 lần
Điểm: 22.28
Có bài mới Re: [Hiện đại] Quân hôn: Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch - Điểm: 36
Đang tải Player đọc truyện...
Tốc độ đọc truyện: 0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)


Chương 408: Ngoại truyện: Song sinh long phượng nhà Dịch Tân - Phần đầu (1)

Edit: TranGemy

Gần đây, Tân Hành luôn cảm thấy hình như cô thiếu cái gì đó. Cụ thể là cái gì thì cô cũng không rõ, chỉ là cứ cảm thấy có một thứ mà đáng lẽ cô nên có, nhưng vẫn chưa có được. Mỗi lần đều nghĩ đi nghĩ lại nhưng đều là phí công. Tân Hành rất bối rối, còn Dịch Tân lại cười cô: “Tham lam, cái gì em cũng có rồi còn muốn gì nữa?”

Đúng thế, bây giờ cái gì cô cũng có, ngay cả tuần trăng mật cũng bổ sung rồi. Nhưng vẫn thấy chưa đủ. Khổ sở suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô mới bừng tỉnh hiểu ra, con cái!

Chưa nói đến sau này trở về thành phố B, trước đó hai người ở trên đảo nửa năm, ngày ngày đều hết sức triền miên mà không hề sử dụng bất cứ biện pháp đề phòng nào, ngày đêm hoan ái… Đều như vậy mà vẫn không có con…

Cuối cùng trong lòng Tân Hành cũng cảm thấy bất an. Cô đã ám hiệu nhiều lần với Dịch Tân, nói xa nói gần nhưng người đàn ông này lại làm như không hiểu gì, đến nay vẫn không thẳng thắn đáp trả nghi ngờ trong lòng cô. Tân Hành cảm thấy rất thất bại.

Vừa hay, gần đây Tang Nhuế thường xuyên tới đây, Tân Hành nhanh chóng mang vấn đề vẫn canh cánh trong lòng ra hỏi Tang Nhuế. Vậy mà sau khi nghe xong, Tang Nhuế lại không để ý nhìn qua bụng cô, hỏi ngược lại: “Có thể có vấn đề gì? Không phải cậu đã mang thai hai lần rồi sao? Cậu… Rõ ràng là thể chất rất dễ dính bầu!”

Thể chất cực dễ dính bầu… Tân Hành vừa định cự nự, nhưng lại thay đổi suy nghĩ, cảm thấy có vẻ chính xác là như vậy. Lần đầu tiên phát sinh quan hệ với Dịch Tân, cô đã mang bầu rồi. Sau đó cũng là trong một lần sơ suất mới dính lần nữa.

Đều là một lần trúng thưởng, quả nhiên là thể chất dễ dính bầu… Lúc này Tân Hành mới cảm thấy yên lòng, không có vấn đề gì là được rồi. Trong lòng suy nghĩ như vậy, cô lại cố tình tính toán thời gian, quyến rũ Dịch Tân lên giường, kích thích thú tính của người nào đó.

Thế nhưng trong tình huống như vậy… mà kỳ kinh nguyệt của Tân Hành vẫn đến như thường lệ. Cô cảm thấy bị đả kích nặng nề, mấy ngày liền mặt mũi đều ủ dột. Dịch Tân nhìn thấy thế thì không thể giả bộ như không biết được nữa. Anh khẽ thở dài, kéo cô ôm vào lòng: “Vốn không định nói với em…”

Thần kinh Tân Hành trở nên căng thẳng trong nháy mắt, quả nhiên là có chuyện đúng không?... Dịch Tân nhìn cô, nghiêm túc gật đầu một cái. Mắt Tân Hành cảm thấy đau xót. Dịch Tân nói khẽ: “Là anh uống thuốc.”

“…” Tân Hành sững sờ, một lúc lâu mới phản ứng lại được, ngay sau đó cô dùng một tay đẩy anh ra, mặt mũi hết sức căng thẳng: “Anh uống thuốc gì?!”

“Thuốc tránh thai.”

“Anh!” Tân Hành thiếu chút nữa là nói không nên lời, lại thấp giọng tiếp tục tranh luận: “Em biết là thuốc tránh thai, em hỏi là tại sao anh phải uống? Anh biết rõ là em muốn có con mà anh lại đi ngáng chân! Anh làm thế thì hơn nửa năm cố gắng trước đó của em chẳng phải đều là công cốc sao?”

“Công cốc?” Dịch Tân nhướn mày, không đồng ý: “Anh nhớ là lần nào em cũng rất hưởng thụ…”

Tân Hành còn chưa biết đáp lại thế nào, Dịch Tân đã không nhanh không chậm chế nhạo: “Anh còn tưởng em thích nhất là hưởng thụ quá trình, chứ không phải là kết quả…”

Tai Tân Hành nóng lên, trực tiếp nhào tới bịt miệng anh. Rốt cuộc anh cũng thôi không nói nữa, nhưng vẫn nhìn cô với ánh mắt gian ác, thuận thế ôm cô ngồi lên chân, vùi vào ngực anh.

Bị anh đùa giỡn một hồi, cơn giận của cô lại nguôi đi một cách kỳ lạ. Bây giờ còn ngoan ngoãn để cho anh ôm, khẽ than thở: “Dịch Tân, em rất muốn có con, anh cũng biết mà tại sao anh còn phải uống thuốc?”

“Bởi vì anh không muốn.”

“Vì sao không muốn?”

“Bởi vì không thích.”

“Tại sao không thích?”

“Bởi vì ghét.”

“…”

Anh rõ ràng không phối hợp, ánh mắt cô trầm xuống, nhổm dậy khỏi ngực anh, bày tỏ cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc.

Nhưng anh lại vòng cánh tay kéo cô lại, ánh mắt đầy vẻ… vô tội. Cô mềm lòng, cuối cùng lại cố gắng đả thông tư tưởng: “Em rất thích trẻ con, em muốn sinh một đứa, anh có thể thử thích không? Coi như là vì em đi?”

“Không thể.” Thẳng thắn đến mức một cơ hội lay chuyển cũng không có.

“… Vậy em có thể không thích anh không?” Tân Hành hỏi.

“Không thể.”

Thẳng thắn dứt khoát không chút xấu hổ…

Tân Hành hít sâu một hơi: “Nếu muốn em thích anh thì anh phải thích trẻ con.”

“Em thích anh, anh không thích trẻ con.”

“…”

Rốt cuộc sự kiên nhẫn của Tân Hành cũng cạn kiệt, nắm lấy cái gối ném thẳng vào đầu Dịch Tân. Dịch Tân kêu lên ‘ai ui’, Tân Hành hừ lạnh, nhân cơ hội đó chuồn khỏi ngực anh rồi lẻn lên tầng nhanh như một làn khói.

Đêm đó, sau khi Dịch Tân tắm xong, vừa lên đến giường, Tân Hành đã không nói hai lời mà nhào vào anh, nhanh tay gạt cái khăn tắm đang che chắn bộ phận quan trọng trên người anh ra. Dịch Tân rất kinh sợ, Tân Hành thì đắc ý nhìn anh cười như thể cô đang cưỡng đoạt anh: “Không cần biết anh thích hay không, em cứ thích sinh con đấy!”

Vì vậy người đàn ông vừa kinh sợ lại vừa chủ động với Tân Hành đang luống cuống tay chân muốn sinh… bé con. Anh lật người phản pháo, cười tà ác: “Tư thế này tương đối dễ để em sinh bé con…”

Lúc Tân Hành bị anh áp xuống dưới, cô không nhúc nhích được, cảm thấy hơi ngạc nhiên nhưng lại cảm thấy… anh nói có vẻ đúng!



Khi Tân Hành kiệt sức vì sự nghiệp sinh con, tự cho rằng đã công thành danh toại thì cầm thú nào đó đã được ăn no, cuối cùng lương tâm cũng trỗi dậy mà nói với cô rằng: “Anh đã lường trước là em sẽ đánh lén mà, cho nên anh uống trước rồi.”

Tân Hành nghe thế thì nức nở, lật người lại chui tọt vào chăn, che kín mít cả đầu. Dịch Tân cười, mạnh mẽ ôm cả chăn lẫn người vào trong lòng. Tân Hành không vui giãy giụa trong chăn rồi nhân lúc Dịch Tân không chú ý mà lăn ra thật xa.

Trong lòng cô tức giận nên dùng hết sức lăn liền mấy vòng, càng lăn càng xa. Đến khi Dịch Tân giật mình nhận ra định túm cô lại đã muộn rồi… cả người Tân Hành đã lăn đùng xuống đất. Tiếng rơi nặng nề vang lên, ngay sau đó, trong chăn truyền đến tiếng xuýt xoa ‘ai ui’.

Trong lòng Dịch Tân lo lắng, vội vàng bước xuống ôm cô lên giường. Anh vén chăn ra để lộ đầu cô, vừa nhìn đã thấy hai mắt Tân Hành mở lớn ầng ậc nước, long lanh nhìn anh như thể một con nai bị dọa sợ. Hình ảnh đó khiến Dịch Tân vừa yêu vừa thương, lại vừa… buồn cười.

Anh không nhịn được bật cười một tiếng trầm thấp. Tân Hành bị anh cười thì lầm bầm nói gì đó rồi bất ngờ nhổm dậy cắn mạnh lên cằm anh. Sau đó… hai người lại dây dưa một hồi, lửa nóng triền miên không thể tách ra nổi.



Gần đây, Tân Hành luôn tìm kiếm lọ thuốc ‘xuất quỷ nhập thần’ kia của Dịch Tân. Chính là lọ thuốc tránh thai mà… Bất kể cô đánh lén thế nào, đánh bất ngờ đến đâu thì lúc nào anh cũng uống rồi, sau đó khiến cô chỉ có thể tận hưởng quá trình mà không thể đạt được kết quả.

Cô lục tung mọi thứ, làm loạn hết đồ đạc lên thể hiện rõ tâm trạng cáu kỉnh của cô, đồng thời cũng tương đương với sự sảng khoái của cầm thú nào đó lúc ăn thịt. Cho nen lúc này dĩ nhiên cũng phải để cho cô hả giận, nếu không lúc ăn sẽ không được ngon nữa…

Đương nhiên, trong lúc Tân Hành tìm kiếm và giận dữ thì Dịch Tân cũng không ngừng tẩy não cô. Khi hai người ra cửa mà nhìn thấy một đứa trẻ thì sẽ luôn có cảnh này…

“Em xem, nhỏ như thế, đi đường không chú ý là có thể bị người khác đạp trúng…”

“…”

“Nhìn xem, động tí là ngã, đến lúc ngã hỏng rồi lại phải chữa trị, đúng là phiền phức!”

“…”

“A, bẩn quá, chẳng sạch sẽ gì cả, làm sao anh đi được bên này đây, tránh xa ra nào!”

“…”

Sau đó, hai người trưởng thành cứ thế giằng co về vấn để con cái, lúc lên lúc xuống nhưng nhìn tổng thể thì vẫn là một cục diện: Tân Hành muốn sinh con, Dịch Tân lại không muốn.

Sinh con không phải chuyện của một người, nhưng Dịch Tân lúc nào cũng rất phối hợp trong quá trình, chỉ bài xích kết quả. Cho nên đã ảnh hưởng trực tiếp đến quyết định của Tân Hành.

Tân Hành rất thất bại, vì vừa không tìm được thuốc tránh vừa không thuyết phục được Dịch Tân, cuối cùng quá đau lòng nên mấy ngày liền cứ nhìn thấy Dịch Tân là nước mắt lưng tròng.

Lúc đầu, Dịch Tân chỉ coi như không thấy, cho rằng anh vô địch thiên hạ, đánh đâu thắng đó, con tim mạnh mẽ này chẳng lẽ lại không chịu nổi mấy giọt nước mắt à?

Nhưng không được mấy ngày, cuối cùng anh cũng biết hóa ra anh đã đánh giá mình quá cao.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vào một ngày thời tiết mưa dầm nặng nề, anh cho quản gia và người giúp việc tránh đi, tự làm một bữa cơm tối cho Tân Hành.

Tân Hành vẫn phiền muộn không vui như cũ.

Dịch Tân thở dài, hàng lông mày cũng nhuốm vẻ nặng nề sầu thương như bị lây lan bởi tiết trời ngoài kia: “Tân Hành, anh xin lỗi.”

“Là anh lừa em, anh không uống thuốc tránh thai.”

“Là do anh… không thể có con.”


_________________
Google [Bot] ơi, ấn nút images  bên dưới để Gem có thêm động lực nha



Đã sửa bởi TranGemy lúc T6 T08 21, 2020 2:13 pm.

Xem thông tin cá nhân
3 thành viên đã gởi lời cảm ơn TranGemy về bài viết trên: Hồng Bạch, phuong thi, xichgo
     
Có bài mới T6 T08 21, 2020 2:10 pm
Hình đại diện của thành viên
Đại Thần Thanh Hạc Bang Cầm Thú
Đại Thần Thanh Hạc Bang Cầm Thú
 
Ngày tham gia: T6 T11 17, 2017 1:29 pm
Tuổi: 27 Nữ
Bài viết: 448
Được thanks: 1532 lần
Điểm: 22.28
Có bài mới Re: [Hiện đại] Quân hôn: Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch - Điểm: 35
Đang tải Player đọc truyện...
Tốc độ đọc truyện: 0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)


Chương 409: Ngoại truyện: Song sinh long phượng nhà Dịch Tân - Phần đầu (2)

Edit: TranGemy

“Anh lừa em!”

Tân Hành giơ tay lên chỉ vào anh, phản ứng vô thức là không tin.

Đôi mắt Dịch Tân ánh lên vẻ tự giễu và… xấu hổ, hai mắt rũ xuống, hàng mi dài rợp vẽ lên một hàng bóng râm che trên mắt.

Ở bên Tân Hành lâu sẽ hiểu, càng nói nhiều cô càng không tin… Dịch Tân hiểu điều này nên anh chỉ xin lỗi: “Tân Hành, thật xin lỗi.”

Giọng nói bất lực và khó chịu. Ba chữ đã chứng minh sự thực.

Trái tim Tân Hành căng chặt, đôi mắt đong đầy chua xót, hoảng hốt đứng lên đi đến cạnh anh.

Anh đã bao giờ có dáng vẻ thất bại, bất lực và khó chịu như thế?

Hai mắt Tân Hành nóng lên, ngồi lên đùi anh rồi dựa sát vào vòm ngực vững chãi: “Dịch Tân…” Cô lên tiếng mà không biết phải nói gì tiếp.

Bởi trong lòng vẫn còn nghi ngờ. Suy nghĩ một chút, cô dùng cách nói uyển chuyển nhất: “Sao lại thế chứ? Chúng ta từng có mà, còn rất dễ dàng nữa…”

Anh vuốt tóc cô: “Đã từng có thể… Nhưng mà lần trước, đụng độ với Mạc Thích Thanh… Tân Hành, đừng hỏi nữa.”

Editor: Đoạn này thương cảm cho Mạc Thích Thanh ghê, bị thằng con vu cho tội giết người, xong còn vu tội làm nó mất giống luôn =)). Đúng là gia môn bất hạnh.

Khi anh nói ‘đừng hỏi nữa’, giọng còn nghẹn ngào và khẽ run lên.

Trái tim Tân Hành như bị bóp chặt lại, cuống quýt ôm chặt lấy hông anh, thấp giọng nói: “Được, được, em không hỏi nữa.”

Anh đặt cằm lên đầu cô khiến cô không nhìn thấy ánh sáng tà ác trong mắt anh, ngoài ra còn có vẻ đắc ý.

Anh vừa cười gian, vừa vô tội và buồn bã xin lỗi cô: “Tân Hành, anh xin lỗi.”

“Đừng xin lỗi…” Tân Hành bất ngờ nhổm dậy khỏi ngực anh, chỉ trong một giây cảm xúc trong mắt anh đã hoàn toàn thay đổi, chỉ còn lại bi thường và sầu muộn nồng đậm.

Tân Hành dịu dàng nhìn sâu vào mắt anh: “Không có gì có lỗi cả, thật ra em cũng không thích trẻ con lắm.”

“Không phải em vẫn nói là em thích sao? Anh biết, em đang an ủi anh… Anh không thể cho em thứ em muốn, là tại anh liên lụy đến em.”

“Không phải, em không thích! Em lừa anh đấy. Em không thích trẻ con, em nói thích chỉ vì muốn sinh con cho anh, để anh vui thôi.”

Trong mắt Dịch Tân ánh lên vẻ buồn thương: “Thật ra thì… Anh cũng thích trẻ con, đáng tiếc…”

Da đầu Tân Hành lại căng lên: “Không cần! Đừng thích trẻ con!”

Dịch Tân chậm rãi nhìn lại cô.

Tân Hành vội nói: “Trẻ con dễ bị thương, bị thương còn phải chữa trị, rất phiền phức, còn không sạch sẽ nữa…”

Thời thế thay đổi, bây giờ cô bắt đầu nhắc lại nguyên văn lời anh từng nói.

Ánh mắt anh vẫn mờ mịt như cũ.

Trái tim Tân Hành đã mềm như nước. Cô nghĩ thầm, chuyện này nhất định là ảnh hưởng rất lớn đến lòng tự ái của anh. Anh vốn là một người đàn ông kiêu ngạo có thể hô mưa gọi gió, muốn cái gì thì có cái đó, bây giờ… lại có lúc không thể có được một điều bình dị như vậy.

Bây giờ cô chỉ muốn an ủi anh, bù đắp cho anh.

Mặt cô nóng lên, cô chủ động ngậm lấy môi anh, ánh mắt nửa thật nửa giả hờn dỗi: “Đừng thích trẻ con… Sự yêu thích của anh chỉ có thể dành cho em, không được chia cho ai…”

“Thật ư?” Sắc mặt anh bắt đầu dao động.

Tân Hành ôm lấy đầu anh, nở một nụ cười mềm mại và đáng yêu với anh: “Thật, thật ra thì em thích hưởng thụ quá trình hơn…”

Ánh mắt anh thoáng qua một mảnh tối, lại có một chút tà khí, anh kề môi bên tai cô, thấp giọng nói: “Không tin lắm, hưởng thụ cho anh xem nào?”

Mặt cô đỏ lên, ánh mắt thẹn thùng nhìn anh.

Anh cong môi cười, ôm cô lên tầng.



Từ đó về sau, ở trước mặt Dịch Tân, Tân Hành không hề đề cập đến chuyện sinh con nữa.

Dịch Tân thì lại được voi đòi tiên, bắt nạt cô đến nghiện, thỉnh thoảng lại nhìn cô bằng ánh mắt đau thương và bất lực đầy hàm ý: Anh thật khổ sở, em mau đến an ủi anh đi…

Tuy sự tham lam và được voi đòi tiên kiểu này rất dễ bị lộ sơ hở, đến cuối cùng còn có thể mất hết cả vốn, nhưng Dịch Tân lại không phải người bình thường. Mức độ và tần suất làm việc của anh đều rất đúng chuẩn. Anh không chỉ ăn sạch Tân Hành mà còn có thể khiến cô chết tâm.

Bởi Tân Hành đã bị tẩy não thành công. Trước đây ra khỏi cửa, chỉ cần thấy trẻ con là ánh mắt cô sẽ tự động nhìn theo, gương mặt thể hiện tình mẹ bao la. Mà bây giờ cho dù có Dịch Tân bên cạnh hay không, cô cũng tự động không nhìn, thậm chí vẻ mặt còn hờ hững và tránh đi.

Thậm chí uốn nắn quá tay còn có vẻ khiến cô hơi máu lạnh… Ví dụ có một lần, Dịch Tân và Tân Hành tay trong tay ra ngoài, trên đường có một đứa nhỏ chạy về phía cô, cả người mềm mềm thơm thơm, đáng yêu đến mức ai cũng muốn sờ một cái, Tân Hành nhìn thấy cũng cảm thấy trái tim như tan chảy.

Nhưng đứa bé đó chạy một hồi đến ngay trước mặt Tân Hành lại bất ngờ ngã bịch xuống đất.

Bình thường, trẻ con ngã sẽ không khóc ngay.

Đứa nhỏ này cũng không ngoại lệ, đầu tiên không khóc mà ngẩng đầu lên nhìn Tân Hành.

Khuôn mặt nhỏ nhắn toàn thịt, một đôi mắt to trong như hai quả nho mọng nước, thấy thế tình mẹ trong lòng Tân Hành lại trỗi dậy. Cô cong lưng định ôm đứa bé lên, nhưng chợt liếc về phía người đàn ông…

Sau đó cánh tay đã vươn ra một nửa lại thu về, đứng thẳng người lên, còn ghét bỏ nhìn đứa nhỏ đáng thương kia một cái.

Trẻ con đều rất biết nhìn ánh mắt người lớn, nhất là đứa bé này, có lẽ thấy Tân Hành xinh đẹp nên muốn lấy lòng, kết quả… ai ngờ Tân Hành còn ghét bỏ nó!

Nó nhất thời ‘oa’ một tiếng, cứ thế òa khóc.

Khóe môi Tân Hành mếu một cái, cứng đờ,… Tiểu hồ ly này! Rõ ràng vừa rồi vẫn còn tốt mà!

Quay đầu nhìn Dịch Tân lại thấy người đàn ông này đang nhìn cô đầy sâu xa, khóe môi hơi mỉm cười, nhưng nụ cười này có vẻ buồn buồn.

Tân Hành hơi giật mình, thầm nghĩ: Nguy rồi, lại làm tổn thương anh rồi!

Nghĩ thế nên cô lập tức túm lấy cánh tay Dịch Tân, ghét bỏ nhìn đứa bé khóc không dừng lại được dưới chân, lớn tiếng nói với Dịch Tân: “Chúng ta đi thôi, tiểu quỷ này thật đáng ghét!”

Mắt Dịch Tân đầy vui vẻ, gần như không khống chế được suýt lộ ra sơ hở.

Ai ngờ tiếng Tân Hành có vẻ hơi lớn, khiến cha mẹ đứa bé kia vừa chạy tới đang đứng cạnh cũng nghe rõ ràng câu ‘tiểu quỷ này thật đáng ghét!’…

Vì vậy tình huống này ở trong mắt cha mẹ đứa bé đã trở thành…

A, con nhà tôi đáng yêu thế này ngã ngay dưới chân cô, cô thuận tay đỡ một cái đã sao? Cô không đỡ thì thôi còn ghét bỏ, còn mắng nó là tiểu quỷ!

Khó trách con tôi khóc đau lòng đến thế!

Hai cha mẹ kia trợn mắt hung dữ nhìn Tân Hành, rồi xông tới ôm bé con vào trong lòng, dỗ dành bảo bối nhỏ…

Mặt Tân Hành cứng đờ.

Cô vội quay người, vùi mặt vào lòng Dịch Tân…

Nhưng người mẹ kia vẫn tức không chịu được, cao giọng mắng: “Ai thế này không biết! Bên ngoài nhìn cũng ra dạng người đấy mà lại không thở ra được tiếng người!”

Cả người Tân Hành cứng đờ, không dám lên tiếng, vội vàng kéo Dịch Tân chạy trốn.

Sau lưng, tiếng của hai vợ chồng kia và tiếng khóc của đứa trẻ vẫn còn vọng đến.

Người vợ có vẻ vẫn không chấp nhận được việc con mình bị bắt nạt, vẫn còn mắng mấy câu kiểu “Vô nhân tính!”

Người chồng lại điềm tĩnh, nhẹ nhàng khuyên nhủ mấy câu.

Tân Hành lôi kéo Dịch Tân đi thật xa mới dám dừng lại. Vừa quẫn bách lại không biết làm sao, hai chân mày cứ thế nhăn tít lại.

Dịch Tân bất ngờ kéo cô vào lòng, ôm thật chặt, anh cúi đầu nặng nề đặt môi lên trán cô, khàn giọng nói: “Thật xin lỗi… Tân Hành, thật xin lỗi.”

Lần này là thật. Sự đau đớn và bất lực ấy gần như chiếm trọn lấy anh.

Nếu không phải là anh thì sao cô lại phải như hôm nay. Cô thích trẻ con đến thế, sao anh có thể không biết chứ? Vốn dĩ cô cũng có thể có đứa trẻ đáng yêu như thế, nhưng anh lại hại cô không thể có con được nữa.

Bây giờ lại vì thương anh mà đến thích cũng không dám…

Tân Hành không biết suy nghĩ của Dịch Tân lúc này, chỉ cho rằng anh thấy đứa bé đó nên lại nhớ lại chuyện đau lòng kia. Lòng cô mềm ra, nhón chân hôn lên môi anh.

Cô đã nói hết những gì nên nói, cô nghĩ anh thông minh như vậy thì sẽ hiểu nói, có nói nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Cô chỉ…

Cô cẩn thận hỏi anh: “Nghe nói bây giờ internet rất lợi hại, anh nói xem vừa rồi em máu lạnh thế có khi nào bị người ta thấy không? Sau đó bị quay lại tung lên mạng, sau đó bị nhân dân cả nước phỉ nhổ thì sao?”

Khóe môi Dịch Tân bất đắc dĩ cong lên, không kiềm chế được mỉm cười đầy nuông chiều nhìn cô. Khó trách vừa rồi cô lại cắm đầu vào ngực anh không dám ngẩng lên.

“Không đâu.”

“Thật à?”

“Thật.”

“Sao anh biết?”

“…”

“Bị tung lên thật thì làm sao giờ?”

“…”

“Ấy anh đi nhanh thế làm gì? Chờ em với.”

“Anh không muốn bị tung lên cùng em đâu.”

“…”

_________________
Google [Bot] ơi, ấn nút images  bên dưới để Gem có thêm động lực nha



Xem thông tin cá nhân
4 thành viên đã gởi lời cảm ơn TranGemy về bài viết trên: Hồng Bạch, phuong thi, winter rain, xichgo
 [ 434 bài ] 
           
 



Thành viên đang xem chuyên mục này: Google [Bot] và 145 khách


Bạn không thể tạo đề tài mới
Bạn không thể viết bài trả lời
Bạn không thể sửa bài của mình
Bạn không thể xoá bài của mình
Bạn không thể gởi tập tin kèm
Google [Bot]

Bây giờ là T2 T05 29, 2023 9:05 pm

Lần truy cập trước: T2 T05 29, 2023 9:05 pm


Thoát [ Google [Bot] ]


Đề tài nổi bật 
1 • [Hiện đại] Mẹ 17 tuổi Con trai thiên tài cha phúc hắc - Trình Ninh Tĩnh (phần 1)

1 ... 232, 233, 234

2 • [Xuyên không - Trùng sinh] Cùng trời với thú - Vụ Thỉ Dực

1 ... 204, 205, 206

3 • [Xuyên không - Dị giới] Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên

1 ... 270, 271, 272

4 • [Xuyên không] Cuộc sống điền viên của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

1 ... 180, 181, 182

5 • [Xuyên không - Điền văn] Nông kiều có phúc - Tịch Mịch Thanh Tuyền

1 ... 187, 188, 189

6 • [Xuyên không - Dị giới] Phế sài muốn nghịch thiên Ma Đế cuồng phi - Tiêu Thất Gia - Hoàn

1 ... 229, 230, 231

[Cổ đại - Trùng sinh] Trọng sinh cao môn đích nữ - Tần Giản

1 ... 137, 138, 139

8 • [Hiện đại] Hôn trộm 55 lần - Diệp Phi Dạ

1 ... 234, 235, 236

[Xuyên không - Huyền huyễn] Triệu hoán sư khuynh thành - Vô Ý Bảo Bảo

1 ... 179, 180, 181

[Xuyên không] Nắm tay người kéo người đi - Thiên Hạ Vô Bệnh

1 ... 39, 40, 41

11 • [Hiện đại - Trùng sinh] Gia khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả

1 ... 160, 161, 162

12 • [Hiện đại] Quân hôn Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch

1 ... 143, 144, 145

[Cổ đại - Trùng sinh] Tướng phủ đích nữ - Trầm Hoan

1 ... 121, 122, 123

14 • [Cổ đại - Trùng sinh] Đích nữ vô song - Bạch Sắc Hồ Điệp

1 ... 120, 121, 122

15 • [Hiện đại] Hào môn thừa hoan Mộ thiếu xin anh hãy tự trọng! - Mộc Tiểu Ô

1 ... 198, 199, 200

[Cổ đại - Trùng sinh] Đích trưởng nữ - Hạ Nhật Phấn Mạt

1 ... 87, 88, 89

17 • [Xuyên không - Cung đấu] Thế nào là hiền thê - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

1 ... 41, 42, 43

18 • [Xuyên không] Cùng quân ca - Thiên Hạ Vô Bệnh

1 ... 36, 37, 38

19 • [Hiện đại] Ảnh hậu làm quân tẩu - Đông Nhật Nãi Trà

1 ... 73, 74, 75

[Hiện đại] Hào môn tranh đấu I Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc - Hàn Trinh Trinh

1 ... 485, 486, 487



Thành viên nổi bật 
ChieuNinh
ChieuNinh
THO THO
THO THO
vanvan6293
vanvan6293

Khách

Khách

Khách

Shop - Đấu giá: Thiên Yết vừa đặt giá 210 điểm để mua Bướm xanh đen
Shop - Đấu giá: Thiên Yết vừa đặt giá 210 điểm để mua Cung Bọ Cạp
Shop - Đấu giá: Thiên Yết vừa đặt giá 210 điểm để mua Ác quỷ dễ thương
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua Xe hơi quà tặng
Achima: Không đc cấp phép đọc truyệ
hung_ho: AC cho hỏi có phải tính năng đọc truyện trên diễn đàn bị lỗi ko
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 207 điểm để mua Vòng tay đá quý
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Nhẫn ngọc trai
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Ngọc trai đen 2
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 259 điểm để mua Trái tim đá xanh
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 220 điểm để mua Tim đỏ
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Mề đay đá Oval
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 235 điểm để mua Dây chuyền đá Garnet và Citrine
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Nhẫn nam
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 337 điểm để mua Ngọc xanh
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua Nhẫn đá Citrine 1
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Nhẫn cặp cho tình nhân
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua Mề đay đá Peridot 2
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 237 điểm để mua Dây chuyền đá Peridot
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua Mề đay đá Citrine 1
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Chuồn chuồn Citrine
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Nhẫn đá Peridot 2
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua Nhẫn đá Citrine 2
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua Cặp nhẫn kim cương
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 277 điểm để mua Nhẫn đá Topaz xanh London 1
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 257 điểm để mua Dây chuyền đá ruby
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 272 điểm để mua Mề đay đá Garnet 2
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua Mề đay đá Citrine 5
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 208 điểm để mua Mề đay đá Citrine 3
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 398 điểm để mua Bông tai đá Topaz xanh London

Powered by phpBB © phpBB Group. Designed by Vjacheslav Trushkin.