Chương 428: Ngoại truyện: Gả cho tôi, hay là mơ mộng… sống trong tuyệt vọng (1)
Edit: TranGemy – Truyện đăng tải tại www.veroniquederoide.com. Vui lòng đọc truyện tại web gốc để ủng hộ editor. Xin cảm ơn!
"Dịch Tân."
“Nhớ chưa? Nhất định phải nhớ lấy. Bởi vì, người đàn ông Dịch Tân này, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ là chồng của em.”
“Về phần vấn đề nếu không có gì bất ngờ xảy ra này, chính là nếu như em còn sống.”
“Bây giờ, em chỉ có hai con đường để đi, gả cho tôi, hoặc là mơ mộng… sống trong tuyệt vọng.”
…
“A!” Nhỏ giọng kêu lên một tiếng, Tân Hành đột nhiên ngồi bật dậy trên giường, trên lưng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cô hít vào từng ngụm không khí, trong lòng vẫn còn dư lại cảm giác hồi hộp. Đã tỉnh mộng rồi, mà bên tai vẫn như thể còn vang vọng những lời nói đó của người đàn ông yêu tà kia, không hề giảm bớt chút nào.
Ánh mắt hơi bối rối, cô ngước mắt nhìn về phía chiếc vòng tay trên bàn trang điểm.
Chiếc vòng ngọc bích, bảo vật vô giá… đã lấy lại được.
Về phần chiếc vòng này, ngược lại là người đàn ông kia không hề làm khó cô chút nào. Sau khi nói những lời khiến cô hồi hộp, sợ hãi, anh lại phách lối đeo vòng lên cổ tay cô.
Nhẹ nhàng lại mạnh mẽ, hoàn toàn không cho phép chống cự kéo lấy tay cô, tự mình đeo vòng lên tay cô, ánh mắt mê hoặc chăm chú nhìn vào cô, cười nói: “Yên tâm, tôi không muốn cái vòng tay này. Thứ tôi muốn, là bản thân em.”
Cô bị ánh mắt ấy của anh dịu dàng, cùng giọng nói nhẹ nhàng mà lại như một lời nguyền rủa ấy của anh dọa cho sợ đến mức không tự chủ được mà lảo đảo tưởng bước, hoảng hốt rút tay ra khỏi bàn tay anh, xoay người bỏ chạy.
Người nọ không đuổi theo, chẳng qua là cho dù đang trốn chạy trong nỗi sợ hãi, cô cũng có thể cảm giác được ánh mắt kia vẫn một mực bám lấy sau lưng mình. Ánh mắt của người đàn ông đó vừa bá đạo, chiếm hữu và đầy quả quyết.
Có một loại người, bọn họ trời sinh đã sở hữu một loại khí chất, làm cho người ta không dám hoài nghi khí chất của họ.
Tân Hành nghĩ nếu đổi lại là người đàn ông khác mà nói ra câu đó thì kiểu gì cô cũng sẽ cho rằng người đó bị điên, sau đó cười lạnh mà đáp lại rằng: “Được thôi, chúng ta cứ chờ xem là anh mơ mộng hay là tôi mơ mộng!”
Nhưng mà đối mặt với người đàn ông tên Dịch Tân ấy, cô lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào. Cứ như thể cổ họng đã vì bị dọa sợ mà tắc nghẹn, lại như thể bị điều gì đó khiến cho phải tin tưởng lời anh nói.
Không, thay vì nói là tin tưởng thì phải nói rằng là sợ hãi. Sợ hãi… Lời của anh sẽ thành sự thực.
Một người đàn ông tuấn tú lại tà ác như vậy, lời của anh nói ra lại càng giống như một… lời nguyền.
Sự đáng sợ của lời nguyền chính là bạn có thể không tin, tùy bạn, nhưng mà nó nhất định sẽ xảy ra.
Nhất định sẽ xảy ra…
Bàn tay Tân Hành siết chặt tấm chăn, trái tim nặng nề nhảy lên từng nhịp.
Lại trốn trong căn hộ thêm một tuần nữa. Nghĩ kỹ ra thì không thể có chuyện không đáng buồn. Bây giờ, cô không có người thân, cũng không có bạn bè, đến ngay cả sự an toàn của bản thân cũng là vấn đề.
Nghĩ tới việc báo cảnh sát, nhưng mà co dù là Tân Hạo, Thẩm Ngôn hay là Hạ Noãn Tâm, bọn họ không có một chút sơ hở nào, càng đừng nói đến người đàn ông kia.
Đặc biệt là người đàn ông giống như yêu ma kia… Anh mới là người đáng sợ nhất, còn hơn cả ba người Tân Hạo cộng lại.
Nhưng mà người đàn ông kia cũng là kỳ quái nhất, nếu như thật sự phải báo cảnh sát, chẳng lẽ cô lại nói với cảnh sát rằng… Có một người đàn ông nói rằng anh ta là chồng tôi?
Chắc cảnh sát sẽ nói thẳng với cô rằng: Điên rồi. Không phải là cô điên, mà là anh ta điên.
Edit: TranGemy – Truyện đăng tải tại www.veroniquederoide.com. Vui lòng đọc truyện tại web gốc để ủng hộ editor. Xin cảm ơn!
Một tuần, không ra khỏi cửa như thể để báo cho cô biết bên ngoài đã sóng yên biển lặng rồi. Nhưng mà sự cố lần trước vẫn còn đó, cô biết chuyện đó là không thể nào.
Hạ Noãn Tâm không thể nào buông tha cô, Tân Hạo và Thẩm Ngôn cũng sẽ không bỏ qua.
Cô vẫn chưa dám tùy tiện ra ngoài.
Nhưng mà thức ăn trong nhà không đủ, hơn nữa, còn có một việc đã không thể kéo dài thêm nữa.
Cuối cùng cô đành bất chấp, tìm một buổi sáng để đến trung tâm thương mại mua đồ ăn và đồ dùng.
Người chen người đông đúc như nêm nhưng lại cho cô một chút cảm giác an toàn.
Với một chút tiếc nuối, cô nhanh chóng chọn mua hoa quả và thực phẩm, đồ nên mua thì mua, nghĩ tới cái gì cũng đều lấy hết, sau đó Tân Hành mới về nhà.
Vậy mà về đến nhà, cửa vừa mở ra, đập vào mắt cô là một khung cảnh khiến Tân Hành sợ đến mức hô thành tiếng: “A!”
Tân Hành phản ứng rất nhanh, ngay sau khi nhỏ giọng kêu lên một tiếng, cô không nấn ná thêm giây nào mà ném đồ xoay người bỏ chạy.
Nhưng mà hiển nhiên là phản ứng của cô vẫn không nhanh bằng người đã có sự chuẩn bị từ trước.
Cô vừa xoay người thì ngoài cửa đã có hai người đàn ông ngăn cô lại.
Tân Hành bị buộc phải quay trở lại căn hộ, sau lưng cô, hai người đàn ông cao lớn đóng cửa lại. Ngẩng đầu lên, cô không thể không đối mặt với người xa lạ ngồi trên ghế sô pha.
Hai chân người nọ phách lối gác lên bàn trà nhà cô, trên tay cầm điếu thuốc, gương mặt anh ta như thể sáng giờ chưa rửa mặt vậy, vừa bóng dầu lại vừa đen, vừa nhìn đã biết là một tên lưu manh.
Anh ta rất có kiên nhẫn nhìn Tân Hành chạy trốn rồi bị bắt về, lúc này người nọ mới nhìn về phía cô, tà ác cười một tiếng: “Chào Tân tiểu thư.”
Tân Hành nhìn người đàn ông nọ, có hai người đàn ông đứng bên trái và hai người đứng bên phải anh ta. Vì vậy, trong phòng chung cư của cô hiện giờ có tổng cộng bảy người đàn ông, tất cả đều không có ý tốt.
Tân Hành cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Các anh là người của ai? Lại dám xông vào đây? Tôi không tin, Thẩm Ngôn hay là Tân Hành lại cho phép các anh tới quấy rầy tôi như vậy!”
“Tân tiểu thư hiểu lầm rồi. Chúng tôi không phải là muốn tới quấy rầy cô, chẳng qua là tới giúp cô dọn nhà thôi. Cô Tân, cô đã rời nhà đi lâu như vậy, Tân tiên sinh rất nhớ cô, cho nên mới bảo chsng tôi tới đây đưa cô trở về.”
Tân Hành hơi nheo mắt nhìn người đàn ông nọ hồi lâu, rồi cười khẽ: “Dọn nhà ư? Được thôi, dù sao cuộc sống ở bên ngoài cũng không tiện lắm, tôi cũng đang muốn quay về, Tân Hạo bảo các người đến đây vừa hay có thể cho tôi một bậc thang.”
Edit: TranGemy – Truyện đăng tải tại www.veroniquederoide.com. Vui lòng đọc truyện tại web gốc để ủng hộ editor. Xin cảm ơn!
Nói rồi cô nhẹ nhàng nhấc tay lên, thể hiện rõ ràng thái độ “anh cứ tự nhiên”.
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha không động đậy, mà chỉ nhìn Tân Hành.
Trong lòng Tân Hành cười lạnh.
Dọn nhà ư? Nói lục soát nhà có khi còn đúng hơn đấy! Nhưng mà nhìn tình hình này thì có vẻ cả căn nhà cũng đã bị bọn họ lục lọi hết rồi.
Lục soát nhưng không tìm được đồ muốn tìm chăng? Cho nên mới ở lại đây chờ cô?
“Sao không làm gì thế?” Tân Hành nhíu mày: “Chẳng lẽ Tân Hạo cho các người tiền, mà các người còn không muốn động tay dọn dẹp chút đồ cho tôi sao?”
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha nhẹ nhàng phả ra một vòng khói, híp mắt nhìn về phía Tân Hành: “Trước khi tôi tới đây, có người đã cảnh cáo tôi rằng Tân tiểu thư lạnh lùng và thông minh, nói tôi phải cẩn thận đối phó. Nhưng mà theo tôi thấy thì Tân tiểu thư, cô thực sự rất ngu xuẩn. Nếu như tôi là cô thì trong tình huống như thế này, tôi sẽ không suy nghĩ đến những vật ngoài thân, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất. Chẳng lẽ cô cho rằng mạng của cô còn không đáng tiền bằng một cái cái vòng tay hay sao?”
Người đàn ông nói rồi ánh mắt trở nên hung ác: “Giao đồ ra đây!”
Tân Hành cười lạnh, chỉ ngón tay về phía người nọ: “Quả nhiên anh là người của Hạ Noãn Tâm!”
“Đúng, thế thì sao? Cô phản kháng được à?”
Tân Hành cắn chặt răng: “Anh không sợ động đến tôi thì Thẩm Ngôn và Tân Hạo sẽ lấy mạng anh sao?”
“Cô Tân nói đùa rồi, chính cô muốn trốn khỏi nhà, cô muốn rời khỏi cái cây đại thụ của nhà họ Tân, ở bên ngoài có gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì có liên quan gì đến tôi chứ? Nói ra thì loại nhân vật vô danh tiểu tốt như tôi thì nói không chừng cả đời này những người ở trên cao như Thẩm thiếu gia và Tân tiên sinh cũng không nhìn thấy chúng tôi ấy chứ. Cũng giống như mấy người lần trước, cả đười này cũng không thể để cho Tân tiểu thư thấy thôi.”
“Anh…!” Tân Hành giận dữ.
Người đàn ông khẽ cười, cơ thể nhẹ nhàng ngửa ra sau, hai cánh tay mở rộng đặt trên ghế sô pha, dáng vẻ ung dung thoải mái: “Giao ra đây đi.”
Tân Hành hít sâu một hơi, không cam lòng cũng không biết phải làm sao.
“Được, tốt thôi, nhưng mà tôi có một điều kiện.”
“Nói.”
“Cầm đồ, rồi lập tức cút đi cho tôi, không bao giờ… được làm phiền tôi nữa!”
Người đàn ông hí mắt cười một tiếng: “Đây là chuyện tất nhiên rồi, của đi thay người, Tân tiểu thư chắc cũng hiểu đạo lý này, chúng tôi đương nhiên cũng hiểu rồi.”
Tân Hành gật đầu, mở túi xách ra.
Cô cho tay vào túi, thuận theo cảm giác trên ngón tay để lần tìm.
Tân Hành lấy chiếc vòng tay trong túi xách ra, người đàn ông ngồi trên ghế sô pha liền tỏ ra hài lòng, đôi mắt lập tức lóe lên ánh sáng.
Anh ta liếc mắt ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh Tân Hành lấy đồ.
Tân Hành lại cầm vòng tay nhẹ nhàng tránh đi: “Ồ, ôi chao, chờ một chút đã, trước khi đưa cho anh, tôi phải cho anh biết một chuyện.”
Edit: TranGemy – Truyện đăng tải tại www.veroniquederoide.com. Vui lòng đọc truyện tại web gốc để ủng hộ editor. Xin cảm ơn!
Ánh mắt người đàn ông trên ghế sô pha thoáng hiện lên vẻ bất mãn: “Cái gì?”
“Anh cũng biết tôi là ai đúng không? Tôi là Tân Hành, là cháu ngoại của Du Thận Khanh.”
“Vậy thì làm sao?”
“Tôi phải cho anh biết giá trị của cái vòng tay ngọc bích này. Nó tuyệt đối là thứ mà anh không thể tưởng tượng nổi đâu.”
Sắc mặt người đàn ông hiện lên vẻ vội vàng: “Nó trị giá bao nhiêu?”
“Số tiền mà Hạ Noãn Tâm đưa cho anh còn lâu mới mua được nó, thay vì đưa nó cho Hạ Noãn Tâm, không bằng anh bán quách nó đi, người nào ra giá cao thì được. Lúc ấy số tiền mà anh lấy được có xài cả đời cũng chẳng hết đâu!”
Người đàn ông híp mắt lại: “Tại sao cô lại cho tôi biết cái này? Cô muốn thấy tôi cướp đồ của cô rồi bán đi với giá cao à?”
Tân Hành lắc đầu: “Không muốn, nhưng mà so với anh thì tôi lại càng không muốn để Hạ Noãn Tâm lấy được! Người khác mà lấy được sẽ khiến tôi đau lòng, còn bà ta lấy được sẽ khiến tôi thống hận! Cho nên anh có hiểu ý của tôi không?”
Người đàn ông không nói lời nào, chỉ ra hiệu bảo thuộc hạ cầm lấy đồ.
Tân Hành rất hào phóng để cho họ lấy đi.
Người đàn ông cầm nó trên tay, nhìn kỹ một lượt, chắc cũng không phải là người có chuyên môn, biết nhìn hàng, nên chỉ nhìn qua rồi liền nhanh chóng cho vào túi.
Ngay sau đó, anh ta lại nháy mắt với thuộc hạ.
Hai người đàn ông đằng sau Tân Hành thấy vậy liền tiến lên, bắt lấy cô.
Vẻ mặt của Tân Hành liền biến sắc: “Anh có ý gì?”
Người đàn ông ngồi trên ghế số pha cười ha hả một tiếng và nói: “Có ý gì à? Tân tiểu thư, dĩ nhiên là tôi hiểu của đi thay người, nhưng mà tôi lại càng hiểu đạo lý nhận tiền của người thay người gánh họa hơn.”
Tân Hành cắn răng: “Anh nói lời mà không giữ lời!”
“Đúng, tôi nói lời mà không giữ lời đấy, thì sao nào? Cô thì không phải nói một đằng làm một nẻo, nhưng mà bây giờ cô lại không có tiền, cũng chẳng có …” Người đàn ông nói rồi cố ý thể hiện biểu cảm tiếc nuối, lắc đầu một cái, quan sát Tân Hành một lượt từ trên xuống dưới: “Mà tôi, bây giờ vừa có vòng tay lại vừa có cô, cô có biết là cô có thể đổi được bao nhiêu tiền không? Bỏ qua cô, cô có biết là tôi sẽ tổn thất mất bao nhiêu không?”
“Anh…!” Tân Hành giận dữ.
Vậy mà đúng lúc này, bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng chuông vang dội.
Sắc mặt giận dữ của Tân Hành nhanh chóng xẹt qua một nụ cười lạnh.
Edit: TranGemy – Truyện đăng tải tại www.veroniquederoide.com. Vui lòng đọc truyện tại web gốc để ủng hộ editor. Xin cảm ơn!
Còn sắc mặt người đàn ông thì lập tức thay đổi, vội bảo thuộc hạ đi đến bên cửa.
Một tên trong số mấy người đàn ông đi tới bên cửa ra vào, thấp giọng hỏi: “Ai đấy?”
Ngoài cửa là âm thanh của một cô gái: “Tân tiểu thư, vừa rồi cô gọi điện thoại cho phòng an ninh phải không? Có phải có chuyện gì xảy ra không?”
Sắc mặt Tân Hành thoắt cái thay đổi.
Tại sao lại có thể như vậy?!
Vì để tránh chuyện ngoài ý muốn nên trước khi lên lầu, cô đã cố ý đi qua phòng an ninh, nói với nhân viên bảo vệ rằng nếu như nhận được điện thoại của cô thì chứng tỏ là cô gặp nguy hiểm, lập tức đi lên cứu cô.
Vừa rồi khi cô mở túi xách ra tìm đò, chính là để gọi điện tới phòng an ninh, sau đó còn lớn tiếng nói ra tên của mình.
Nhưng mà sao lại thế này? Tại sao lại có nhân viên bảo vệ đàn như thế? Cô đã thông báo rằng cô gặp nguy hiểm, sao người phụ nữ ngoài cửa kia lại vừa mở miệng đã nói thẳng là cô gọi điện thoại cho bọn họ!
Đúng rồi… Phụ nữ!
Vừa rồi khi cô đi qua phòng an ninh, trong phòng không hề có phụ nữ mà!
Chẳng lẽ là… Thay ca rồi sao?
Trời ơi, sao cô lại xui xẻo như vậy chứ!
Nghiến chặt răng đầy căng thẳng, trong mũi toàn mùi thuốc lá, đầu cô bị người đối diện kéo mạnh qua, đối diện với đôi mắt giận dữ và độc ác của người đàn ông kia.
Cố đè thấp thanh âm, người nọ chửi mắng: “Con đi*m thối!”
Ngay sau đó, anh ta liền hung hăng hất đầu Tân Hành ra.
Tân Hành chỉ cảm thấy mình bị đẩy đến mức choáng váng, hoa mắt chóng mặt, còn chưa chạm đến đất, bên hông đã có cảm giác lạnh lẽo.
Trong lòng Tân Hành thầm giật mình, cúi đầu liền thấy một con dao nhọn hoắt đang kề sát bên hông cô, cô lập tức hít vào một hơi khí lạnh.
“Nói, bảo cô ta cút xuống đi!” Bên tai Tân Hành vang lên tiếng người đàn ông hạ giọng uy hiếp: “Nếu không thì cá chết lưới rách!”
Cô đã hoàn toàn không khống chế được tình hình nữa rồi, nguy hiểm mạnh mẽ ngập đầu, Tân Hành chỉ cảm thấy đầu óc váng vất, miễn cưỡng lắm mới giữ được một chút bình tĩnh, hít sâu một hơi, cắn răng nói về phía cửa: “Bây giờ không sao rồi, thật là làm phiền cô rồi, cảm ơn nhé.”
Người phụ nữ ngoài cửa sao lại ngu ngốc như vậy, Tân Hành nói cô không sao thì cô ta thực sự cho là cô không sao, lúc này còn vô cùng lễ phép cười nói: “Không sao, không cần cảm ơn! Vậy Tâm tiểu thư, không có chuyện gì thì tôi đi trước nhé?”
Edit: TranGemy – Truyện đăng tải tại www.veroniquederoide.com. Vui lòng đọc truyện tại web gốc để ủng hộ editor. Xin cảm ơn!
Trong lòng Tân Hành hận đến cắn răng nghiến lợi, cô nghĩ nếu hôm nay mình có thể toàn mạng sống sót thì cô nhất định phải báo cáo người phụ nữ này!
Một người phụ nữ như thế thì sao có thể làm nhân viên bảo vệ được?
Cảm giác đau nhói bên hông nhắc nhở cô. Tân Hành phẫn hận nhìn người đàn ông đang uy hiếp mình, cắn răng trả lời người ngoài cửa: “Được!”
--- ------ -----
Chúc mừng năm mới mọi người, chúc mọi người năm mới an khang thịnh vượng - vạn sự như ý. Truyện đã edit hoàn rồi, chỉ còn vài chương ngoại truyện mình sẽ cố gắng edit và post nốt! Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ truyện!