Chương 429: Ngoại truyện: Gả cho tôi, hay là mơ mộng… sống trong tuyệt vọng (2)
Edit: TranGemy – Truyện đăng tải tại www.veroniquederoide.com. Vui lòng đọc truyện tại web gốc để ủng hộ editor. Xin cảm ơn!
Cô thể bị ném mạnh lên ghế sô pha, Tân Hành thấp giọng kêu lên: “A!”
Vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng ngay sau đó người đàn ông liền đè lên người cô, nặng nề áp cô về trên ghế sô pha, vẻ mặt lộ ra vẻ độc ác, mắng to: “Tiện nhân!”
“Bốp!”
Ngay sau đó, anh ta tát thẳng vào mặt Tân Hành.
Tân Hành chỉ cảm tháy đầu váng mắt hoa, khuôn mặt đau rát, sau đó thì đầu cũng đau.
Người đàn ông kéo tóc cô, ép Tân Hành không thể không ngửa mặt lên, đối mặt với gương mặt xấu xí của anh ta.
Một đôi mắt dơ bẩn nhìn chằm chằm vào cô: “Con đi*m thối! Còn muốn ra vẻ với tao à!”
Tân Hành cắn chặt hàm răng lên môi mới không thể mình bật ra tiếng kêu đau đớn. Cô chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, cắn răng nói từng câu từng chữ: “Tốt nhất là anh đừng có rơi vào tay tôi!”
Người đàn ông cười lạnh: “Cô vẫn còn mạnh mồm ghê nhỉ?”
Nói rồi ánh mắt anh ta trượt xuống, dừng lại trên ngực cô, trên mặt là nụ cười ti tiện: “Nói cho cô biết cũng được, dù sao thì cuối cùng người đàn bà họ Hạ kia cũng muốn bán cô cho nhà chứa, cô cũng sẽ phải phục vụ đàn ông, không bằng phục vụ anh em chúng tôi trước đi. Nói không chừng hầu hạ chúng tôi sung sướng, tôi sẽ không giao cô cho họ Hạ kia nữa.”
Tân Hành trừng lớn hai mắt, khẽ gầm lên: “Anh dám!”
Edit: TranGemy – Truyện đăng tải tại www.veroniquederoide.com. Vui lòng đọc truyện tại web gốc để ủng hộ editor. Xin cảm ơn!
Ánh mắt người đàn ông đầu vẻ hung ác, ngay sau đó…
“Rẹt!”
Âm thanh vải vóc bị xé rách, cả người Tân Hành căng cứng, gần như bất tỉnh.
Hình ảnh đập vào mắt làm cho người đàn ông càng trở nên điên cuồng, cười một tiếng đê tiện, anh ta liền cúi đầu xuống.
Một cảm giác ghê tởm trỗi dậy khiến Tân Hành gần như không thở nổi, cảm giác tai họa ập tới khiến cô chỉ muốn chết đi cho xong.
“Cút ngay!” Cô kêu lớn, đưa tay đẩy người đàn ông trên người mình ra.
Đối phương chỉ dùng một tay đã bắt được cả hai tay Tân Hành, cố định trên đầu cô, đồng thời đẩy hai chân cô ra.
Như thể bị đẩy đến sát mép vực, tiến lên một bước chính là vực sâu, Tân Hành hoảng loạn, liều mạng giãy dụa và hét lớn: "Cút đi! Anh mà dám động vào tôi, tôi nhất nhất định sẽ giết anh!”
"Tôi nhất định sẽ giết chết anh!"
"Tôi phải tống anh xuống địa ngục!"
...
Đương nhiên, cô sẽ không mắng chửi những lời vô ích, nhưng những sự chuẩn bị trước đó đều đã thành công cốc. Tình hình bây giờ đã thay đổi hoàn toàn, cô chẳng nghĩ được gì cả. Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái hai mươi tuổi, quá mỏng manh, không thể phản kháng lại được, lúc này toàn thân tràn đầy sợ hãi, sợ hãi đến mức phải hét lên.
Tuy nhiên, đáp lại cô chỉ có bộ dạng cười cợt bẩn thỉu của người đàn ông kia.
"Cô muốn tống gia xuống địa ngục ư? Vậy để gia cho em bay lên trời nhé, thế nào?”
Bên tai Tân Hành vang lên nụ cười bẩn thỉu không chịu nổi.
Cơ thể cô chợt lạnh, quần áo chỉ còn lại vài mảnh che thân.
Cuối cùng cô chỉ biết khóc lên, vừa khóc lóc vừa gào thét.
Bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng lại không ai để ý thấy cánh cửa đang từ từ mở ra, một người đàn ông đi từ ngoài vào.
Trên tay anh cầm chìa khóa, dáng vẻ như một người vừa đi về nhà mình, lại làm như không thấy tình cảnh hỗn loạn bên trong, trở tay đóng cửa lại.
Edit: TranGemy – Truyện đăng tải tại www.veroniquederoide.com. Vui lòng đọc truyện tại web gốc để ủng hộ editor. Xin cảm ơn!
Tiếng cửa bị cố tình dập mạnh vào làm cho mọi người lúc này mới hoàn hồn.
Ngay lập tức mọi động tác đều dừng lại.
Người đàn ông kinh tởm vẫn đè trên người Tân Hành, quần áo cô bị xé tan nát, trên mặt cô đầy nước mắt và vẫn đang dừng ở động tác vùng vẫy. Sáu người đàn ông còn lại vốn còn đang vây quanh xem kịch, lúc này cũng không hẹn mà cùng đồng loạt nhìn qua.
Mọi ánh mắt cùng đổ dồn về phía người đàn ông vừa bước vào.
Người đàn ông mặc đồ đen từ đầu đến chân, một tay anh đút túi quần, dáng vẻ vô cùng ung dung tự tại, như thể không hề nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Không nhìn thấy tình cảnh chật vật của Tân Hành, cũng không nhìn thấy ý đồ xấu của người khác... hay thậm chí là cả ý định giết người của chúng.
Một khuôn mặt đẹp đến mức không hợp với khung cảnh này.
Dịch Tân liếc nhìn Tân Hành, hơi nheo mắt lại.
Thời gian dường như bị dừng lại vài giây, hoặc hơn.
Sau đó, người đàn ông đang đè lên Tân Hành là người đầu tiên có phản ứng: "Mẹ kiếp! Sao mày vào được đây?”
Tiếng chìa khóa va vào nhau lanh canh, tiếng kim loại va chạm tạo thứ âm thanh âm thanh chói tai, Dịch Tân tùy ý cầm lấy chùm chìa khóa trong tay, coi như đáp án.
Anh cười với vẻ tà ác: “Còn nữa, người mày động vào là người phụ nữ của tao.”
Nghe vậy, đôi mắt của người đàn ông kia đột nhiên trở nên hung dữ, ra hiệu cho sáu người đàn ông còn lại.
Sáu tên kia nhận được tín hiệu, đồng loạt lao tới tấn công Dịch Tân.
Mọi thứ bắt đầu trở nên hỗn loạn... Mọi thứ diễn ra như thể chỉ trong một khoảnh khắc, mà lại dường như rất lâu.
Tân Hành chỉ cảm thấy như thể mình bị hoa mắt rồi. Cái người đàn ông đẹp như ma quỷ kia chỉ nhìn thoáng qua sáu người kia một cái, rồi trong nháy mắt đã áp sát bọn họ.
Một khẩu súng lục ngay lập tức đè lên đầu người đàn ông kia.
Đạn đã được lên nòng.
Chỉ một tiếng âm thanh, là âm thanh của đạn đã sẵn sàng chờ bắn khiến cho không khí như đông cứng lại. Phía sau Dịch Tân, sáu người đàn ông vốn dĩ còn đang náo loạn, mà lúc này chỉ còn biết khoanh tay đứng đó nhìn anh.
“Tha mạng, tha mạng!”
Edit: TranGemy – Truyện đăng tải tại www.veroniquederoide.com. Vui lòng đọc truyện tại web gốc để ủng hộ editor. Xin cảm ơn!
Mạng sống như treo trên sợi chỉ, người đàn ông kia bắt đầu cầu xin tha thứ.
Mà Dịch Tân chỉ liếc nhìn thân dưới của anh ta một cái rồi bật cười. Thắt lưng của người đàn ông kia vừa mới cởi ra, vẫn còn lỏng lẻo treo trên cặp quần của cái quần sắp tuột đến nơi.
Dịch Tân mỉm cười nhẹ nhàng: "Vẫn còn chưa xuống sao? Mày định chết trên người cô ấy à?"
“Dạ, vâng, vâng!” Người đàn ông nghe thấy vậy thì vội vội vàng vàng lăn xuống khỏi người Tân Hành, sau đó trực tiếp lăn ra khỏi ghế sô pha, cuối cùng đáp xuống sàn nhà.
Ngay khi hơi thở bẩn thỉu trên người vừa biến mất, thân thể Tân Hành hơi thả lỏng, nhưng bên tai cô lại vang lên một âm thanh nhỏ… Là tiếng súng. Ngay sau đó là tiếng của một chiếc dao găm rơi xuống.
Tiếng súng đã được giảm thanh, nhưng tiếng dao rơi trên đất thì vang dội hơn nhiều.
Tân Hành rũ mắt nhìn quanh, chỉ thấy người đàn ông vừa rồi bắt nạt cô đã nằm trên mặt đất lăn lộn. Trên mặt anh ta có một vết thương đang chảy máu đầm đìa.
Hóa ra vừa rồi anh ta chỉ giả vờ lăn xuống đất, nhưng lại nhanh chóng rút dao ra, muốn nhân cơ hội tấn công Dịch Tân.
Anh ta muốn đánh lén Dịch Tân…
Edit: TranGemy – Truyện đăng tải tại www.veroniquederoide.com. Vui lòng đọc truyện tại web gốc để ủng hộ editor. Xin cảm ơn!
Nhưng Dịch Tân thì đến một ánh mắt cũng không thay đổi. Cứ thế nổ phát súng kia, viên đạn không bắn vào trong cơ thể người đàn ông, mà là sượt qua mặt anh ta, bắn ra ngoài.
Đó là một khẩu súng có sức xuyên thấu cực khủng, viên đạn bắn thủng một vết lõm trên mặt người đàn ông kia, rồi mới bay vào tường và rơi xuống.
Chân người đàn ông mềm nhũn, nhất thời co quắp trên mặt đất. Những người khác vừa chuẩn bị di chuyển cũng sợ hãi đến ngây ra tại chỗ.
Dịch Tân móc nhẹ ngón tay ra, một viên đạn nữa lại được lên nòng, nhắm thẳng vào đầu người đàn ông.
Nụ cười trong mắt Dịch Tân đầy vẻ xấu xa: "Còn muốn thử tài thiện xạ của tao không?"
"Không, không, không, tha cho tôi, xin hãy tha cho tôi!"
Người đàn ông liên tục van xin tha mạng.
Dịch Tân lại chậm rãi nhìn về phía Tân Hành.
Tân Hành ôm chân vùi mình ở trong góc sô pha, cố gắng che đi phần quần áo bị xé tơi bời trên người. Tóc tai cô rối bù, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Dịch Tân, nhưng ánh nhìn cũng không mấy tập trung.
Mắt Dịch Tân khẽ động, nhìn về phía người ở trên mặt đất, trong mắt thoáng hiện lên sát ý.
Nhưng rồi anh lại từ từ thu lại súng, nhẹ giọng nói: "Mày có thể đi rồi.”
Dường như không có chút giận dữ nào.
Anh lại nhìn Tân Hành một lần nữa.
Người đàn ông kia vội vàng đứng dậy.
Phía sau Dịch Tân, một người nhìn thấy Dịch Tân cất súng đi, trên tay anh ta liền lóe lên ánh sáng lạnh, đâm thẳng về phía trước.
Dịch Tân nhếch khóe môi, trở tay, thậm chí còn không cần nhìn mà cứ thế đoạt lấy vũ khí trong tay đối phương, thuận tay vung một cái, cứ thế vút qua… động mạch giữa cổ tay người kia.
Sau đó anh lại tiện tay ném con dao đi.
Người nọ vừa thoát hiểm, “bộp”, phía sau lại vang lên tiếng con dao kia rơi xuống đất.
Không khí lại ngưng trệ.
Dịch Tân cười đầy tà mị: "Ai còn muốn thử thân thủ của tôi nữa không?"
Bảy người sợ đến nỗi run rẩy, vội vàng bỏ chạy.
Dịch Tân quay lại và nhìn Tân Hành từ xa.
"Đây là lần thứ hai, lần thứ ba tôi sẽ không cứu em nữa đâu.”
Lúc này, anh không cười nữa. Không giống như vừa rồi, khi bắn người, hay gần như giết người, anh đều luôn mỉm cười.
Ánh mắt của Tân Hành dần lấy lại tiêu cự, cô nhìn anh rất nhanh, cuối cùng tựa như không cần suy tư hay giãy giụa gì, đồng ý: “Được, chỉ cần anh dám cưới, tôi sẽ dám gả.”
Dịch Tân nheo mắt.
Nhưng sắc mặt Tân Hành lại đột ngột thay đổi, cô khẽ thốt lên: "Vòng tay của tôi, vòng tay của tôi!"
Cô hốt hoảng nhìn Dịch Tân: "Vòng tay của tôi vẫn còn ở chỗ bọn họ!"
Lo lắng và đầy bất lực, cô nhìn Dịch Tân một cách khẩn thiết.
Dịch Tân nhìn thật sâu vào mắt cô, hồi lâu sau, anh mới gật đầu: "Được."
Rồi anh quay người đuổi theo đám người kia.
Bên này, Dịch Tân vừa ra khỏi nhà, Tân Hành đã vội vàng bước xuống khỏi ghế sô pha, chạy nhanh vào phòng ngủ, lấy áo khoác và mặc vào.
Cô xách túi, mở cửa chạy.