Trang 157/162
|
[ 485 bài ] |
|
Gia, khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả
T3 T11 02, 2021 11:56 pm |
|
Thành viên cấp 9
|
|
Ngày tham gia: T7 T02 27, 2016 10:21 am Tuổi: 22 Bài viết: 1411 Được thanks: 895 lần Điểm: 2.92
|
|
 Re: [Gia, khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả] - Điểm: 1
Thanks nàng nhiều nè, mong chờ quá trời, phải chi chương sau đăng ngay ngày 5/11 là vừa ăn sinh nhật vừa xem truyện luôn (^▽^)
|
|
|
2 thành viên đã gởi lời cảm ơn Lục Tiểu Thanh về bài viết trên: Hoài an cute, vanfjdboxer
|
 |
|
|
 |
T5 T11 25, 2021 2:42 pm |
|
Thành viên cấp 2
|
|
Ngày tham gia: T2 T04 20, 2020 9:51 am Tuổi: 22 Bài viết: 56 Được thanks: 964 lần Điểm: 64.05
|
|
 Re: [Gia, khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả] - Điểm: 100
V162.4: Đại kết cục (hạ)
Editor: Chan Beta_er: Chan Nguồn: diendanlequydon (DĐLQĐ)
... ...
Chớp mắt lại qua hai ngày, sự việc đã được giải quyết ổn thỏa. Mặc dù chuyện Mộc Như Lam không phải cháu ruột của Kha gia cũng khiến mọi người có chút kinh ngạc, nhưng phía Kha gia vẫn coi Mộc Như Lam là cháu ruột khiến không ít người cảm động. Cổ phiếu giảm mạnh nay đã tăng trở lại.
Hôm nay, lúc Mộc Như Lam mở cửa sổ ra, rốt cuộc cũng thấy trên trời không còn mây đen nữa, nhưng vừa cúi đầu đã thấy Mặc Khiêm Nhân đứng bên ngoài biệt thự. Có lẽ một người đàn ông có chỉ số IQ cao nhưng EQ không tỷ lệ thuận với chỉ số IQ đang suy nghĩ về cách tiến cuộc gặp mặt này.
Mộc Như Lam nhìn đồng hồ trên bàn, mới 7 giờ sáng.
Khóe môi Mộc Như Lam gợi lên độ cong nhẹ, xoay người đi xuống, mà lúc này phía dưới Mặc Khiêm Nhân bỗng dưng quay đầu nhìn về phía mở ra cửa sổ, lại đúng lúc bỏ lỡ bóng dáng Mộc Như Lam, nhưng không lâu sau cửa được mở ra, Mộc Như Lam bước ra ngoài.
Cửa sắt chậm rãi mở ra, hai người mặt đối mặt đứng, không ai lên tiếng, một lúc sau, Mộc Như Lam vừa muốn nói cái gì đó, Mặc Khiêm Nhân bỗng quỳ trên một chân, tay cầm một chiếc nhẫn kim cương, hai tai đỏ ửng, đột nhiên cảm thấy cái trend này cũng rất dở, "Xin hãy kết hôn với anh nhé."
Mộc Như Lam bị hành động bất ngờ này của Mặc Khiêm Nhân làm cho hoảng sợ. Cô cảm thấy loại chuyện này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trên người Mặc Khiêm Nhân. Hắn luôn là người trong trẻo lạnh lùng, cao cao tại thượng, coi rẻ chúng sinh, cho dù là cầu hôn, Mặc Khiêm Nhân cũng sẽ dùng cách của bậc quân vương, vậy mà đột nhiên quỳ xuống...
Mộc Như Lam nhịn không được muốn cười, định vươn tay cầm lấy thì bên trong biệt thự truyền ra hét đầy giận dữ, Kha Xương Hoàng cầm gậy ba toong chạy ra, dáng vẻ hùng hổ, giống như muốn đánh chết Mặc Khiêm Nhân . . .
Mẹ kiếp! Muốn kết hôn là lập tức kết hôn, muốn hủy bỏ hôn lễ là lập tức hủy bỏ hôn lễ! Tưởng Kha Xương Hoàng là con mèo bị bệnh sao? Đánh chết ngươi!
Giằng co một trận, có thể thấy lần này muốn Kha Xương Hoàng gả cháu gái ngoại cho Mặc Khiêm Nhân là chuyện không dễ dàng rồi. Mặc Khiêm Nhân không phản kháng bị Kha Xương Hoàng quất một cái mới có cơ hội đưa Mộc Như Lam ra ngoài.
Xe chạy đến trước cửa một khách sạn, Mặc Khiêm Nhân đưa cô lên tầng 3, đi tới trước một phòng, Mộc Như Lam chớp mắt hỏi: "Khiêm Nhân, chúng ta tới tìm ai vậy?"
"Có người muốn gặp em." Mặc Khiêm Nhân thản nhiên nói.
Cửa phòng được mở ra, thật bất ngờ, người mở cửa là Amber Delaney. Gã nhìn Mộc Như Lam, cười một cách hào hứng, nhiệt tình giang hai tay muốn ôm cô, nhưng dễ dàng bị Mặc Khiêm Nhân ngăn lại, gã nhún vai, đừng qua một nhường đường cho hai người đi vào.
Mộc Như Lam cho rằng người muốn gặp cô là muốn gặp Amber Delaney, nhưng sau khi vào phòng mới phát hiện trong phòng còn một cô gái nữa nữa. Cô gái ngồi xe lăn, đang nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ.
"Em yêu, cô ấy tới rồi." Mộc Như Lam thấy Amber Delaney đi tới, trong mắt đầy yêu thương, gã cúi đầu hôn cô gái, mãn nhãn tình yêu, cúi đầu hôn môi cô gái kia, sau đó đẩy xe lăn.
Mộc Như Lam nhìn khuôn mặt cô gái, nhất thời không nhớ ra, nhưng lực chú ý của cô nhanh chóng dừng ở chân váy vàng nhạt cô gái kia mặc. Sau lớp váy kia, đáng lẽ là một đôi chân xinh đẹp, nhưng... Trống không... Gần như toàn bộ nửa dưới đều bị cắt bỏ.
Trong đầu bỗng lóe lên một hình ảnh, cô gái có phần thân dưới bị trói chặt trong một trụ pha lê, cô gái đã cầu cứu cô ...
A... Là cô ấy ...
"Thật vui khi có thể gặp lại cô, thân ái." Cô gái có mái tóc màu nâu dài, lúc này trên khuôn mặt xinh đẹp đang nở cười rực rỡ mỹ lệ trên mặt tươi cười thực xán lạn. Cô ta nhìn Mộc Như Lam, hai mắt lấp lánh.
"Tôi cũng rất vui." Mộc Như Lam đi tới, ôm chặt cô gái một lúc. Lúc đó nghe nói cô gái này được đưa vào phòng phẫu thuật cắt bỏ nửa dưới, cô muốn chờ để gặp cô ấy, cuối cùng nhận được tin chồng cô gái đã đón cô ấy về. Vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại, nhưng không ngờ ...
Đây cũng là lý do mà Amber giúp cô.
Mặt trời chói chang, Mộc Như Lam đẩy Mạn Sa đang ngồi trên xe lăn chậm rãi đi trên vỉa hè, hai người đàn ông đi theo phía sau rất xa.
"Cuộc gặp gỡ đó khiến tôi mất đi đôi chân, nhưng nó đã cho tôi một thứ quý giá hơn". Mạn Sa chậm rãi nói, mỉm cười ngửa đầu nhìn Mộc Như Lam. "Cô còn nhớ lúc tôi cầu xin cô giúp đỡ tôi đã nói gì không? Tôi đã nói tôi còn chuyện nhất định phải làm, lý do tôi cần phải sống tiếp... Amber lúc nào cũng bận, anh ấy là một nhà tâm lý học rất lợi hại, ừm, cũng giống chồng chưa cưới của cô đó, Amber là một người rất muốn kiểm soát tôi. Anh ấy lúc nào cũng lo lắng tôi sẽ bị anh ấy liên lụy, bị bọn tội phạm để mắt tới, nên vẫn luôn che giấu tôi. Ban đầu, cảm giác này rất ngọt ngào, nhưng dần dần tôi bắt đầu cảm thấy chán ghét, cuối cùng tôi cãi nhau với anh ấy, muốn chia tay, muốn chạy trốn anh ấy. Sau đó tôi thật sự đã làm như vậy, đi đây đi đó không có mục đích, ban ngày chè chén say sưa ban đêm thì cô đơn đến mức không kiềm chế được rơi lệ. Sau đó gặp tên biến thái kia, tôi suýt chết, khi đó tôi mới đột nhiên phát hiện ra đã lâu lắm rồi tôi không nói cho Amber biết, tôi yêu anh ấy. Lúc đó tôi nghĩ, nếu như tôi có thể sống sót, nhất định phải nói cho anh ấy biết..."
Mộc Như Lam yên lặng lắng nghe, cẩn thận đẩy xe lăn tránh mấy viên đá
"... Tôi thật sự rất may mắn, được một người đàn ông như vậy yêu thương, cho dù mất đi hai chân, mất đi khả năng sinh con, nhưng anh ấy vẫn yêu tôi..." Mạn Sa để tay lên vai, Mộc Như Lam đưa tay ra, để cô ta nắm lấy. Mạn Sa nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười nhẹ như mây: " Lúc cơ thể còn khỏe mạnh, khi còn có thể yêu, hãy trân trọng một người đàn ông yêu mình sâu đậm. Không ai biết ngày sau sẽ xảy ra chuyện gì, nhân lúc còn có thể yêu thì hãy yêu đí. Đừng giống như tôi mãi sau này mới tỉnh ngộ, ngoài việc nói thêm vài câu "Em yêu anh", còn có thể làm gì cho anh ấy chứ? ... "
Mộc Như Lam cúi đầu nhìn cô ta, nhìn cô ta cười nhẹ nhàng như đám mây, lại nhìn nửa dưới trống không, trong đầu quanh quẩn lời cô ta nói. Giống như một hòn đá nhỏ rơi xuống mặt hồ nước, bọt nước bắn lên, sóng gợn lăn tăn hết đợt này tới đợt khác.
Sau khi ăn trưa Amber và Mạn Sa lập tức rời đi, Mộc Như Lam vẫn luôn suy nghĩ lời Mạn Sa nói, lúc cùng Mặc Khiêm Nhân tay trong tay đi dạp, cô hỏi hắn: "Amber sẽ yêu Mạn Sa bao lâu đây?" Một cô gái không có chân, không thể sinh con, thậm chí khả năng thỏa mãn nhu cầu sinh lý cho một người người đàn ông cũng không có, đi WC hay đi tắm cũng cần người khác giúp. Có lẽ ban đầu sẽ vì yêu mà tiếp tục kiên trù, nhưng một thời gian sau, sẽ nảy sinh mâu thuẫn, có mâu thuẫn sẽ có giãy giụa, có giãy giụa thì cuối cùng sẽ chia tay.
Mặc Khiêm Nhân nghe vậy nhìn Mộc Như Lam: "Em cảm thấy thế nào?"
Mộc Như Lam bắt đầu phân tích, biến chuyện thành trò chơi con số, đối với bệnh thân biến thái mà nói đây là điều quá dễ dàng: "5 năm, nhiều nhất 5 năm, nhưng trong lúc đó nếu lệch quỹ đạo hoặc là tìm người phụ nữ khác giải quyết nhy cầu sinh lý thì không tính đâu đó."
Chà, đánh giá hạn sử dụng của hoóc-môn tình yêu, năm năm quả thực rất tốt, ai có thể luôn yêu một người tàn tật chứ? Đặc biệt là người nổi tiếng, nhân vật như đế vương, lại có rất nhiều vệ tinh xung quanh anh ta, sức cám dỗ quá lớn .
"Em muốn cá cược không?" Mặc Khiêm Nhân chợt nói.
"Cá cược gì cơ?"
"Anh muốn cá cược khi chúng ta bạc đầu, bọn họ vẫn còn ở bên nhau." Mặc Khiêm Nhân từ tốn nói.
"Thật ạ?" Mộc Như Lam chớp mắt, không ngờ Mặc Khiêm Nhân sẽ nói như vậy.
"Ừ. Cho nên lần cá cược này phải chờ đến khi chúng ta bạc đầu mới có thể phân thắng bại." Mặc Khiêm Nhân nói.
"..." Mộc Như Lam cảm thấy bản thân giống như tự rơi vào bẫy, nhưng nhìn đôi mắt xinh đẹp của người đàn ông này, cô thấy mình đồng ý sống đến già với hắn vậy, cũng không phải quá khó chấp nhận.
Liên quan đến chuyện tòa án, Mộc Như Lam có chút khó hiểu.
"Anh nhờ Monhanson giúp." Mặc Khiêm Nhân thản nhiên nói, một câu lập tức giải quyết Mộc Như Lam thắc mắc.
Tìm vua hacker chân chính như Monhanson để được hỗ trợ, đám hacker của hồ sơ X kia bị hạ là điều đương nhiên. Nói cách khác, Monhanson dưới tình huống hacker của hồ sơ X không hề biết gì đã sửa lại dữ liệu DNA của Mộc Như Lam trong kho tài liệu, hắn ta còn có kỹ thuật rất đặc biệt, có thể sửa đổi đến mức người khác nhìn qua cũng không hề nhận ra sự khác biệt nàođặc cái loại này chân chính hacker king hỗ trợ, x hồ sơ đám kia hacker bị ko cũng là đương nhiên đi, nói cách khác, Mạnh Hán Sâm ở x hồ sơ hacker không biết gì dưới tình huống trộm sửa lại cơ sở dữ liệu Mộc Như Lam dna số liệu. Ngoài ra còn có những thay đổi kỹ thuật đặc biệt khiến người khác thoạt nhìn tưởng rằng không có gì khác biệt. Đến những ảnh chụp con rối đó, tất nhiên là cũng do Monhanson động tay động chân và cả số liệu DNA của Bạch Tố Tình và Mộc Chấn Dương, cũng là do Monhanson dở trò quỷ. Hắn ta ở nước Mỹ xa xôi, nhưng đã vượt qua đại dương rộng lớn và làm nhiều việc như vậy trong một khoảng thời gian ngắn như vậy? Biến Bạch Tố Tình và Lam Bỉnh Lân thành hai kẻ lừa gọi mọi người.
Đúng là một nhân tài, nhưng tại sao một nhân tài như vậy lại muốn mai một ở trong Coen?
"Giống như anh đã từng nói, mỗi người đều có lựa chọn riêng. Có lẽ chúng ta xem đó là lãng phí nhưng đối với Monhanson mà nói, bảo vệ chị gái chính là hạnh phúc."
Bước chân Mặc Khiêm Nhân chợt dừng lại, Mộc Như Lam cũng dừng lại, nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân.
Mặc Khiêm Nhân nắm chặt tay cô, chợt lên tiếng giải thích: "Lần trước hủy bỏ hôn lẽ mà không báo trước, anh có một mục đích, anh muốn bảo vệ Mặc gia."
Biết rõ hôn lễ sẽ xuất hiện tình huống gì, vẫn cứ tiến hành như bình thường, một phần là hắn muốn nhổ tận gốc đám người Bạch Tố tình, còn một phần là hắn muốn bảo vệ Mặc gia.
Hắn là đồng phạm của Mộc Như Lam, đó là điều chắc chắn. Dù hắn không tận mắt thấy cảnh biến thái của cô, nhưng lần kiện này hắn đã lừa dối, giấu giếm mọi người. Hắn vận dụng tất cả các mối quan hệ để giúp Mộc Như Lam thoát tội, đây có thể là hắn cam tâm tình nguyện, nhưng hắn không thể kéo Mặc gia xuống nước. Vốn dĩ hắn cũng không phải một người hiếu thuận cho lắm. Nhưng nếu đã trở thành một vết nhơ của Mặc gia trăm năm vẻ vang trong lịch sử, thì hẳn cũng không đơn giản chỉ là bất hiếu như vậy.
Cho nên, vì nhiều lý do khác nhau, hắn cảm thấy việc hủy hôn đột ngột khiến Mộc Như Lam chịu tổn thương.
Mộc Như Lam nhìn Mặc Khiêm Nhân, chợt nhón chân nhéo mặt hắn một cái, nụ cười trên môi sâu hơn một chút: "Không sao đâu. Hơn nữa, vì tình yêu mà vứt bỏ cha mẹ thật lòng yêu thương mình mới là đáng người đáng ghét nhất. Ngay cả người thân nuôi nấng mình cũng không biết quý trọng thì làm sao em có thể tin tưởng rằng người đó sẽ yêu một người không hề có quan hệ huyết thống với mình?"
"Một lần nữa cử hành. . ."
"Việc này ấy hả, xem xem ông ngoại em có đồng ý không nha." Mộc Như Lam cười một cách vô tội.
"..."
Hai người chậm rãi trở về biệt thự, khi đi vào phòng khách, chợt thấy Bạch Mạc Ly và Ive đang trò chuyện vui vẻ với Kha Xương Hoàng, không khỏi bất ngờ.
"Bạch tiên sinh, sao anh lại ở đây?"
"Tới giục cô về học." Bạch Mạc Ly nhìn Mộc Như Lam, hờ hững nói, dáng vẻ lạnh lùng tình táo lãnh lùng kia, nếu không cẩn thận còn tưởng rằng hắn đang nói thật! Hắn thật sự chạy từ nước Mỹ xa sôi ngàn dặm chạy tới Trung Quốc giục Mộc Như Lam trở về Bạch Đế học?
"Vinh hạnh quá." Mộc Như Lam nắm tay Mặc Khiêm Nhân đi tới, ánh mắt Kha Xương Hoàng hung hăng trừng tới, Mộc Như Lam bất đắc dĩ bật cười, buông tay ra, haiz, chuyện của đàn ông vẫn nên để đàn ông tự giải quyết với nhau! Ngày hủy bỏ hôn lễ đã khiến cho Kha Xương Hoàng quá tức giận.
Mặc Khiêm Nhân bắt đầu gỡ bỏ khuôn mặt lạnh lùng bảo thủ của mình, cố gắng biết từ Kha Xương Hoàng điều gì có thể khiến ông hài lòng một chút, trong khi Mộc Như Lam đang nói chuyện với Ive: "Chu Nhã Nhã đâu?"
Trong nụ cười thân sĩ của Ive mang theo tia ác ý, hắn ta nói: "Tôi đã tiêm virus CM cho cô ta." Hôm đó, khi bắt gặp Chu Nhã Nhã và người chụp lém Mộc Như Lam đang ở cùng nhau, Ive lập tức tiêm virus CM cho hai người họ. Vốn dĩ hắn ta nghĩ giữ hai người họ lại còn có chút tác dụng, lúc đó nhất định sẽ rất thú vị, cho nên mới bịa chuyện xưa lừa Chu Nhã Nhã, kết quả ả hoàn toàn mắc mưu.
Mộc Như Lam nhíu mày: "Sau đó thì sao? Anh đã làm gì em ấy?" Sẽ không ăn sạch Chu Nhã Nhã đấy chứ?
Ive cười, nói: "Sao có thể nói vậy chứ thân ái, tôi có thể làm gì cô ta chứ? Chỉ là đưa cô ta về nhà mà thôi, đưa về nhà còn sống sờ sờ đó." Có điều "nhà" nhà không phải là "nhà" kia, mà là trung tâm điều trị tâm lý cho người tàn thật, nghe nói ở trong đó cô ta rất được "Nhiệt liệt hoan nghênh", rất là được hoan nghênh ha ha ha ha.
Mộc Như Lam còn chưa nói gì, Bạch Mạc Ly đã lên tiếng trước.
"Muộn một chút sẽ có người từ Pháp tới đây." Bạch Mạc Ly nhìn Mộc Như Lam nói.
Mộc Như Lam chớp chớp mắt, nhìn Bạch Mạc Ly, không rõ lý do.
Bạch Mạc Ly đưa tài liệu trên tay mình cho cô: "Sau khi xem xong hãy nói cho tôi có chấp nhận hay không, nếu không thích, tôi sẽ giúp cô xóa đi."
Mộc Như Lam càng thấy nghi ngờ hơn, nhận tài liệu rồi mở ra xem. Tài liệu màu đen vừa mở ra, đập vào mắt chính là bức ảnh của một cô gái trẻ, nhưng nhìn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, nụ cười rực rỡ rạng ngời. Mộc Như Lam không biết cô gái đó là ai. Cô tiếp tục xem, lại là một bức ảnh khác, nhưng lần này là một phu nhân, bà mặc một chiếc váy dài màu xanh da trời, trang điểm đẹp đẽ, mặt không cảm xúc nhìn vào ống kính, nhìn rất trầm lắng mà uy nghiêm. Nếu không so sánh hai bức ảnh với nhau thì không ai có thể nghĩ rằng người trong hai bức ảnh này là cùng một người.
Tờ tiếp theo, là một bản số liệu so sánh DNA. Là của Bạch Tuyết và Mộc Như Lam, còn có công tước Yasian và Mộc Như Lam, kết quả cuối cùng chứng minh, Mộc Như Lam và hai người có quan hệ mẹ con và cha con.
Tờ tiếp theo nữa, là chữ viết giải thích.
Bạch Tuyết lúc còn trẻ là một cô gái ngây thơ hồn nhiên lại hiền lành. Một lần đi du lịch tình cờ gặp công tước Yasian, đó là một người đàn ông đẹp trai quyến rũ giàu có. Hai người đều bị đối phương hấp dẫn. Bạch Tuyết vì tình yêu mà có thể không mang tuổi tác, điên cuồng giống như thiêu thân lao vào lửa. Công tước Yasian là một kẻ phong lưu, mặc dù yêu Bạch Tuyết nhưng lại không có ý định kết hôn sớm như vậy, thậm chí còn bỏ đi không nói một lời trong tình huống cấp bách, bỏ lại Bạch Tuyết một thân một mình, khi đó Bạch Tuyết đã mang thai, nhưng bà đã có chồng chưa cưới vào thời điểm đó.
Bạch Tuyết kiên quyết tin tưởng người đàn ông kia sẽ quay lại tìm mình, cho nên cô tìm gặp vị hôn phu để nói rõ ràng. Nhưng hậu quả lại vô cùng nghiêm trọng, vị hôn phu kia cho rằng Bạch gia không coi họ ra gì nên mới để Bạch Tuyết làm ra chuyện này nhằm hạ thấp tôn nghiêm của họ. Vì vậy hắn ta bắt đầu trả thù, công ty nhỏ của Bạch gia lung lay. Cha mẹ trách mắng, cha đứa trẻ trong bụng không thấy đâu, tất cả gánh gặng đều đè lên đôi vai nhỏ của cô gái trẻ tuổi trong sáng.
Cha mẹ bắt cô phá thai, cô gái bỏ nhà đi trốn, muốn bí mật sinh con nhưng lại bất ngờ sinh non, bé gái chưa đầy 8 tháng tuổi nhỏ hơn rất nhiều so với những đứa trẻ bình thường. Nhìn bé con rất yếu ớt và đáng sợ khiến cô không dám ôm. Những khó khăn của cuộc sống đã khiến cô công chúa lớn lên trong tháp ngà được nếm trải sự ấm áp và lạnh lẽo của tình người, lòng tốt của cô luôn bị lợi dụng và cô luôn bị bắt nạt như một kẻ ngốc. Sau một lần suýt bị cưỡ/ng hiế/p, cuối cùng cô đã vùng lên.
Bé con bị cô bỏ ở cổng trại trẻ mồ côi mà cô thường hay đến, cô muốn có một cuột sống mới. Cô muốn trả thù người đàn ông đã bỏ rơi mình, muốn trả thù những người xem thường cô! Cô có rất nhiều kế hoạch, nhưng hết lần đến lần khác cô đều đẩy đứa bé ra ngoài, một cô gái trẻ như vậy, đang không có tình yêu làm dịu nỗi đau sao có thể chịu đựng được đứa nhỏ vướng víu như vậy? Bởi vì sinh non, cho nên bé con rất nhỏ cần được chăm sóc vô cùng cẩn thận, ngay cả bản thân mình cô còn không nuôi nổi, làm sao có thể chăm sóc được cho bé con chứ? Ở cô nhi viện, ít nhất sẽ có người đặc biệt chăm sóc cho bé con, ít nhất sẽ không để bé đói bụng...
Nghĩ đến đây tim cô lại đau nhói, nhưng cô phải cắn răng chịu đựng tiến về phía trước. Cách đây không lâu, cô nhận ra một điều, nếu bạn không tàn nhẫn bạn sẽ không lấy được thứ tốt, nếu bạn không nguy hiểm, người khác sẽ không sợ bạn!
Lúc cô trở về, Bạch gia đã suy tàn, cuối cùng cô tìm đến người bạn thân Kha Uyển Tình. Trước đây cô không hiểu một số điều, nhưng cô đã nhìn rõ mọi thứ trong khoảng thời gian này. Thà nói Kha Uyển Tình coi cô là bạn bè bình thường, còn hơn là nói Kha Uyển Tình chỉ coi cô là vật trang trí làm nền cho sự cao quý và xinh đẹp của cô ta. Cô không xinh và cũng không giàu có như Kha Uyển Tình cho nên cô ta hay đưa cô đến những bữa tiệc của giới thượng lưu, giống như dắt cho đi dạo vậy, bởi vì cô sẽ không cướp đi sự nổi bật của cô ta, nếu cô cướp mất, Kha Uyển Tình sẽ mặt nặng mày nhẹ với cô.
Một khi đã như vậy, cô cũng phải hành động chứ nhỉ? Bạch Tuyết lợi dụng Kha Uyển Tình rốt cuộc cũng tìm được một ít tài liệu về người đàn ông kia. Sau khi biết người kia hóa ra là một quý tộc, cô đã lên kế hoạch mọi thứ để có thể kết hôn với người đàn ông đó và chiếm được trái tim của gã. Cuối cùng cướp đi mọi thứ của gã, để cho gã giống như con chó, bò trước mặt cô. Không biết từ lúc nào khoái cảm trả thù đã làm vặn vẹo tâm hồn của thiếu nữ ngây thơ.
Một tai nạn bất ngờ đã khiến kế hoạch của cô phải thực hiện sớm hơn dự kiến. Nước ối của Kha Uyển Tình đột nhiên bị vỡ, khi đó cô ta cùng Mộc Chấn Dương và Bạch Tuyết đang đi chơi ở một vùng quê xa xôi, đường đến bệnh viện thì quá xa, cho nên Kha Uyển Tình lâm bồn ngay trên xe. Cô ta sinh hai bé gái trắng trẻo mập mạp, Bạch Tuyết thấy vậy thì giật mình, cô bỗng nhớ tới bé con bị mình bỏ rơi. Vì cô sinh sớm nên bé con bé xíu, yếu ớt, so với đứa bé của Kha Uyển Tình thì hoàn toàn khác biệt. Bé con của cô trông gầy gò, còn con của người ta thì trắng trẻo mập mạp, điều này giống như nói rõ cho cô biết, đây là khoảng cách tồn tại ngay từ đầu của đứa trẻ từ tầng lớp dưới cùng của xã hội và đứa trẻ của tầng lớp thượng lưu. Bé con của cô phải chịu khổ, cuộc sống khó khăn, khóc thầm trong bóng tối vì nó là trẻ mồ côi...
Bạch Tuyết đau lòng, cho nên sau khi vụ tai nạn xảy ra, một trong hai đứa bé tử vong, khi Kha Uyển Tình và Mộc Chân Dương lâm vào hôn mê, trong đầu cô bỗng nảy ra một kế hoạch hoang tưởng. Cô ôm đứa bé còn sống sót đi, đem đứa con bị mình vứt bỏ ở cô nhi viện đến, nói là con của bọn họ. Dù không còn yếu ớt như lúc mới sinh non nữa nhưng bé con vẫn gầy hơn con của Kha Uyển Tình, trông như vừa mới sinh.
Sự tình phát triển thực thuận lợi, nàng hài tử không cần chịu khổ, nàng tắc mang theo âm thầm kế hoạch hết thảy mang theo bị nàng đặt tên vì Bạch Tố Tình hài tử đi nước Pháp, tuy rằng vốn dĩ coi trọng cảm thấy rất có phát triển tiềm lực hài tử không thấy, nhưng là không quan hệ, nàng còn có mặt khác kế hoạch.
Mọi việc phát triển thuận lợi, bé con của cô không cần phải chịu khổ nữa, còn cô thì đưa đứa trẻ mà cô đặt tên là Bạch Tố Tình đến Pháp với tất cả những gì mà cô đã âm thầm lên kế hoạch. Mặc dù ban đầu cô nghĩ rằng đứa bé có tiềm năng phát triển lớn đã không còn, nhưng điều đó không quan trọng, cô ấy có những kế hoạch khác.
Nhờ vào kế hoạch ngày càng hoàn hảo, rất nhanh cô sớm xuất hiện trước mặt Công tước Yasian hết lần này đến lần khác, hơn nữa còn khiến đối phương yêu mình sâu đậm đến mức say mê, si cuồng. Gã không nhận ra nữ thần gợi cảm bí ẩn này là cô gái ngây thơ mà gã từng chơi qua trong lúc dạo chơi ở đất nước Phương Đông cổ xưa. Bạch Tuyết cũng không vạch trần, cô nói dối mình bị mất trí nhớ, hơn nữa còn nói thẳng cho gã biết gã còn có một đứa con gái, có điều cô không biết đứa bé này là ai, sao lại xuất hiện trong bụng cô. Vì vậy công tước Yasian cho thuộc hạ đi điều tra mọi việc sảy ra khi đó, gã phát hiện ra cô gái mà mình đang say mê lại là cô gái khi xưa. Gã mừng rỡ như điên, không chút nghĩ gợi lập tức cầu hôn cô, hơn nữa còn cho rằng Bạch Tố Tình là con gái mình. Bởi vì, khi công tước Yasian không mất hứng thú với một người phụ nữ, gã sẽ không cho phép nam nhân khác chạm vào người phụ nữ của mình, mà lúc Bạch Tuyết có thai gã mới rời đi không lâu, ngoài gã ra thì không thể có người đàn ông thứ hai làm cho cô mang thai.
Mọi chuyện phát triển cực kỳ thuận lợi, Bạch Tuyết ngày càng hiểu được kiểu đàn bà nào có thể trở thành vợ của một người đàn ông, kiểu đàn bà nào có thể trở thành người tình của một người đàn ông, làm thế nào để gã không có hứng thú với những cô gái khác bên ngoài mà chỉ đối xử thật lòng với cô. Ngay cả Bạch Mạc Ly và Bạch Ly Mạt xuất hiện trước mặt Công tước Yasian cũng chỉ vì Bạch Tuyết tỏ ra yêu thương hai đứa trẻ nên Công tước Yasian đã nhận chúng làm con nuôi. Gã rất vừa ý Bạch Mạc Ly một đứa bé thông minh lanh lợi hiểu chuyện, nhưng để người gã yêu vui vẻ lại là một chuyện khác.
Sự việc của Bạch Ly Mạc khiến cô trở tay không kịp, cô phát hiện Mộc Như Lam, con gái ruột của mình có tủy tương xứng với Bạch Mạc Ly, nhưng làm sao cô có thể để đứa con nhỏ của mình hiến tủy? Vì vậy cô đã nói dối Bạch Mạc Ly rằng Mộc gia không đồng ý, dù bà có van xin thế nào thì họ cũng mặc kệ, bà cũng không ngờ rằng đứa con gái ruột của mình càng ngày càng được quan tâm lại bị Bạch Mạc Ly ghét bỏ vì chuyện này.
Khi cô phát hiện mình bị bệnh, hơn nữa còn sống không được bao lâu, lúc này cô mới hoảng hốt phát hiện cả đời này làm nhiều chuyện như vậy, dùng nhiều âm mưu quỷ kế như vậy, thật ra cô đã lấy được những vật quý giá, cũng mất đi thứ quý giá —— chồng cô hoàn toàn yêu cô, còn con gái ruột của cô.
Cô muốn đem tất cả viết xuống cho Bạch Mạc Ly —— đứa trẻ mà cô đã nuôi nấng để lấy đi tất cả những gì Yasian có —— Cô muốn nói cho Bạch Mạc Ly biết hắn còn một đứa em gái khác, ban đầu, khi hai chiếc xe đụng nhau, cô ôm con của Kha Uyển Tình đi, đồng thời cũng ôm một đứa trẻ đang hấp hối khác, khi đó cô chỉ đơn thuần nghĩ phải nhanh đưa chúng đi cấp cứu, sau đó mới phát hiện có thể lợi dụng; cô muốn nói cho hắn biết, Bạch Tố Tình không phải con gái ruột của cô, Mộc Như Lam mới đúng, nếu có cơ hội hãy chăm sóc con bé thật tốt.
Cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vận mệnh lại không cho phép cô sám hối, khiến cô mới viết một câu dang dở như vậy đã bước vào vòng tay của thần chết. Nhưng dường như cô được sủng ái một chút, vì cô chết trong vòng tay của người đàn ông mà cô yêu và hận, gã đã thực hiện lời hứa cùng sống cùng chết với cô ...
Mộc Như Lam lật xem từng trang trong im lặng, có lẽ là do hệ thống quan hệ có vấn đề. Đối với người được gọi là cha mẹ ruột của cô, nhìn những chữ này, cô không có cảm giác gì. Giống như vừa mới xem một câu chuyện cổ tích có chút u tối, chỉ khác là cô không có bất kỳ cảm xúc nào.
Cô nhìn Bạch Mạc Ly: "Người của nước Pháp tới... Tại sao chứ?"
"Cha nuôi tôi, cũng chính là cha ruột cô, tước vị của ông ta là cha truyền con nối, đến giờ vẫn chưa có người kế vị, mà lão quý tộc bên nước Pháp là một người có quy củ, chỉ cần là thuyết thống trực hệ thì dù là trai hay gái cũng đều phải thừa kế tước vị đó." Bạch Mạc Ly thản nhiên nói.
Mặc dù không có quyền lợi gì đặc biệt, nhưng đối với những quý tộc kia mà nói, việc cha truyền con nối tước vị chắc chắn phải tồn tại, bởi vì đó là tượng trưng cho thân phận tôn quý của họ, hơn nữa cũng không phải có quá ít lợi ích. Có ít quý tộc còn sót lại từ lịch sử Pháp, càng ít quý tộc càng làm suy yếu quyền lợi và sự tồn tại của quý tộc, vì vậy để đảm bảo số lượng và sức mạnh của giới quý tộc nên mới có những quy tắc bán bắt buộc như vậy.
Tước vị của công tước Yasian đã để trống rất lâu rồi, trước đó đáng ra là để Bạch Tố Tình kế vị, nhưng Bạch Tố Tình mười tám tuổi thì cha mẹ qua đời, quyền giám hộ rơi vào tay Bạch Mạc Ly. Bạch Mạc Ly lười để ý tước vị cha truyền con nối, hắn chỉ muốn huấn luyện tên tiểu quỷ phiền phức kia trở nên có ích, trước mắt là giảm bớt chi tiêu của Bạch Tố Tình, đứa trẻ mới an phận.
Vì vậy, Kha Uyển Tình, người không biết Bạch Tuyết đã qua đời vào thời điểm đó, đã gửi email và bưu thiếp cho cô với danh xưng "Bạn thân" thông qua nhân viên chuyên nghiệp để tìm hiểu về tình hình của cô. Bà ta nghĩ rằng Bạch Tuyết đã kết hôn, gả cho một nhà quý tộc nghèo, sống trong một tòa lâu đài lộng lẫy, nhưng cuộc sống quá nghèo khó, khiến trái tim bà ta thoải mái rất nhiều.
Mà khi đó, những quý tộc kia cũng cho rằng Bạch Tố Tình quá yếu lại quá nhỏ, nhìn cũng chẳng có gì giống với những người trong thế giới của bọn họ, chê bai cô ta. Vì vậy, họ muốn Bạch Mạc Ly kế vị, đáng tiếc Bạch Mạc Ly chỉ là con nuôi. Mãi đến tận hôm nay mới biết Mộc Như Lam là huyết thống trực hệ của Công tước Yasian, họ rất phấn khích.
Thế lực của họ gần đây đã bị tàn phá bởi những kẻ trong chính phủ đang cố gắng xóa bỏ hoàn toàn hệ thống quý tộc, vì sức mạnh của họ quá yếu nên đã có những dấu hiệu thất bại mờ nhạt. Lúc này, Mộc Như Lam, công chúa của Kha gia và là vợ của cháu đích tôn Mặc gia, cũng là người người thừa kế tước vị có quan hệ tốt với Đế chế Bạch, nếu cô gia nhập, chẳng khác nào truyền một dòng máu mới tràn đầy năng lượng!
"Nói cách khác, người của nước Pháp tới, là muốn tôi thừa kế tước vị kia sao?" Mộc Như Lam cảm thấy có chút không tin nối, đầu tiên phát hiện ra rằng mình có một chút gen lặn phương Tây —— Cha ruột của cô ấy thuộc chủng tộc hỗn hợp, còn mẹ và bà của cô đều là người Trung Quốc—— Và bây giờ một chiếc mũ công tước sẽ rơi từ trên trời rơi xuống, tuyên bố cô là một quý tộc!
"Ừ."
Mộc Như Lam nhìn Kha Xương Hoàng, Kha Xương Hoàng gật đầu, tại sao không thừa kế chứ? Tài sản của cha mẹ để lại phải được sử dụng mà không thấy áp lực. Một tước vị có thể mang đến rất nhiều lợi ích, điều quan trọng nhất là dòng máu của Mộc Như Lam sẽ được lên nâng lên với danh hiệu là một công chúa cao quý thực sự, có lợi chứ không có hại.
Được rồi, thừa kế thì thừa kế, có hời mà không chiếm thì uổng phí quá.
Bạch Mạc Ly nhìn Mộc Như Lam, có cảm giác không thể tin nổi, cho nên...... Cô gái này bây giờ là em gái hắn? Con gái ruột của cha mẹ nuôi hắn, không phải là em gái hắn sao?
Sau khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa, Bạch Mạc Ly, Boss dừng chân ở đây hơn hai tháng, cuối cùng cũng đã lên máy bay trở về Mỹ.
Màn đêm buông xuống, Mộc Như Lam vừa mới ăn xong cơm tối xong, lại có khách tới thăm.
Mẹ Mặc vừa vào nhà vành mắt đã đỏ ửng, nhanh chóng khiến cho tình cảnh có chút kỳ quái. Kha Xương Hoàng hừ một tiếng, nặng nề đặt đũa xuống, tỏ ý ông không thích vị khách không mười mà tới này. Kha Xương Hoàng là một người thù dai nhớ lâu.
Mộc Như Lam nhanh chóng phản ứng kịp, bước tới đỡ bà ngồi xuống sô pha, rót cho bà một tách trà nóng, cười nhìn bà, lập tức khiến mẹ Mặc đặt tách trà xuống. Bà nắm tay Mộc Như Lam nói: "Mẹ xin lỗi Lam Lam, hôm đó mẹ bị kích thích nên không tỉnh táo, mẹ... Mẹ không cố ý đâu..."
Được một người lớn tuổi xin lỗi như thế này, hơn nữa người này còn là mẹ của Mặc Khiêm Nhân, Mộc Như Lam không thoải mái lắm, thay vào đó cô ấy nắm tay mẹ Mặc, "Không sao đâu, thật đó mẹ, con không trách mẹ Mặc đâu. "
Cảm giác tội lỗi của mẹ Mặc lại tăng lên, sao bà có thể cáu kỉnh đến mức tưởng một cô gái ngoan như Mộc Như Lam là ác quỷ cơ chứ, bà quá hồ đồ!
Một lúc sau, rốt cuộc mẹ Mặc cũng bình tĩnh hơn, bà nắm lấy tay Mộc Như Lam, thành khẩn nói: "Lam Lam, con có thể khuyên Khiêm Nhân được không?"
"Sao vậy ạ?"
"Thằng bé muốn rời khỏi Mặc gia... Nó muốn rời khỏi Mặc gia... Là vì mẹ sao? Là do mẹ sai..." Mẹ Mặc khóc nấc lên, bà chỉ có một đứa con trai, kết quả Mặc Khiêm Nhân lại nói muốn tách khỏi Mặc gia, đây là ý gì chứ? Ý hắn là từ nay trên phương diện pháp luật hắn và Mặc gia sẽ không có bất kỳ quan hệ gì, hắn không phải con cháu Mặc gia, không phải con trai bà, giống như cắt đứt quan hệ vậy. Mẹ Mặc cho rằng sự việc xảy ra ở hôn lễ làm cho Mặc Khiêm Nhân tức giận, nếu không tại sao hắn lại đột nhiên muốn tách khởi Mặc gia?
Mộc Như Lam hơi ngạc nhiên, Kha Xương Hoàng không nghe được nữa, cũng sửng sốt một chút, ông không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Mộc Như Lam và mẹ Mặc cùng nhau đi tới Mặc gia, ông nội Mặc đang nổi giận lôi đình, hình như mắng Mặc Khiêm Nhân vô tình vô nghĩa gì đó, thấy Mộc Như Lam tới mới miễn cưỡng kiềm chế tính khí của mình, nhưng sắc mặt vẫn tệ như cũ. Bất cứ ai nghe thấy đứa trẻ nói rằng nó muốn cắt đứt mối quan hệ với chính mình thì cũng sẽ tức giận mà thôi, khác gì nuôi một con bạch nhãn lang chứ?
Màn đêm sâu thẳm.
Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân ở dưới giàn nho trong sân, Mộc Như Lam nhíu mày nhìn Mặc Khiêm Nhân, có chút lo lắng: "Sao đột nhiên anh lại quyết định như vậy?"
Vẻ mặt Mặc Khiêm Nhân vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn đôi mắt đen láy của Mộc Như Lam phản chiếu rõ ràng bóng của cô, giọng nói hững hờ dễ nghe tựa như gió thoảng đầu xuân cuối thu, trong trẻo lạnh lùng: "Em còn nhớ lựa chọn anh nói với em hôm Giáng Sinh không?"
"Tay trái tay phải ấy ạ?" Tay trái là nhẫn cưới, tay phải là tự do.
"Về mặt pháp luật, sau này anh và Mặc gia không còn liên quan đến nhau. Mặc gia không có lý do gì để được bảo vệ, và sự chú ý sẽ giảm đi rất nhiều." Nói cách khác, lựa chọn đó không còn nữa, bởi vì lòng tham của cô đã được Mặc Khiêm Nhân thỏa mãn, bây giờ cô có thể có cả tay trái và tay phải.
"Khiêm Nhân..." Mộc Như Lam bỗng nhiên phát hiện mình không biết nên nói gì.
"Em không cần cảm thấy áy náy đâu, lúc trước anh đã nói với em rồi, muốn bảo vệ Mặc gia thì chỉ còn cách tách khỏi họ, đó cũng là biện pháp duy nhất. Hơn nữa chỉ cắt đứt quan hệ trên phương diện pháp luật mà thôi." Quan hệ máu mủ, chẳng lẽ phải dựa vào một quyển sổ hộ khẩu để chứng minh sao? Tách khỏi Mặc gia trên phương diện pháp luật không có nghĩa là thực tế bọn họ cũng cắt đứt quan hệ với nhau.
Mộc Như Lam nhìn hắn một lúc, nắm tay hắn, mỉm cười nói: "Vậy anh vẫn phải nói rõ cho ông nội và mẹ Mặc biết, bằng không họ sẽ rất khó chịu đó."
"Anh sẽ xử lý ổn thỏa." Mặc Khiêm Nhân nói để cô không cần lo lắng. Không có gì là Mặc Khiêm Nhân không giải quyết được.
Ngày hôm sau, chuyện của Mặc gia và Mặc Khiêm Nhân khiến cho các nhân vật lớn ở Bắc Kinh bất ngờ, đủ các loại lời đồn. Có người nói Mặc Khiêm Nhân giận dữ là vì hồng nhan, có người nói rằng những chuyện riêng tư Mặc gia làm khiến Mặc Khiêm Nhân không thể nhịn được, có người nói Mặc Khiêm Nhân vô tình vô nghĩa muốn sang Mỹ định cư, Mặc gia không đồng ý, cho nên mới như vậy, có người nói...
Hạ Miểu dập tắt điếu thuốc trong tay, khói trắng từ trong miệng phun ra, đầu óc chậm chạp suy nghĩ, nhưng lại vô cùng sáng suốt.
Kết quả cuối cùng Mộc Như Lam vẫn là người thắng, hắn thật không biết có phải do hắn suy nghĩ quá nhiều, hay Mộc Như Lam thật sự được Thượng Đế bảo vệ. Hắn tưởng rằng một Amon là đủ rồi, kết quả lại thêm cả Amber Delaney, hơn nữa hắn cũng không tìm ra được lý do Amber Delaney giúp Mộc Như Lam, cho nên, hắn sai rồi?
"Aizz..." Hạ Miểu bực bội gãi đầu, cảm thấy thật khó chịu. Một lúc lâu sau, hắn ngửa đầu nhìn bầu trời, trong đầu quanh quẩn lời thiếu nữ nói lúc trước—— mỗi người đều có thứ mà họ muốn bảo vệ bất chấp mọi thứ ...
Thứ mà bản thân muốn bảo vệ bất chấp mọi thứ...
Trong đầu hắn chợt hiện lên nụ cười ngọt ngào của cô gái có mái tóc vàng rực rỡ, trong chớp mắt lại trở nên tái nhợt, khuôn mặt không còn giọt máu. Dòng máu đỏ tươi chậm rãi xuống từ môi cô... Trái tim đau nhói như bị kim đâm vậy, hắn lại nghĩ đến những gì Mặc Khiêm Nhân đã làm, thậm chí hôm nay còn quyết liệt tách khỏi Mặc gia. Với một lời chế nhạo đột ngột, hắn đứng thẳng dậy, hai tay đút vào túi chậm rãi bước đi.
Xem ra, kiếp này đã định trước hắn không thắng được, vĩnh viễn không có được dũng khí quyết tâm giống như Mặc Khiêm Nhân.
Thứ gọi là tình yêu... Quá nặng nề, người như hắn, không có cách nào bảo vệ.
"Tiểu Hỏa, nói với ông nột một tiếng, anh trở về nước Anh."
Tất cả những gì hắn ta có thể làm có lẽ là ở lại đất nước của cô và đi cùng cô...
... ...
Sau khi Mộc Như Lam ký vào văn kiện thừa kế tước vị do nước Pháp mang tới, vấn đề coi như đã được giải quyết xong. Kha Xương Hoàng kiên quyết không đồng ý cho Mộc Như Lam tùy tiện đồng ý cưới Mặc Khiêm Nhân. Sau khi bày tỏ ý kiến một cách quyết liệt, ông đưa Akutsu Junko trở lại Hồng Kông. Ông muốn xem xem tên nhóc Kha Thế Tình rốt cuộc đang làm gì, tại sao không cùng ông chống lưng cho Lam Lam ở hôn lễ như vở kịch hài đó. Không chỉ vậy ông còn đưa cả Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm đi cùng - những người đã trở lại thành phố K để học.
Biệt thự lập tức yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam đang suy nghĩ có nên trở về học viện Bạch Đế để học không thì điện thoại đột nhiên vang lên, một dãy số lạ. Cô nghe máy, bên kia truyền tới giọng nói của Kha Uyển Tình...
Mộc Như Lam khóe môi chậm rãi gợi lên gợi lên, thật sâu tươi cười, có chút quỷ dị......
Kha Uyển Tình cố gắng ăn mặc chỉnh tề, không được để Mộc Như Lam cảm thấy mất thể diện. Bà ta còn trang điểm để sắc mặt bớt khó coi, bớt thê thảm một chút, lát nữa khi Mộc Như Lam nhìn thấy bà ta, cô nhất định sẽ mềm lòng.
Chuẩn bị xong xuôi, nhìn bản thân trong gương, Kha Uyển Tình hài lòng đi ra ngoài.
Mộc Như Lam hẹn gặp bà ta ở một biệt thự nhỏ ở ngoại ô hẻo lánh. Kha Uyển Tình không biết đám người kha Xương Hoàng đã đi rồi, bà ta cho rằng Mộc Như Lma sợ Kha Xương Hoàng nhìn thấy mình sẽ tức giận nên cô mưới hẹn bà ta ở nơi đó, không hề nghi ngờ cô.
Rất nhanh Kha Uyển Tình đã đến điểm hẹn, quét mắt nhìn xung quanh, hình như nơi này không có bóng người, trong lòng chợt lóe lên một tia kỳ lạ, nhưng bà ta không biết tại sao, bà ta nghĩ rằng bản thân cảm thấy có chút xấu hổ khi nhìn thấy Mộc Như Lam. Nhưng trong túi bà ta bây giờ trống không, bà ta không có tiền. Sau khi Bạch Tố Tình bị tuyên án tử, Lam Bỉnh Lân cũng bị Lam Nhất Dương đưa ra tòa và ngồi tù với nhiều tội danh. Kha Uyển Tình không có ai giúp đỡ, bảo à ta đi làm công kiếm tiền là điều tuyệt đối không có khả năng xảy ra, bà ta vẫn ci mình là người của xã hội thượng lưu, cho rằng mọi người vẫn nhìn mình chằm chằm, muốn cười nhạo bà ta ư, còn lâu!
Kha Uyển Tình đi tới cửa, mới nhấn chuông cửa, bên trong lập tức truyền ra: "Cửa không có khóa, mời vào."
Kha Uyển Tình đi vào, liếc nhìn xung quanh, nhưng lại không thấy một bóng người, bà ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, gọi một câu: "Lam Lam?"
"Mẹ, con ở dưới tầng ngầm." Giọng nói của Mộc Như Lam truyền từ dưới mặt đất lên.
Kha Uyển Tình khó hiểu đi tới, quả nhiên nhìn thấy một cánh cửa mở ra ở gầm tủ phía sau cầu thang, bên trong tối om, u ám, một ngọn đèn như nến lập lòe và chập chờn.
"Lam Lam, con làm gì ở dưới đó thế?"
"Con chuẩn bị cho mẹ một món quà ở dưới này, mẹ có muốn xem không ạ?" Giọng nói mềm mại của thiếu nữ ở phía dưới truyền tới.
Kha Uyển Tình chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định xuống dưới xem Mộc Như Lam chuẩn bị quà gì cho mình. Bà ta vừa vụng về nắm cầu thang vừa hỏi: "Lam Lam, phía dưới không có đèn sao?" Xung quang tối tắm khiến bà ta không biết chân mình đang giẵm ở đâu.
"Không có ạ, có lẽ do lâu không có người ở, đèn ở tầng ngầm bị hỏng hết rồi, may mà con tìm được một cây nến."
Kha Uyển Tình xuống tới mặt đất, chợt cảm thấy một luồng khí lạnh từ dưới chân toát ra. Nó lạnh đến mức bà ta không kiếm chế được run rẩy, da đầu tê dại, bỗng nhiên bà ta muốn leo lên ngay lập tức, nhưng giọng nói của Mộc Như Lam lại truyền đến: "Mẹ, mẹ xuống đến nơi rồi sao? Mau tới đây xem, con không biết mẹ thích cái nào."
Kha Uyển Tình hơi do dự, dựa vào ánh nến lập lòe đi tới, rất nhanh bà ta nhìn thấy Mộc Như Lam đang đứng trước bàn quay lưng về phía mình, trên bàn có ba cái kéo. Ánh nến làm cho cử động của Mộc Như Lam phủ lên bức tường một vùng bóng đen lớn. Có mấy cái hộp, cái hộp trên tay Mộc Như Lam đang chuyển động.
Kha Uyển Tình chậm rãi đi tới, bà ta nghe được giọng nói của Mộc Như Lam, âm thanh mềm mại ôn hòa, yếu ớt, hình như đang cảm thán điều gì đó: "Aiz con vẫn luôn muốn được mẹ yêu thích, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần được mẹ khen con đầu sẽ rất vui vẻ, cho nên lúc nào con cũng cố gắng làm tốt mọi thứ, cố gắng để mình trở nên ưu tú, bởi vì con rất muốn có được tình yêu thương của mẹ, rất muốn trở thành tâm can bảo bối của mẹ mà..."
Biểu cảm của Kha Uyển Tình cứng ngắc, bước chân không biết tại sao lại càng di chuyển chậm chạp, bà ta nói: "A a... Lam Lam vốn dĩ là tâm can bảo bối của mẹ mà..."
"Thật không ạ? Không phải mới đây mẹ còn ra tòa làm chứng chống lại con đấy à, còn nói con không bình thường, phải làm sao đây? Mẹ, con thật sự rất tổn thương đó." Mộc Như Lam vẫn không quay đầu lại, đưa lưng về phía Kha Uyển Tình, động tác trên tay chậm lại, chạm lại giống như giọng nói nhàn nhã chậm chạp của cô vậy.
"Ấy... Đó là..." Kha Uyển Tình không ngờ vậy mà Mộc Như Lam sẽ nhắc lại vụ kiện đó, lập tức không biết nên như thế nào, "Đó là... Đó là vì mẹ bị lừa! Mẹ muốn Lam Lam được chữa trị cho tốt, mẹ không biết Lam Lam bị oan..."
"Thật ạ? Mẹ muốn con được chữa trị sao?"
"Mẹ không biết con bị oan..."
"Nhưng con phải làm gì đây?" Giọng nói của Mộc Như Lam cực kỳ buồn rầu: "Biến con thành ra thế này, mẹ cũng là một trong những người góp công mà, bây giờ lại bắt đầu ghét bỏ con sao? Mẹ?"
Kha Uyển Tình nhất thời không hiểu được ý trong lời nói của Mộc Như Lam. Bà ta hơi nghi ngờ, sau hai giây mới phản ứng lại, bà ta bỗng dưng mở to hai mắt, toàn thân cứng đờ nhìn cô gái đang quay lưng lại với mình: "Lam... Lam Lam... Con có ý gì?"
"Có ý tứ gì ấy ạ?" Mộc Như Lam chậm rãi xoay người, Kha Uyển Tình nhìn thấy con dao giải phẫu và một cây đinh trên tay Mộc Như Lam. Bà ta cứng đờ di chuyển ánh mắt. Kha Uyển Tình thấy Mộc Như Lam nhìn mình cười dịu dàng, ngày thường, đôi mắt đó khiến người ta có cảm giác như đang che giấu những mặt trời nhỏ, nhưng không hiểu sao lại khiến lông tơ của bà ta dựng đứng, bà ta cảm thấy khiếp sợ. Mộc Như Lam đến gần bà ta, mỉm cười nói: "Có ý gì ấy ạ? Ý là... Con thực sự không bình thường mẹ ạ, coi như đây là hình phạt vì đã bỏ rơi con hai lần, mẹ yêu, hãy để con biến mẹ thành con rối ~ Đã lâu lắm rồi con không làm con rối."
"A ——!"
Ánh mặt trời rực rỡ, Mộc Như Lam vui vẻ đi ra từ biệt thự, vừa chậm rãi bước đi vừa gọi điện thoại: "Alo, Lưu đại ca, tôi có một con rối khác ở đây, giúp tôi xử lý nó với."
Bên kia Lưu Hán Chí vui vẻ trả lời, quay đầu lại nhìn mấy con rối treo trong đủ kính. Hôm đó suýt chút nữa bị mấy kẻ Bạch Tố Tình phái tới cướp đi mất, cũng may gã biết thứ này không bình thường, nên đã sai bọn tay chân chuẩn bị đồ thay thế, bằng không đã toang rồi.
Gã phát hiện ra là càng đi theo Mộc Như Lam lâu, tam quan của gã càng ngày càng vặn vẹo, nhưng gã cũng phát hiện ra trên người Mộc Như Lam có sức hấp dẫn khiến gã bất chấp tất cả, chết vạn lần cũng chẳng sao. Xem ra còn phải tiếp tục đi theo thu dọn cho cô.
...
Thời gian thấm trôi, nhanh như bóng câu qua cửa sổ*, chớp mắt, đã ba năm trôi qua.
*Bóng câu qua cửa sổ
Để chỉ thời gian vụt trôi, tiếng Việt có thành ngữ bóng câu qua cửa sổ. Chẳng hạn, có thể nói "mới đó mà đã hết một năm, thời gian thật như bóng câu qua cửa sổ".
Thành ngữ này bắt nguồn từ câu bạch câu quá khích trong văn hóa Hán. Sách Nam Hoa kinh của Trang Tử ở chương Trí bắc du có câu: "Nhân sinh thiên địa chi gian, nhược bạch câu chi quá khích", tạm dịch là "đời người trong trời đất cũng như ngựa câu trắng chạy qua khe hở". Câu là một loại ngựa tốt, thiên lí câu là ngựa chạy nghìn dặm. Ngựa câu đã chạy nhanh, nhìn ngựa câu chạy qua khe hở thì càng nhanh gấp bội (ấn tượng thị giác do bị thu hẹp trường nhìn). Người xưa dùng hình ảnh này để ví von cho tốc độ của bước đi thời gian thật ấn tượng.
Vào tiếng Việt, khích trong thành ngữ trên được thay thành "cửa sổ". Đặc biệt, ông bà ta lại thêm vào từ bóng. Nhờ đó mà ấn tượng về độ nhanh tăng lên nhiều lần. Ngựa chạy thấy hình đã nhanh thì ngựa chạy chỉ thấy bóng còn nhanh hơn bội phần.
Ba năm trôi qua, Mộc Như Lam từ sinh viên trở thành nghiên cứu sinh. Thời hạn 5 năm hợp đồng mà Mặc Khiêm Nhân ký kết sắp hết hạn, có lẽ là vì bọn họ biết khả năng Mặc Khiêm Nhân ở lại không cao, nhưng bọn họ cũng không muốn để một thiên tài như hắn ra đi như vậy. Vì vậy, họ không đợi đến khi hợp đồng 5 năm kết thúc đã cử người đến nói chuyện với hắn về những vấn đề liên quan tiếp theo. Mặc Khiêm Nhân có thể rời bệnh viện tâm thần Coen, nhưng vẫn là cố vấn đặc biệt của FBI, có điều không phải là nhân viên mà là quan hệ hợp tác. Khi họ cần sự giúp đỡ của hắn và hắn sẵn lòng, hắn sẽ giúp, còn những lúc khác, họ không có quyền kiểm soát tự do cá nhân của hắn, không được phép ép hắn làm bất cứ chuyện gì. Và không được tiến hành bất kỳ hình thức giám sát bảo vệ nào đối với hắn và gia đình hắn mà hắn không cần và không biết.
Tóm lại, Mặc Khiêm Nhân cuối cùng cũng không còn bận rộn như trước nữa, nhưng trước khi rời đi, hắn vẫn làm một điều gì đó để bù đắp cho những trái tim bị tổn thương của nhân viên Coen, ví dụ như... Mời bọn họ tham dự lễ cưới, dẫn đến việc các nhân viên của Coen ngày hôm đó phải được thay thế bằng quân đội.
Kha Xương Hoàng nghiến răng chịu đựng ba năm, cuối cùng đành phải buông bỏ vì muốn con của Mộc Như Lam, rốt cuộc ông cũng đồng ý gả Mộc Như Lam cho Mặc Khiêm Nhân
Địa điểm tổ chức nằm trên bãi biển Hawaii, từ Trung Quốc, từ Mỹ, cũng như từ Anh và Nga bay tới rất thuận tiện ... Khách mời đông đảo, lựa chọn nơi này quả là đúng đắn.
Trên bãi biển vô cùng náo nhiệt, Thái Sử Nương Tử và thanh mai trúc mã Lễ Thân chỉ cần ở gần nhau là đùa giỡn không ngừng. Hiện tại Lễ Thân đang bắt bẻ bộ bikini mà Thái Sử Nương Tử đang mặc, Thái Sử Nương Tử thì bắt bẻ quẩn bơi của Lễ Thân.
"Dáng người không đẹp thì đừng mặc những bộ quần áo hở hang như vậy, cậu nhìn người ta có eo có thịt, cậu nhìn lại mình xem..."
"Quần bơi chật thế này, có phải đang khoe dáng cậu em nhỏ của mình không? Chà, quả thật quá nhỏ... Á!"
Đoạn Nghiêu, Lê Mặc, Thư Mẫn, Hoắc Dạ Chu ngồi chờ ở nơi yên tĩnh. Bốn người đeo kính râm nằm trên ghế nghỉ uống nước chanh, thỉnh thoảng sẽ nhìn thời gian xem khi nào hôn lễ sẽ bắt đầu.
Thế nhưng kỳ tích Ive đang chơi trên bãi biển bên cạnh, xung quanh là một nhóm người đẹp mặc bikini nóng bỏng. Hắn ta giả vờ là một quý ông, lỗ mũi lặng lẽ động đậy, ngửi mùi gì đó mà chỉ có hắn ta mới ngưởi được. Đầu lưỡi thỉnh thoảng liếm môi dưới. Dù biết rõ trong những khách mời ngoài kia có không ít FBI hoặc nhân viên Coen, dưới tình huống có thể bị bắt bất cứ lúc nào, hắn ta vẫn có hành động liều lĩnh.
Rất nhanh, hôn lễ bắt đầu.
Với âm thanh của tiếng nhạc, những người đang chơi đùa và những người đang tản bộ đi về phía lán hoa được xây dựng ở giữa bãi biển. Mục sư đã vào vị trí, tấm thảm màu trắng trải dài.
Tất cả đều vô cùng yên tĩnh, ngay cả gió cũng trở nên nhẹ nhàng.
Hắn nhìn cô từ đầu kia đi tới, thuần khiết không tì vết, tựa như một đám mây, mềm mại khảm vào lòng hắn. Có lúc hắn sẽ bộc lộ cảm xúc, rằng người này sẽ ở bên hắn đến hết cuộc đời.
Cô thấy hắn đang chờ mình ở phía đối diện, hờ hững lạnh lùng và sự dịu dàng ẩn sâu trong trái tim. Khi nó rò rỉ ra ngoài, hẳn là đã được ủ đến lúc say nhất, hệt như rượu ngon, chỉ cần ngửi mùi đã khiến người ta say đắm. Cô mỉm cười, cho dù cô có đi về đâu, người này vĩnh viễn sẽ đứng đó chờ cô.
Tất cả mọi người đều nín thở để chúc phúc cô, có người thì mắt đã ướt, có người thì cười rạng rỡ. Trong những người này, có người biết Mộc Như Lam không bình thường, có người mơ hồ biết hoặc đang nghi ngờ. Nhưng tất cả họ đều giữ một sự im lặng ngầm, bởi vì họ đều biết rõ cô, bởi vì họ yêu cô, bọn họ cũng chỉ là con người nhỏ bé lại ích kỉ. Họ có thể chết vì đất nước, nhưng không thể đẩy đi ánh sáng trong lòng, có cảm giác chua xót, đau khổ nhưng họ có thể chịu đựng được bằng một nụ cười vì sự ngọt ngào đến say lòng của cô.
Chúc em hạnh phúc, cô gái.
HOÀN CHÍNH VĂN
------ Đôi lời ngoài lề ------
Liên quan tới việc Lam Lam có nói rõ cho Khiêm Nhân chuyện cô sống lại hay không, Hắc Quả cho rằng cứ mơ hồ là tốt nhất. Còn việc liên quan đến phiên tòa, hoàn toàn là Hắc Quả viết bừa đó, tui chưa đến tòa để xét xử và không biết các luật sư khác tranh luận như thế nào, dù sao đọc, nghiên cứu văn bản thôi cũng thấy sướng rồi ~ meme 'hôn một cái nè'. Sau đó đợi Hắc Quả nghỉ ngơi hai ngày rồi cập nhật. Sẽ có cuộc sống tân hôn, bánh bao nhỏ Khiêm Nhân, còn có Đoạn Nghiêu, Thư Mẫn, Hans, Ive, Thái Sử Nương Tử, Lễ Thân, cả Lưu Bùi Dương và Đoạn Ngọc cũng sẽ có ở ngoại truyện. Tóm lại... Các cô gái đã bình chọn, hãy làm việc chăm chỉ vì chúng tôi, đây là tháng cuối cùng! \ (^ O ^) / ~Những người đáng yêu, những người tuyệt vời!
ps: Hắc Quả sẽ thông báo cho các bạn khi có bài viết mới. Các cô gái, hãy đón chờ tuyệt phẩm mới của Hắc Quả! Đồng nghĩa với việc địa vị của Lam Lam và Khiêm Nhân trong lòng chúng ta có thể bị đe dọa nghiêm trọng! Cùng nhau chờ nha hahahahahahaha... bỏ phiếu bỏ phiếu bình chọn ~
EDITOR CHAN: cảm ơn mọi người suốt thời gian qua đã ủng hộ mình và Noãn ạ~. Như vậy là phần chính văn đã xong, ngoại truyện mình sẽ edit dần nha, và mình sẽ beta lại dần ạ. Tất nhiên một số chỗ mình sẽ đổi xưng hô, edit lại cho thuần Việt hơn~~. Yêu m.n rất nhiều <3
Đã sửa bởi huyenkhanh1404 lúc T6 T03 04, 2022 5:09 am, lần sửa thứ 3.
|
|
|
15 thành viên đã gởi lời cảm ơn huyenkhanh1404 về bài viết trên: Chip204, DangTrang, HNRTV, Heo kute, Kanila64, Lục Tiểu Thanh, Murasaki, ThaiHoa, Tuấn Liên, Vân Cà Bông, Văn Bối Nhi, gracefy023, nhatpoo, xichgo, ydoanh2008
|
 |
|
|
 |
T6 T12 10, 2021 4:59 am |
|
Thành viên cấp 9
|
|
Ngày tham gia: T7 T02 27, 2016 10:21 am Tuổi: 22 Bài viết: 1411 Được thanks: 895 lần Điểm: 2.92
|
|
 Re: [Gia, khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả] - Điểm: 1
thanks các nàng nhiều nhoa !!!!
|
|
|
1 thành viên đã gởi lời cảm ơn Lục Tiểu Thanh về bài viết trên: gracefy023
|
|
Trang 157/162
|
[ 485 bài ] |
|
|
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm
|
|
|
1 •
[Hiện đại] Mẹ 17 tuổi Con trai thiên tài cha phúc hắc - Trình Ninh Tĩnh (phần 1)
1 ... 232, 233, 234
|
2 •
[Xuyên không - Trùng sinh] Cùng trời với thú - Vụ Thỉ Dực
1 ... 204, 205, 206
|
3 •
[Xuyên không - Dị giới] Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên
1 ... 270, 271, 272
|
4 •
[Xuyên không] Cuộc sống điền viên của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
1 ... 180, 181, 182
|
5 •
[Xuyên không - Điền văn] Nông kiều có phúc - Tịch Mịch Thanh Tuyền
1 ... 187, 188, 189
|
6 •
[Xuyên không - Dị giới] Phế sài muốn nghịch thiên Ma Đế cuồng phi - Tiêu Thất Gia - Hoàn
1 ... 229, 230, 231
|
[Cổ đại - Trùng sinh] Trọng sinh cao môn đích nữ - Tần Giản
1 ... 137, 138, 139
|
8 •
[Hiện đại] Hôn trộm 55 lần - Diệp Phi Dạ
1 ... 234, 235, 236
|
[Xuyên không - Huyền huyễn] Triệu hoán sư khuynh thành - Vô Ý Bảo Bảo
1 ... 179, 180, 181
|
[Xuyên không] Nắm tay người kéo người đi - Thiên Hạ Vô Bệnh
1 ... 39, 40, 41
|
11 •
[Hiện đại - Trùng sinh] Gia khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả
1 ... 160, 161, 162
|
12 •
[Hiện đại] Quân hôn Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch
1 ... 143, 144, 145
|
[Cổ đại - Trùng sinh] Tướng phủ đích nữ - Trầm Hoan
1 ... 121, 122, 123
|
14 •
[Cổ đại - Trùng sinh] Đích nữ vô song - Bạch Sắc Hồ Điệp
1 ... 120, 121, 122
|
15 •
[Hiện đại] Hào môn thừa hoan Mộ thiếu xin anh hãy tự trọng! - Mộc Tiểu Ô
1 ... 198, 199, 200
|
[Cổ đại - Trùng sinh] Đích trưởng nữ - Hạ Nhật Phấn Mạt
1 ... 87, 88, 89
|
17 •
[Xuyên không - Cung đấu] Thế nào là hiền thê - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
1 ... 41, 42, 43
|
18 •
[Xuyên không] Cùng quân ca - Thiên Hạ Vô Bệnh
1 ... 36, 37, 38
|
19 •
[Hiện đại] Ảnh hậu làm quân tẩu - Đông Nhật Nãi Trà
1 ... 73, 74, 75
|
[Hiện đại] Hào môn tranh đấu I Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc - Hàn Trinh Trinh
1 ... 485, 486, 487
|
|
Shop - Đấu giá: Thiên Yết vừa đặt giá 210 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Thiên Yết vừa đặt giá 210 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Thiên Yết vừa đặt giá 210 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Achima: Không đc cấp phép đọc truyệ |
hung_ho: AC cho hỏi có phải tính năng đọc truyện trên diễn đàn bị lỗi ko |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 207 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 259 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 220 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 235 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 337 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 237 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 277 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 257 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 272 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 208 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 398 điểm để mua  |
|
|
|