Hôm sau, nắng sớm mới vừa chiếu vào thì một tiếng phịch trầm đục vang lên trong khuê phòng ……
Vân Li kéo chăn đến trước ngực, sau khi kiểm tra thân thể, phát hiện không có gì khác thường thì mới nhẹ nhàng thở ra, chợt nhìn về phía nam nhân bị nàng đá xuống giường: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Khuôn mặt tuấn tú của nam nhân yêu nghiệt đen lại, bò từ trên mặt đất lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm nữ tử không biết điều kia: “Chẳng lẽ ngươi quên mất chuyện đêm qua rồi sao?”
Đêm qua…… Vân Li bỗng nhiên nhớ lại tối hôm qua này yêu nghiệt này mạnh mẽ biến nàng thành cái gối ôm, còn gọi nàng là nương…… Vân Li bất giác đen mặt xuống: “Ngươi có thể đi rồi.”
“Nữ nhân, ngươi thật vô tình.” Yêu nghiệt nhếch môi nhìn về phía Vân Li, trong đôi mắt phượng ẩn chứa chút ý cười: “Tốt xấu gì chúng ta cũng đã cùng chung chăn gối, ngươi trở mặt nhanh như vậy sao?”
Nói đến chuyện đêm qua Vân Li liền hận không thể chặt nam nhân này thành tám khối!
“Nam nhân, lập tức cút đi cho ta, nếu không……” Vân Li híp hai tròng mắt, cười âm hiểm nhìn nam tử yêu nghiệt.
Nam tử yêu nghiệt nghe vậy thì cười càng thêm mê hoặc lòng người: “Nữ nhân, ngươi đã khơi dậy hứng thú của bổn tọa rồi, bổn tọa tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi dễ dàng, ngươi nhớ kỹ tên của bổn tọa, Cung Kính, tối nay bổn tọa sẽ tiếp tục tới tìm ngươi.”
Nhưng mà, hai chữ Cung Kính lại hung hăng đâm vào trong lòng nàng, gây nên từng trận sóng dập dờn.
Không, không thể nào là hắn, hắn không giống nam nhân yêu nghiệt này, nhưng bây giờ hắn đang ở đâu? Vân Li hơi ngửa đầu, nhìn bầu trời xa xăm rồi thở dài một tiếng rất nhỏ.
Đột nhiên cửa phòng bị người khác đẩy ra, Vân Li liếc mắt nhìn lại thì liền thấy Vân Nguyệt Thanh lạnh lùng bước vào, mắt đẹp liếc về phía Vân Li: “Phu nhân Hộ Quốc tướng quân gửi thiệp mời, kêu chúng ta tới dự tiệc, ngươi lập tức chuẩn bị đi, thật không biết phu nhân Hộ Quốc tướng quân nghĩ gì mà lại mời kẻ quái dị như ngươi đi tham gia tiệc ngắm hoa, ta cảnh cáo ngươi, không được mở miệng nói chuyện ở Tướng Quân phủ, nếu ngươi dám làm mất mặt phủ Thừa tướng chúng ta thì ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!”
Vân Nguyệt Thanh phất ống tay áo rồi hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời khỏi phòng Vân Li.
Nhìn phương hướng Vân Nguyệt Thanh bỏ đi, Vân Li hơi híp mắt, khóe miệng nở nụ cười lạnh……
Hộ Quốc tướng quân phủ có địa vị cực kỳ cao ở Phượng Tường quốc, cho dù là hoàng đế cũng phải cho Hộ Quốc tướng quân vài phần thể diện, Tướng Quân phủ này tổ chức yến hội có thể những danh môn khuê tú và con cháu thế gia sẽ đến tham gia.
Nhưng mọi người đều sôi nổi suy đoán dụng ý của buổi tiệc ngắm hoa mà Tướng Quân phủ tổ chức, chẳng lẽ là vì muốn tìm nữ nhân cho Thiếu tướng quân sao? Ở Phượng Tường quốc này có ai không biết Thiếu tướng quân của Hộ Quốc tướng quân phủ chẳng những có dung mạo anh tuấn mà võ công lại còn siêu tuyệt, quan trọng nhất chính là đến giờ này vẫn độc thân, thậm chí ngay cả một tiểu thiếp thông phòng cũng không có, ở cái nơi thê thiếp thành đàn như Phượng Tường quốc này thì hắn đúng là một quái thai.
Cho nên đám nữ tử đến tiệc ngắm hoa này đều trang điểm hoa hòe lộng lẫy, chỉ có Vân Li là ăn mặc đơn giản, trên váy áo trắng như tuyết có điểm xuyến vài bông tuyết, thu hút ánh mắt của một đám người.
Nếu chỉ nhìn bóng người thì không khó có thể coi nàng là một tuyệt mỹ nữ tử, đáng tiếc sắc mặt nàng vàng như nến, giống như là do thiếu dinh dưỡng nhiều năm vậy, nhưng mà trên khuôn mặt nhỏ vàng như nến lại được khảm hai tròng mắt sáng ngời khác thường.
Đám con cháu thế gia vốn còn đang hứng thú nhìn dung mạo của nàng, nhưng rồi đều bất giác lắc đầu, không ngờ nữ tử có khí chất siêu phàm thoát tục kia lại là một con ma lem.
“Vân tiểu thư, đây không phải là tỷ tỷ ngươi sao?” Một nữ tử nhận ra Vân Li, không nhịn được kinh ngạc kêu lên: “Tỷ tỷ ngươi không phải đã bị thương do nhìn lén Tứ hoàng tử rồi sao? Sao còn có thể khỏe mạnh đứng ở đây? Không phải là vì quyến rũ Tứ hoàng tử thất bại nên lại đánh chủ ý với Thiếu tướng quân đó chứ?”
Nữ tử này trang điểm diễm lệ, trên người mặc một bộ đầm màu đỏ rực, khuôn mặt trát một lớp son phấn thật dày, diễn*dafn;lle~quýdoon trông tái nhợt giống như người chết vậy, nàng ta làm bộ không biết gì rồi cố ý mở to cái mồm đỏ chót như máu ra, kinh ngạc thét chói tai thành tiếng.
Lập tức mọi ánh mắt đều nhìn về phía Vân Nguyệt Thanh.
Vân Nguyệt Thanh đỏ mặt, hung hăng trừng mắt nhìn mắt Vân Li, nói: “Nàng ta không phải tỷ tỷ của ta, ta không có tỷ tỷ như vậy, hơn nữa chỉ bằng cái dung mạo này của nàng ta thì đến cả ăn mày còn khinh thường chứ huống chi là Tứ hoàng tử và Thiếu tướng quân kiệt xuất như vậy?”
Nàng vốn không hề muốn để tiện nhân này đến đây, không ngờ mới vừa tới đã hại nàng mất mặt trước mặt nhiều người như vậy.
“Các vị đều tới rồi sao?” Một giọng nói hào sảng rơi vào trong tai mọi người.
Trong phút chốc, mọi âm thanh ríu rít đều ngừng lại, mọi người nhìn về phía tiếng nói thì thấy phu nhân Hộ Quốc tướng quân đang đi về bên này. Vị phu nhân tướng quân này không giống những phu nhân ở các phủ đệ khác, bà ấy không có mặc áo vàng, đeo trang sức bạc, cũng không có cẩm y hoa phục[1] mà chỉ mặc y phục màu đỏ làm bằng vải thường, tóc được búi lên đơn giản, cả người đều có vẻ sôi nổi.
[1] cẩm y hoa phục: quần áo bằng gấm xa hoa, lộng lẫy
Phu nhân tướng quân ngừng lại, mỉm cười nhìn mọi người, nhìn chung quanh một vòng rồi cuối cùng dừng lại trên người Vân Li.
“Hài tử.” Phu nhân tướng quân nhanh chân bước lên, cầm lấy tay Vân Li, tinh tế đánh giá nàng: “Con chính là nữ nhi của Thanh Vân muội muội đúng không? Không ngờ lâu như vậy không gặp mà con đã lớn như vậy rồi.”
Thanh Vân? Vân Li sửng sốt, hình như đó là tên mẫu thân đã mất của nàng.
Vân Nguyệt Thanh nắm chặt tay, ghen ghét trừng mắt nhìn Vân Li, Hộ Quốc tướng quân và phủ Thừa tướng không giống nhau, tuy rằng phủ Thừa tướng có chút thế lực ở triều đình nhưng lại chỉ là chút hư danh, còn trong tay Hộ Quốc tướng quân phủ lại nắm quyền cao, hoàng đế cũng không dám đắc tội.
Nàng tới tiệc ngắm hoa yến là vì muốn lấy lòng phu nhân tướng quân, ai ngờ lại bị ma lem này cướp đi sự nổi bật! Rốt cuộc ma lem này có cái gì tốt? Vì sao phu nhân tướng quân lại đối xử thân thiết với nàng ta như thế?
Nàng Vân Nguyệt Thanh có dung mạo kinh diễm và tài hoa đầy mình, so thế nào cũng ưu tú hơn ma lem này, phu nhân tướng quân nhìn thấy nàng hẳn phải vừa lòng mới đúng!
Phu nhân tướng quân hơi nhíu mày liễu lại, rồi lạnh lùng liếc nhìn Vân Nguyệt Thanh, ánh mắt sắc bén có chút ý cảnh cáo, rồi bà quay đầu lại nhìn Vân Li, cười dịu dàng: “Đi, Vân Li nha đầu, chúng ta đi nói chuyện riêng.”
Phu nhân tướng quân giữ chặt tay Vân Li, liếc mắt nhìn đám người còn lại: “Chư vị, bây giờ ở tướng quân phủ có trăm hoa đua nở, các ngươi có thể chậm rãi thưởng thức, bổn phu nhân đi trước.”
Dứt lời bà liền lôi kéo Vân Li bỏ đi mà không thèm quay đầu lại, tới lúc này sao mọi người còn không biết tiệc ngắm hoa lần này được tổ chức vì nàng nữa? Vân Nguyệt Thanh lập tức ghen ghét đến đỏ cả mắt, ý muốn nói con ma lem như Vân Li thì có tư cách gì mà lọt vào mắt phu nhân?
Nàng sẽ cho phu nhân tướng quân biết trong hai nữ nhi Vân gia người ưu tú nhất chính là nàng, còn tiện nhân kia vốn chẳng là gì cả!
Trong phòng phu nhân, tướng quân kéo Vân Li ngồi xuống, hơi mỉm cười: “Vân Li nha đầu, ta và mẫu thân con đã từng kết nghĩa tỷ muội, nếu con không ngại thì hãy gọi ta một tiếng dì Hồng đi.”
Nói tới đây bà liền thở dài, nhớ tới nữ tử phong hoa tuyệt đại, dung mạo như thiên tiên kia thì trong lòng có hơi tiếc nuối.
Trong một lần tụ hội bà mới quen được Thanh Vân, lúc sau liền trở thành bằng hữu chí cốt, mà năm đó Vân thừa tướng đối xử với Thanh Vân cũng coi như không tồi, mọi chuyện đều lấy nàng ta làm chủ, ai ngờ Thanh Vân lại khó sinh mà chết, khi đó nàng còn ở biên quan đối địch, không thể chạy về đúng lúc được, bà cho rằng Vân thừa tướng vẫn yêu Thanh Vân sâu đậm như thế, sẽ đối xử tốt với nữ nhi của nàng, hiện giờ xem ra nam nhân đó quả thật là kẻ phụ lòng, Thanh Vân chết hai mươi năm mà hắn ta lại ngược đãi Vân Li nha đầu thành như vậy.
Nhìn sắc mặt nàng vàng như nến, không phải do Vân thừa tướng gây ra thì còn ai vào đây? Nếu sớm biết như thế thì bà sẽ đưa con bé tới biên quan, dù sao cũng tốt hơn ở chỗ này chịu ngược đãi.
Đối với tính cách hào sảng của nữ tử trung niên này thì Vân Li rất có hảo cảm, nàng hơi mỉm cười, kêu: “Dì Hồng.”
“Ai da, hài tử ngoan.” Dì Hồng vỗ nhẹ bả vai Vân Li, hốc mắt bất giác ươn ướ: “Nếu Thanh Vân còn trên đời…… Ha ha, không nói nữa, miễn cho lại phải đau lòng.”
Dì Hồng lau khóe mắt, miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Đúng rồi, lúc mẫu thân con còn sống bà ấy luôn nhắc tới hai chữ Vân phủ, từ trước đến nay ta cũng chưa từng nghe nói tới Vân phủ, ta nghĩ thân thế của mẫu thân con chắc hẳn sẽ có ích cho con.”
Vân phủ? Vân Li nhăn mày lại, bất giác sờ miếng ngọc bội bên hông.
Nam tử trung niên ngày hôm qua mình cứu chính là người Vân phủ, hắn và mẫu thân có quan hệ gì?
Nhìn thấy Vân Li trầm tư thì bà cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ thở dài, mỉm cười nói: “Li nhi, nếu con đã gọi ta một tiếng dì thì tiểu tử nhà ta chính là huynh trưởng con, sau này ta và tướng quân trở lại biên quan, nếu có chuyện gì thì con cứ đi tìm hắn, bây giờ hắn đang ở trong hoa viên, con có thể đến đó để gặp hắn trước.”
Vân Li nha đầu thật sự không tồi, dienxdafnleequysdoon đáng tiếc tiểu tử nhà mình không có cái phúc đó, ai kêu người kia nhìn trúng nha đầu này. Nghĩ đến thực lực cao thâm khó đoán của nam nhân kia thì bà chỉ có thể đè nén tâm tư này xuống.
Nếu là hắn thì có lẽ có thể cho Vân Li nha đầu một cuộc sống yên ổn……
“Được.” Vân Li khẽ gật đầu, chậm rãi đứng dậy rồi đi ra ngoài cửa……
Trong hoa viên, trăm hoa nở rộ, bởi vì những người khác đều đang tập trung ở nơi có những loại hoa rực rỡ nên vườn hoa cúc vàng này không có ai thưởng thức, chỉ có một bóng bạch y tung bay trong gió.
“Ngũ hoàng tử?” Huyền Minh phát hiện Lạc Phong Nguyệt thất thần thì khẽ cau mày, nhìn theo ánh mắt hắn thì lại thấy một bóng dáng siêu phàm thoát tục.
Nghe được tiếng gọi ở sau lưng, Vân Li dừng bước xoay người nhìn lại, lúc Lạc Phong Nguyệt nhìn thấy dung mạo của Vân Li thì ánh mắt có chút thất vọng: “Sao lại là ngươi?”
Nhìn bóng dáng hắn còn tưởng rằng đó là bạch y nữ tử mình gặp ở tửu lâu ngày hôm qua, ai ngờ lại là ma lem của Vân gia, Lạc Phong Nguyệt hắn chỉ yêu mĩ nhân, loại ma lem như vậy hắn không có hứng thú.
Huyền Minh cũng chú ý tới Vân Li, bất giác bị hấp dẫn bởi đôi mắt trong trẻo đó, đây là nữ tử mà nương nói với mình sao? Vân gia đại tiểu thư Vân Lan?
Hình như nàng không giống với lời đồn……
Huyền Minh nhăn mày lại, nhớ lời mẫu thân dặn vừa định trợ giúp Vân Li thì lúc này Vân Li lại lạnh lùng nhìn Lạc Phong Nguyệt, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
Đừng nói là Huyền Minh, ngay cả Lạc Phong Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người……
Tuy rằng Lạc Dận được xưng là đệ nhất mỹ nam Phượng Tường quốc, nhưng Lạc Phong Nguyệt cũng không cho rằng mình thua kém hắn ta, vì sao ma lem này lại làm lơ mình như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự yêu Tứ hoàng huynh nhiều đến thế sao?
Trong lòng Lạc Phong Nguyệt rất không phục, từ lúc hắn sinh ra tới nay có khi nào bị người ta làm lơ như thế? Nữ nhân này quả thật to gan, tuy rằng bản tính hắn thương hương tiếc ngọc nhưng cũng không phải là đối với tất cả mọi người.
“Xấu……”
Lạc Phong Nguyệt đành phải nuốt lời nói đã dâng tới miệng xuống rồi hừ lạnh một tiếng: “Nếu Huyền Minh đã mở miệng thì lần này ta liền buông tha ngươi!”
Nếu là người khác thì không tính nhưng ngay cả phụ hoàng Hộ Quốc tướng quân phủ cũng phải kiêng kị vài phần, bây giờ hắn lại đang ở trong phủ đệ của người ta nên chỉ có thể nhịn lửa giận đang dâng trào kia xuống thôi.
Lúc này Vân Li mới vấn an Huyền Minh.
Nam tử này có dung mạo anh tuấn phi phàm, ngũ quan cương nghị tuấn lãng, có lẽ là vì hàng năm phơi nắng nên có được da thịt chắc khỏe màu lúa mạch, tóc đen được búi lên, thân hình mạnh mẽ mặc hắc y.
Nam tử có đôi mắt màu hổ phách cực kỳ xinh đẹp, đôi môi gợi cảm nở nụ cười mê người, khi Vân Li đánh giá hắn thì hắn cũng hứng thú nhìn nàng.
Nữ tử trước mặt này mặc một bộ bạch y, bay bổng xuất trần, giống như thiên tiên, dù cho sắc mặt vàng như nến nhưng ngũ quan lại đoan chính, đặc biệt là cặp mắt trong trẻo kia đã bất giác hấp dẫn ánh mắt người khác, thật không hiểu vì sao người ta đều nói nàng là ma lem. Bây giờ nàng trông chỉ thiếu chút dinh dưỡng mà thôi, nếu điều trị thân thể cho tốt thì tất nhiên sẽ trở nên khuynh quốc khuynh thành.
“Vân Li cô nương, ở Phượng Tường quốc này có Huyền Minh ta che chở thì sau này cô nương cứ yên tâm đi.” Huyền Minh khẽ cười, nụ cười mang theo giọng nói đầy từ tính khiến lòng người mê muội.
Có lẽ vì Huyền Minh là nhi tử của dì Hồng nên Vân Li không hề keo kiệt một nụ cười với hắn, nhưng mà lúc nàng nở nụ cười thì khuôn mặt nhỏ vàng như nến kia lại trở nên rất sinh động.
“Đa tạ.”
Nói xong lời này Vân Li cũng không đứng đó nữ mà xoay người rời khỏi nơi này.
Lạc Phong Nguyệt nhìn theo hướng nàng rời đi rồi mới nhìn về phía Huyền Minh, khó hiểu nhăn mày: “Huyền Minh, vì sao ngươi lại giúp đỡ ma lem đó? Chẳng lẽ ngươi coi trọng nàng ta sao?”
Ai ngờ khi nghe được lời này thì Huyền Minh lập tức trầm mặt xuống.
“Tứ hoàng tử, ta không hy vọng nghe thấy ngươi vũ nhục nàng thêm lần nào nữa! Nếu không thì đừng trách ta không niệm tình nghĩa xưa!”
Lạc Phong Nguyệt ngạc nhiên nhìn về phía Huyền Minh, hắn lại vì nàng ta mà không thèm niệm tình xưa sao? Vì sao hắn lại che chở ma lem đó như thế, chẳng lẽ……
“Huyền Minh, mặc kệ như thế nào thì bổn hoàng tử đều phải làm cho ngươi tỉnh, cái ma lem kia không xứng với ngươi!”
“Tứ hoàng tử!” Huyền Minh nắm chặt tay, ánh mắt lập tức lạnh hẳn đi, khí thế đáng sợ do hàng năm chém giết mà thành lập tức bùng nổ: “Ta nghĩ có nên triệu đám tướng sĩ ở biên quan trở về một chuyến hay không?”
Lạc Phong Nguyệt nghe vậy thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Huyền Minh lại dám uy hiếp hắn, hắn ta lại có lá gan uy hiếp hoàng tử!
“Huyền Minh, những lời này để bổn hoàng tử nghe được thì thôi đi, nếu truyền tới tai phụ hoàng thì ngươi biết sẽ có hậu quả gì rồi đó! Tuy rằng phụ hoàng kính trọng Hộ Quốc tướng quân phủ, nhưng ngươi đừng quên những binh quyền đó là ai cho ngươi!”
Nói xong lời này Lạc Phong Nguyệt phất vạt áo rồi bỏ đi không quay đầu lại.
Huyền Minh nhìn chăm chú vào bóng dáng Lạc Phong Nguyệt bị mình chọc tức bỏ đi rồi cười lạnh một tiếng, dienxdafnleequsydoon thế lực mà cha mẹ hắn có được không chỉ có nhiêu đó.…
Buổi ngắm hoa này trở nên vô vị từ sau khi Vân Li và dì Hồng bỏ đi, rất nhiều người đều không hiểu vì sao Hộ Quốc phu nhân lại nhìn trúng ma lem Vân Li này, không phải là muốn nàng ta trở thành phu nhân của Thiếu tướng quân đó chứ? Đương nhiên Vân Nguyệt Thanh đã nói hết mọi chuyện xảy ra ở tiệc ngắm hoa cho Vân thừa tướng nghe lúc trở về nhà cho nên ông ta đã bắt đầu âm thầm tính toán.…
Vào ban đêm, ánh trăng như nước, yên ắng tối tăm.
Đang lúc Vân Li muốn cởi ra xiêm y đi ngủ thì tên yêu nghiệt nào đó lại xuất hiện.
Chỉ thấy yêu nghiệt đó nhanh chóng ngồi xuống mép giường, hồng y mở rộng một nửa để lộ vòm ngực trắng nõn mê người, lúc này mỗ yêu nghiệt đang nở nụ cười, nhìn khuôn mặt bình thản của Vân Li với vẻ mê hoặc.
Vân Li có chút bất đắc dĩ xoa trán: “Sao ngươi lại tới đây?”
Không phải nàng không chào đón hắn mà là cực kỳ không chào đón!
“Nam nhân, ta nói rồi, ta không dám hứng thú với loại nam nhân có hạ thân vô năng như ngươi!” Dứt lời, Vân Li đánh giá Cung Kính, không biết vì sao trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh mỹ nam này tắm rửa vào mấy ngày trước, nhưng suy nghĩ này lại vượt ngoài sức tưởng tượng của Vân Li.
Không ngờ nàng lại nhìn xuyên qua bộ hồng y kia, nhìn triệt để thân hình trắng nõn của nam tử không sót chút gì, thật giống như yêu nghiệt này đang bày biện thân thể trước mặt nàng mà không hề có mảnh vải che thân……
Vân Li ngây ngẩn cả người, Rốt…… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ đây gọi là dị năng sao? Nhưng loại dị năng này ngoài rình coi ra thì còn có tác dụng gì?
“Nữ nhân, ngươi nói bổn tọa vô năng?”
Đột nhiên, một âm thanh tức giận lôi kéo ý thức của Vân Li trở lại.
Lúc Vân Li ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đôi mắt phượng đầy lửa giận của yêu nghiệt kia, nhưng mà hắn lại kiềm nén lại rồi nở một nụ cười: “Ngươi có biết nam nhân ghét nhất là bị người khác nói mình vô năng không, nếu ngươi cho rằng bổn tọa vô năng thì bổn tọa sẽ chứng minh cho ngươi thấy bổn tọa có vô năng hay không!”
Dứt lời, yêu nghiệt liền đứng lên rồi bước tới gần Vân Li một bước, trong giọn nói có chút khí phách.
Lúc này hai người đối mặt nhau, khuôn mặt gần trong gang tấc, từ xa nhìn lại giống như một bức tranh mờ ám, nhưng chỉ có hai người mới biết bầu không khí lúc này là thế nào……
“Phượng Tường quốc có rất nhiều nữ nhân, sẽ có người nguyện ý để ngươi thử một lần, còn ta thì không phụng bồi nổi.” Vân Li ngáp một cái, không thèm để ý đến hắn rồi liền cởi áo ngoài đi ngủ.
Đây không phải là…… Yêu nghiệt ngẩng đầu liếc về phía Vân Li, nàng và cái thế lực kia có quan hệ gì? Vì sao ngọc bội của thế lực đó lại ở trong tay nàng? Mặc kệ như thế nào, nữ nhân Cung Kính hắn nhìn trúng thì bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ động vào!
“Nữ nhân, chúng ta cùng ngủ đi.”
Nói xong hắn cũng không đợi Vân Li đồng ý mà liền cởi quần áo rồi nằm xuống giường, chỉ để lại Vân Li nghẹn lời đứng ở đó……
“Rầm.”
Hôm sau cửa phòng bị người ta đá văng ra, Vân Li nhăn mày lại, cực kỳ không muốn mở mắt, nàng nhìn về phía bên cạnh giường ngủ thì lại phát hiện yêu nghiệt kia đã rời đi không biết từ khi nào, sau đó mới nhìn người đang đứng ngoài cửa.
“Có chuyện gì sao?” Vân Li hạ giọng, có thể nghe ra được lửa giận trong giọng nói của nàng.
Người này nàng quen, là thị nữ bên cạnh lão phu nhân, tên là Vãn Thu, nàng ta đi theo lão phu nhân nhiều năm, cực kỳ được lão phu nhân tin tưởng nên có địa vị rất cao ở phủ Thừa tướng.
“Đã mấy giờ rồi? Ngươi lại còn nằm ngủ, phủ Thừa tướng chúng ta làm gì có người nào lười biếng như ngươi? Lập tức đứng lên cho ta, lão phu nhân kêu ngươi đến gặp bà ấy ngay lập tức!”
Vân Li lập tức sửng sốt: “Ngươi chỉ là một nô tài mà thôi, có tư cách gì dạy dỗ ta? Đừng quên ở chỗ này ta là chủ nhân, ngươi chỉ là hạ nhân, ai cho phép ngươi nói chuyện với chủ nhân như vậy? Loại người không biết lớn nhỏ như ngươi, hạ nhân to gan lớn mật giữ lại thì có tác dụng gì?”
“Ngươi……” Vãn Thu biến sắc, nàng không ngờ Vân Li sẽ nói như vậy.
Vừa định dạy dỗ nha đầu thúi này một trận thì bỗng nhiên nhớ lại lời lão phu nhân nói nên chỉ có thể đè nén cơn tức giận xuống: “Cho ngươi nửa canh giờ để chuẩn bị, đến lúc đó đừng trách nô tỳ không nhắc nhở ngươi, ngươi cũng đừng tưởng rằng nịnh bợ được Hộ Quốc tướng quân phủ thì sẽ không còn lo âu? Hộ Quốc tướng quân phủ đó là nơi nào? Mặc dù ngươi thật sự lọt vào mắt tướng quân phu nhân, gả cho Thiếu tướng quân, nhưng nhiều nữ tử rình cái vị trí đó như vậy, ngươi không có hậu trường thì đó chắc chắn sẽ là con đường chết!”
Vân Li nghe vậy thì nhịn không được nở nụ cười, nụ cười của nàng đầy vẻ chế giễu.
Vừa rồi nàng không hiểu tại sao lão phu nhân từ trước đến nay luôn khinh thường nàng lại bỗng nhiên kêu nàng tới gặp, thì ra là bởi vì Hộ Quốc tướng quân phủ.
“Ngươi đi nói với bà ta là ta sẽ đến gặp bà ta.”
Không sai, nàng sẽ đến, nhưng lúc nào đến thì còn chưa biết.…
Trên đường phố phồn hoa của Phượng Tường quốc, một nữ tử mặt che lụa mỏng chậm rãi bước đi, nữ tử này chính là Vân Li sau khi vụng trộm rời khỏi Tướng quân phủ, hiện giờ nàng lại chùi hết bột phấn vàng trên mặt đi, tuy rằng khuôn mặt bị lụa mỏng che khuất nhưng cả người vẫn để lộ khí chất thanh lệ thoát tục.
“Tới đây, các vị tới đoán xem là lớn hay nhỏ……”
Trong giây lát, một giọng hét to thu hút sự chú ý của Vân Li.
Khi nàng quay đầu nhìn lại thì liền thấy ở bên ngoài sòng bạc có một nam tử trung niên đứng cầm xúc xắc trong tay, đang gắng sức kêu la, dienxdafn;lle~quý*dôn mà tuy sòng bạc này không thể nói là xa hoa nhưng lại không phải nơi mà thường dân có thể đi vào.
Vân Li vuốt ngân phiếu vạn lượng trong tay rồi cất bước đi về phía sòng bạc kia.
“Cô nương muốn đánh cược sao?” Nhìn thấy Vân Li đi vào thì nam tử trung niên tỏ vẻ kinh ngạc, vốn đều là nam tử tới sòng bạc, không ngờ lúc này một nữ tử trẻ tuổi như vậy lại đi vào đây, hắn có thể không cảm thấy kinh ngạc sao?
“Ừ.” Vân Li khẽ gật đầu, nâng chân bước vào sòng bạc.
Vừa tiến vào sòng bạc thì đã nghe thấy một giọng kêu lớn tiếng……
“Ha ha, đại gia ta lại thắng, tới tới tới, có ai đến đánh cuộc với đại gia ta không?”
Lúc này bên cạnh bàn tròn có một tiểu Bàn Tử khoảng mười sáu, mười bảy tuổi đang vén ống tay áo lên, một chân đạp lên ghế, mở miệng cười ha hả, thịt mỡ trên người cũng đều lung lay theo.
“Mẹ nó, hôm nay vận may của đại gia thật không tồi, còn lấy lại được hết số tiền mấy ngày trước thua.”
Đám người còn lại nhìn nhau, bọn họ còn chưa mở miệng nói chuyện thì phía sau đã vang lên một giọng nữ thanh lãnh: “Ta đánh cuộc với ngươi.”
Tiểu Bàn Tử quay đầu nhìn lại, lúc nhìn thấy Vân Li thì mắt liền mở to, má ơi, mỹ nữ, cái nơi này mà lại có mỹ nữ đến…… Hắn xoa nắn nắm tay, cười tủm tỉm nói: “Ha ha, mỹ nhân, ta dẽ hạ thủ lưu tình, sẽ không làm ngươi thua quá thảm.”
Vân Li nhướng mày, mỉm cười nhìn khuôn mặt buồn cười của tiểu Bàn Tử.
Rốt cuộc nàng biết dị năng của mình mang lợi ích gì rồi, có dị năng này rồi thì sao nàng sẽ bại bởi tên mập này được? Hiển nhiên tiểu Bàn Tử này vẫn không nhận ra được điều này nên trong lòng lại thầm tính toán làm cách nào để mỹ nữ này không thua quá thảm.
Ừ, vậy nhường nàng một chút đi……
“Mỹ nữ, ngươi chuẩn bị tốt chưa? Nếu ngươi chuẩn bị tốt rồi thì chúng ta bắt đầu đi.”
Ngoại truyện: Chương 5: Tâm nguyện của tiểu Bàn Tử
Edit: susublue
Người chủ trì dùng ống che xúc xắc lại rồi bắt đầu lắc thật mạnh, mọi người chỉ nghe thấy tiếng xúc xắc va chạm, chốc lát sau người chủ trì lật tay rồi đặt ống xúc xắc ở trên mặt bàn.
“Ta đoán đây là đại.” Thiếu niên mập mạp mỉm cười liếc nhìn Vân Li, xoa nắn nắm tay, nói: “Ha ha, mỹ nữ, đến lượt ngươi.”
Nữ tử hơi mỉm cười, giọng nói tuyệt đẹp êm tai, mọi người bất giác mê muội vì âm thanh này: “Nếu ngươi đoán đại thì tất nhiên ta sẽ đoán tiểu.”
Tên Bàn Tử nghe vậy thì cười đắc ý: “Mỹ nữ, lần này ngươi đoán sai rồi, ta bảo đảm xúc xắc là đại, ha ha, chơi xúc xắc này cũng cần có óc.” Tiểu Bàn Tử chỉ vào đầu mình, cười càng thêm đắc ý, lúc này hắn đã quên mất mấy ngày trước mình thua thảm cỡ nào, sáng nay chỉ thắng mấy trận mà đã bắt đầu đắc ý vênh váo……
Nhưng mà lúc người chủ trì mở ống ra thì nụ cười của tiểu Bàn Tử đột nhiên cứng đờ.
“Tiểu, là tiểu…… Ta thua ư? Sao có thể? Không, ta không phục, chúng ta chơi lại, lần sau ta nhất định phải thắng ngươi!”
Nhưng sau đó tiểu Bàn Tử mới biết cái gì gọi là cao thủ……
Nhìn Vân Li nhẹ nhàng bỏ đi, tiểu Bàn Tử thất hồn lạc phách, nghĩ đến đống ngân phiếu mình mang theo cũng thua hết, sau khi trở về nhất định không tránh khỏi một trận đòn, hắn bỗng nhiên cảm thấy mông hơi hơi đau.
“Chờ…… Chờ đã……” Tiểu mập mạp vội vàng gọi Vân Li sắp sửa rời đi lại. Vân Li hơi khựng lại rồi xoay người nhìn về phía tiểu Bàn Tử: “Thế nào? Ngươi muốn đòi lại số tiền đã thua sao?”
“Ngươi…… Ngươi nói đùa cái gì đó? Đại gia ta mà là loại người vô sỉ như vậy sao?” Tiểu Bàn Tử trừng mắt nhìn mắt Vân Li, tức giận bất bình nói: “Tốt xấu gì ngươi cũng thắng đại gia ta nhiều bạc như vậy, ngươi không mời đại gia ta một bữa cơm thì cũng quá keo kiệt rồi.”
Mẹ nó, đó đều là bạc của hắn, hắn không đòi một bữa ăn thì coi sao được?
Vân Li híp mắt đánh giá tiểu Bàn Tử, bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị: “Có thể, không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, ta mời.”
Tuy rằng tên mập này không giống võ lâm cao thủ nhưng có vẻ cũng từng tập võ, kiếp trước nàng đã từng học qua nội công ở Trung Hoa nên đương nhiên liếc mắt một cái đã nhìn ra được.
Bây giờ nàng đến sòng bạc thu hút không ít sự chú ý, nếu tên mập này muốn nàng mời cơm thì chẳng khác nào nàng có một cái khiên chắn tự vệ, cũng không có tổn thất gì.
Tiểu Bàn Tử nở nụ cười gian trá, hừ hừ, ngươi cứ chờ chảy máu đi (ý là chờ bị tốn tiền đi đó)!
Phượng Nguyệt tửu lâu là tửu lâu xa hoa tôn quý nhất ở Phượng Tường quốc, nghe nói nơi này do Hoàng tử của Hoàng tộc mở, người có thể đi vào đây phi phú tức quý[1], đây cũng là nơi mà tiểu mập mạp này đặc biệt yêu cầu.
[1] không giàu thì cũng có địa vị cao.
Vân Li mới vừa bước vào tửu lầu thì Lạc Phong Nguyệt đã nhìn thấy được bóng người tựa như thiên tiên của nàng.
Chỉ thấy nữ tử dùng lụa mỏng che mặt, bạch y như trắng tuyết, phong thái xuất chúng, dung nhan dưới lớp khăn che mặt không thể nhìn được nhưng lại vẫn khiến người ta kinh diễm.
“Là nàng.” Lạc Phong Nguyệt đột nhiên thu quạt xếp lại, ánh mắt đa tình, đào hoa không giấu được vẻ vui mừng, diễn*dafn~llequys;doon nhưng mà nghĩ đến thái độ lạnh nhạt ngày đó của nữ tử thì lại nhịn không được thở dài.
Trầm mặc nửa ngày rồi Lạc Phong Nguyệt cũng gọi chưởng quầy đang cung kính hầu hạ bên cạnh mình, dặn dò nói: “Miễn phí cho vị nữ tử kia, nếu nàng hỏi thì cứ nói có người đã thanh toán rồi.”
“Dạ, chủ tử.” Chưởng quầy cung kính ôm quyền rồi chậm rãi đi ra ngoài cửa. Đại khái là không ai ngờ rằng chủ nhân thật sự của Phượng Nguyệt tửu lâu này lại là Ngũ hoàng tử……
Nhìn tiểu Bàn Tử ăn uống như gió cuốn mây tan, Vân Li cảm thấy cạn lời, cuối cùng vẫn nhịn không được khuyên nhủ: “Ngươi có thể ăn từ từ, không ai giành với ngươi.”
“Người!” Tiểu Bàn Tử nuốt miếng thịt gà trong miệng xuống, lau dầu mỡ ngoài miệng rồi nói năng không rõ: “Mỹ nữ, ngươi đổ thuật của ngươi không tồi, có muốn hợp tác hay không?”
“Không sai.”Tiểu Bàn Tử gật đầu, hai tay ôm quyền, vẻ mặt mong mỏi: “Kiếp này tâm nguyện lớn nhất của ta chính là dạy ra một đám người tinh thông đổ thuật rồi lập một thế gia chuyên về đánh bạc, sau đó dựa vào nó để làm giàu, đến lúc đó ta sẽ phát tài, ha ha ha!”
Có lẽ là nghĩ đến việc vàng vào tay mình nên tiểu mập mạp không nhịn được cất tiếng cười to.
Vân Li co rút khóe miệng, không biết nói gì đành xoa trán: “Sao ngươi không nói thẳng tâm nguyện lớn nhất của ngươi chính là kiếm tiền luôn đi?”
Bỗng nhiên Vân Li đột nhiên động lòng: “Bàn Tử, nếu ngươi muốn kiếm tiền thì không bằng chúng ta hợp tác đi, như vậy tốt hơn, ta muốn thành lập một y đường (tiệm thuốc), bởi vì có một số việc ta không tiện ra mặt nên ngươi hãy ra mặt thay ta, nhưng thứ ta bán không phải thảo dược.”
“Không phải thảo dược?” Tiểu Bàn Tử nghi hoặc nhìn Vân Li: “Ngươi mở y đường mà lại không bán thảo dược, vậy thì mở y đường làm cái gì?”
“Đương nhiên là trị bệnh cứu người, thứ ta bán chính là dược thiện[2], hơn nữa ta sẽ đưa một vài bài thuốc giúp giảm cân làm đẹp ra thị thường, như vậy những phu nhân ở Phượng thành này sẽ nhiệt liệt hưởng ứng.”
[2] Dược thiện là khái niệm được bắt nguồn từ xa xưa trong Đông và Nam y. Dược là thuốc, thiện là ăn. Dược thiện là thông qua các nguyên liệu chúng ta chế biến nó thành những món ăn, không chỉ giúp cơ thể được tiếp thêm năng lượng mà còn giúp chữa bệnh, phòng bệnh và bồi bổ sức khỏe.
“Giảm cân làm đẹp?” Tiểu mập mạp trừng lớn đôi mắt, không dám tin nhìn Vân Li.
“Bàn Tử, lại đây.” Vân Li ngoắc ngón tay, cười tủm tỉm nói cho tiểu mập mạp nghe về kế hoạch mình còn chưa tiến hành, hắn nghe xong thì hai mắt tỏa sáng, giống như đã nhìn thấy vô số vàng bạc tài bảo đang chồng chất trên người mình……
“Được, một lời đã định!” Tiểu mập mạp đột nhiên đập bàn đứng lên, ánh mắt đầy vẻ mong đợi. Vân Li nở nụ cười, nàng cũng nên bắt đầu tập hợp thế lực, nếu không sẽ rất khó đứng vững ở thời loạn thế……
Bởi vì kế hoạch của Vân Li nên tiểu mập mạp hưng phấn đến mức không còn muốn ăn nữa, nếu thật sự có thể làm được đến mức đó thì xem thử lão già kia còn dám nói hắn không học vấn không nghề nghiệp nữa không!
Nhưng mà lúc Vân Li tính tiền thì lại nghe thấy có người đã thanh toán cho nàng rồi, nhưng vì không biết thân phận đối phương nên nàng sẽ không vô duyên vô cớ nhận phần ân huệ này, vì thế vẫn kiên định trả hết tiền ăn,
.Khi chưởng quầy bẩm báo việc này cho Lạc Phong Nguyệt thì hắn cũng không nói gì mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh mắt đào hoa chỉ đầy bóng hình của nữ tử mặc bạch y……
“Đứng lại!” Lúc Vân Li xoay người đi vào đường nhỏ thì bỗng nhiên bên cạnh có mười mấy tên hung thần ác sát nhảy ra, bao vây lấy hai người
“Ta nhổ vào, các ngươi theo dõi bổn đại gia sao!” Tiểu Bàn Tử biến sắc, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra bọn họ là người của sòng bạc.
Tên cầm đầu đám người kia chính là một nam tử trung niên trên mặt có vết sẹo do bị đao chém, lúc này hắn đang lạnh lùng nhìn chăm chú vào hai người: “Một nữ tử như ngươi trên người mang theo nhiều ngân phiếu như vậy quá không an toàn, vẫn nên giao cho chúng ta bảo quản giúp đi.”
Vân Li hơi mỉm cười, môi mỏng hé mở, nhẹ giọng nói: “Nếu ta nói không thì sao?”
“Hừ, vậy đừng trách chúng ta không khách sáo.” Nam tử trung niên nói xong lời này thì lại nhìn về phía tiểu Bàn Tử: “Ngươi cũng thắng của các huynh đệ không ít ngân phiếu nên cũng đừng nghĩ chạy thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta!”
Bàn Tử bĩu môi, hắn thắng không ít nhưng cuối cùng đều thua bởi vị đang đứng bên cạnh này.
“Ngươi cho rằng đại gia ta sẽ sợ các ngươi sao? Buồn cười, tốt xấu gì đại gia ta cũng từng luyện qua võ công, chỉ bằng mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ như các ngươi mà cũng muốn chế phục bổn đại gia, nằm mơ!” Nói xong tiểu Bàn Tử ra tay trước, bàn tay hắn cong lên, hung hăng đánh vào bụng của một trong số bọn họ, rồi tung chân đá về phía một tên khác. Đừng thấy cả người hắn đầy thịt mỡ mà coi thường, tay chân hắn cũng rất linh hoạt.
Nam tử trung niên ngẩn người, không ngờ cái tên mập này lại có tay nghề như vậy.
Tiểu Bàn Tử xoa nhẹ mũi, hai tay chống nạnh, đắc ý nâng cằm: “Muốn đấu với bổn đại gia, các ngươi còn non lắm! Tới đây, bao nhiêu bổn đại gia cũng chấp hết!”
Giờ phút này tiểu Bàn Tử lại cảm tạ cha hắn đã buộc hắn luyện võ, nếu không thì sao có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân? Nếu bị người ta đánh ở đây thì nhất định sẽ rất mất uy phong.
Đúng lúc này bên cạnh có một nắm đấm đánh về phía hắn khiến tiểu Bàn Tử nổi giận, bắt lấy nắm tay đó rồi vật hắn qua vai, hung hăng đánh ngã tên đánh lén xuống mặt đất rồi đột nhiên ngồi lên người hắn, nâng nắm đấm đánh liên tục vào mặt tên đó.
“Cho ngươi đánh lén bổn đại gia!”
“Cho ngươi dám đánh vào mặt bổn đại gia này!”
“Con mẹ nó, ngươi không biết đánh người thì không đánh vào mặt sao? Bổn đại gia anh tuấn tiêu sái giống như Phan An, ngươi ghen ghét bổn đại gia có một đống lớn nữ tử ái mộ cho nên muốn hại bổn đại gia bị hủy dung đúng không, ta nhổ vào, người như ngươi tâm địa quá ác độc! Bổn đại gia phải dạy dỗ ngươi thật tốt!”
Vân Li khoanh tay trước ngực, dựa vào cây đại thụ bên cạnh rồi ngước mắt nhìn gương mặt trắng trắng mềm mềm của tiểu Bàn Tử, khóe miệng đột nhiên nhếch lên, anh tuấn tiêu sái giống như Phan An ư? Ngươi có thể bớt tự luyến một chút không?
“Dừng tay!” Nam tử trung niên thấy tên mập này muốn gây ra án mạng thì vội vàng quát, nhưng mà sao tiểu Bàn Tử có thể nghe hắn? Nắm tay không hề lưu tình đánh thẳng xuống mặt tên kia.
Lúc này tên đánh lén bị tiểu Bàn Tử đè ở trên người đã phun máu tươi, mặt mũi bầm dập, rốt cuộc nhìn không ra diện mạo vốn có, chật vật đến không chịu nổi.
“Đáng chết, các ngươi lập tức đi đối phó nữ nhân kia cho ta!” Nam tử trung niên nắm chặt tay rồi lạnh giọng nói.
Dứt lời người bên cạnh nhanh chóng lao về phía Vân Li, búa rìu trong tay đánh xuống bả vai nàng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, dienxdafnlleqsuydoon tiểu Bàn Tử sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trên trán đổ mồ hôi lạnh nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc rìu sắc bén bổ về phía bả vai Vân Li ……
Giờ phút này búa rìu chỉ cách nàng có một chút, cho dù là tiểu Bàn Tử cũng không thể bỏ chạy kịp chứ huống chi là một nữ tử như nhược như thế?
Vân Li nhìn chằm chằm chiếc rìu đang bổ tới, vào lúc này nàng lại có thể nhìn rõ ràng tốc độ của chiếc rìu đó, giống như một thước phim quay chậm vậy. Không sai, tốc độ thật sự chậm đi rất nhiều, hơn nữa không chỉ là hai cái rìu này mà có vẻ như ngoài nàng ra thì những sự vật bên ngoài đều trở nên chậm hẳn đi.
Miệng tiểu Bàn Tử lúc đóng lúc mở, Vân Li lại không nghe rõ hắn đang nói cái gì mà chỉ vội vàng nhấc chân đá vào người này, một tiếng phịch vang lên, tất cả đều khôi phục lại vẻ bình yên như trước.
Tốc độ rất nhanh! Dưới con mắt của mọi người thì tốc độ của Vân Li đã vượt khỏi phạm vi mà bọn họ chấp nhận được rồi, tốc độ như thế chỉ có thể là võ lâm cao thủ! Chẳng lẽ nàng thâm tàng bất lộ?
Nam tử trung niên hung hăng rùng mình, cuối cùng hắn cũng hiểu hôm nay mình đụng phải cái ván sắt rồi! Hắn cắn chặt răng rồi phất tay nói: “Chúng ta đi!”
“Đi sao?” Vân Li hơi mỉm cười, hai mắt nhìn mấy người còn lại: “Các ngươi không cần rồi, vẫn nên ở lại đi.”
“Ngươi……” Nam tử trung niên còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy một đường đao sáng loáng xẹt qua, hung hăng chém vào trán, máu tươi lập tức trào ra, hắn trừng lớn đôi mắt, hiển nhiên chết không nhắm mắt.
Đến khi Vân Li giải quyết xong bọn họ thì tiểu Bàn tử còn chưa phục hồi tinh thần lại……
Ta nhổ vào, nàng vẫn còn là nữ nhân sao? Không phải quá bưu hãn rồi ư?
“Này, mỹ nữ, ngươi còn chưa nói cho ta biết sau này ta phải đi đâu để tìm ngươi.” Tiểu Bàn Tử thấy Vân Li xoay người rời đi thì vội vàng đuổi theo hỏi.
Vân Li nghe vậy thì chỉ ném lại một câu: “Phủ Thừa tướng, Vân Li.”
Tiểu Bàn Tử bỗng nhiên trừng lớn mắt, ngạc nhiên nhìn bóng người mặc bạch y đi càng lúc càng xa, khiếp sợ đến mức hoàn toàn nói không nên lời……
Phủ Thừa tướng, Vân Li?
Nàng chính là ma lem mê luyến Tứ hoàng tử đó sao? Ta nhổ vào, rốt cuộc là ai mắt mù đi đồn đãi lung tung? Nàng mà là hoa si sao? Nàng mà là ma lem sao? Kẻ đồn điều này mới thật sự là ma lem hoa si!
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm