Trang 177/181
|
[ 543 bài ] |
|
Triệu hoán sư khuynh thành - Vô Ý Bảo Bảo
T5 T09 15, 2022 10:23 am |
|
Thượng Thần Hỏa Phượng Hoàng Bang Cầm Thú
|
|
Ngày tham gia: T6 T07 04, 2014 10:49 am Tuổi: 42 Bài viết: 2597 Được thanks: 28970 lần Điểm: 47.32
|
Tài sản riêng:
|
|
 Re: [Xuyên không - Huyền huyễn] Triệu hoán sư khuynh thành - Vô Ý Bảo Bảo - Điểm: 82
Quyển 4 - Chương 41: Phân li là vì lần sau gặp lại. Editor: ChieuNinh_dd.lequydon "Lớn như vậy, từ xưa tới nay chưa từng có ai liếc mắt nhìn ta một cái, trừ Uy đầu trọc, ngay cả tên ta là gì cũng không có ai biết cả, là tiểu thư truyền cho ta công pháp, cho ta linh đan, cũng chỉ có tiểu thư, mới xem ta là người, lại còn cho ta một cơ hội. Nếu như ngay cả cơ hội này cũng mất đi, cả đời này của ta ngay cả tư cách tùy tùng của tiểu thư cũng không có, cho nên coi như biết rõ phải chết, Quách Tử Uy ta cũng phải đi thử một chút." Nhìn phương hướng biến mất bóng dáng của Gia Cát Minh Nguyệt, Quách Tử Uy vẻ mặt kiên định mà nói ra, sau đó lại tung người, tiến vào trong thạch bích. "Đi thì đi, nói chi nhiều vậy ta nghe không hiểu gì cả." Tiểu Mập Mạp sờ sờ đầu, theo sát ở phía sau hắn, mấy người trước sau cũng tiến vào trong thạch bích. Lăng Phi Dương đứng một mình ở phía trước thạch bích, cho tới bây giờ, trên mặt mới xuất hiện vẻ cô đơn thật sâu. Lần này chờ Minh Nguyệt thuận lợi ra ngoài, thực lực lại nên đến cảnh giới gì? Mà mình thì sao, Hồn Tu đỉnh phong, ngay cả bước lạch trời này cũng khó mà thúc đẩy, hồi tưởng mới vừa rồi, nếu như không phải là Gia Cát Minh Nguyệt kịp thời chạy tới, thì ngay cả Linh Thú hắn cũng không ngăn cản được. Mình, thật sự còn có tư cách thủ hộ sư của nàng sao? Lăng Phi Dương nâng khóe miệng, hiện lên vẻ khổ sở. "Cho tới bây giờ, ý nghĩ của ngươi vẫn không thay đổi sao?" Sau lưng, truyền đến một âm thanh sâu kín. "Tổ phụ." Lăng Phi Dương đột nhiên xoay người, nhìn Lăng Bất Phá xuất hiện ở sau lưng. Quần áo của ông ta không dính phong trần lạnh nhạt thong dong đứng ở sau lưng Lăng Phi Dương, giống như vẫn ở nơi đó. "Vì nàng, mà ngươi ngay cả cơ hội tốt như vậy cũng có thể buông tha? Chẳng lẽ ngươi cũng không muốn có thực lực mạnh hơn?" Lăng Bất Phá dùng một loại ánh mắt khó hiểu nhìn Lăng Phi Dương. Trải qua năm tháng khá dài như vậy, xuyên qua mấy Đại lục của hai đại Vị Diện trải qua thế sự xoay vần, ông ta đã sớm nhìn thấu việc đời, tình cảm như vậy, đối với ông ta mà nói quá mức xa xôi mà xa lạ. "Nhưng nếu như nàng có gì ngoài ý, cho dù có được thực lực mạnh đi nữa, lại có ý nghĩa gì?" Lăng Phi Dương thản nhiên nói. "Nàng đối với ngươi thật quan trọng như thế?" Lăng Bất Phá như có thâm ý nhìn Lăng Phi Dương. "So với ông tưởng tượng còn quan trọng hơn." Lăng Phi Dương trả lời. "Vậy thì tốt, ta có thể cho ngươi một cơ hội, để cho ngươi có được thực lực thủ hộ nàng." Lăng Bất Phá cười cười, nói. "Tổ phụ." Lăng Phi Dương vui mừng nhìn Lăng Bất Phá. "Không cần vội vã cám ơn ta, ta sẽ chỉ cho ngươi một năm, một năm sau, nếu như ngươi có thể có được thực lực để cho ta hài lòng, thì ta sẽ để cho ngươi tiếp tục trở lại bảo vệ nàng, nhưng nếu như ngươi làm không được, ta sẽ tự tay giết chết ngươi, coi như ngươi là hậu nhân Lăng gia, cũng không ngoại lệ." Lăng Bất Phá tỏ vẻ tuyệt không giống nói giỡn. "Được." Lăng Phi Dương không chút do dự gật đầu. Hắn cũng rất rõ ràng, một khi Gia Cát Minh Nguyệt thuận lợi trở về, thực lực nhất định sẽ bay vọt về chất, nếu như mình còn lấy tốc độ tu luyện như vậy, sẽ chỉ trở thành gánh nặng của nàng, thực lực, chỉ có thực lực mạnh hơn, mới có tư cách thủ hộ cạnh nàng. Về phần Lăng Bất Phá uy hiếp, hắn căn bản cũng không để ý, nếu Minh Nguyệt cũng có thể vì đề cao thực lực đi đánh cuộc, tại sao hắn lại không thể? "Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi, một năm này, cũng không phải là quá dài." Lăng Bất Phá nói. ChieuNinh tại: www.veroniquederoide.com "Đợi chút." Lăng Phi Dương rút Phá Sát kiếm ra, lưu lại một hàng chữ ở trên mặt đất cứng rắn: "Minh Nguyệt, đừng lo lắng cho ta, một năm sau, ta nhất định trở lại." Lúc này Lăng Bất Phá mới kéo tay Lăng Phi Dương, thân thể bay lên trời, trực tiếp bay qua độc vụ trên đỉnh đầu. Một khí lưu tinh tế quanh quẩn ở bên ngoài cơ thể bọn họ, ngăn cách độc vụ với người mình, không chịu một chút tổn thương. "Chúng ta bây giờ sẽ đi đâu?" Lăng Phi Dương hỏi. "Ừ. . . . . . Trước tiên tìm một nơi, ăn một chút gì rồi lại nói." Lăng Bất Phá nói. Lăng Phi Dương thiếu chút nữa cắm đầu ngã quỵ xuống, không hổ là người xuyên không tham ăn trong miệng Gia Cát Minh Nguyệt, qua năm tháng vạn năm thế sự xoay vần, bổn tính tham ăn vĩnh viễn truyền lưu. Lúc này, thân ở trong thạch bích, Gia Cát Minh Nguyệt tiến vào một thế giới vô cùng kỳ diệu. Tâm thần vô cùng rõ ràng, tất cả xúc giác cũng trở nên bén nhạy khác thường, nhưng mà thân thể lại giống như bị tấm lưới lớn vô hình trói buộc chặt chẽ, không cách nào di động nửa phần. Linh lực sung túc dư thừa ngưng tụ như suối nước, đang thấm nhuần thân thể của mình, rót vào trong kinh mạch, tất cả tạp chất trong cơ thể cũng bị tẩy rửa làm sạch, trở nên nhẹ nhàng khoan khoái khác thường, ngay cả năm đạo khí, cũng trở nên tinh khiết ngưng thật trước nay chưa có. Nhưng mà theo linh lực không ngừng tuôn vào, áp lực thừa nhận của thân thể cũng càng ngày càng khổng lồ, mỗi một bộ phận thân thể, ở linh lực cọ rửa cũng truyền đến khổ sở khó có thể chịu được, không ngừng bị phá vỡ, lại không ngừng khép lại, mà ở trong khổ sở đau thấu tim phổi, thân thể cũng đang trải qua một cuộc giống y hệt như Phượng Hoàng niết bàn bàn sống lại, tất cả kinh mạch cốt tủy cơ thể cũng được cải tạo, trở nên dẻo dai hơn xa người thường. Nhưng mà Gia Cát Minh Nguyệt biết nguy hiểm trong Tẩy Kinh Phạt Tủy, một khi tốc độ khép lại không theo kịp tốc độ phá vỡ, như vậy kinh mạch thân thể cũng sẽ hoàn toàn bị phá hỏng, rồi sau đó lại bị linh lực trong vách đá tùy ý gây dựng lại, rơi vào kết quả giống như tên con em Lữ gia trước đó, biến thành Linh Thú không hề có nhân tính hoặc là ý thức, chỉ có hung tính bản năng. Gia Cát Minh Nguyệt vừa bảo vệ chặt chẽ tâm thần, điều động năm đạo khí toàn lực chữa trị kinh mạch, vừa rót linh lực của Bảo Thụ vào trong cơ thể Diệp Kỳ, trợ giúp hắn chữa trị tổn hại kinh mạch. Thời gian chậm rãi mà trôi qua, khổ sở trên người càng ngày càng nhẹ, tất cả kinh mạch cũng trở nên thông suốt bền bỉ trước nay chưa có, Gia Cát Minh Nguyệt biết, lần Tẩy Kinh Phạt Tủy này đã hoàn thành rồi, đón lấy linh lực đánh thẳng vào, không thể tiếp tục tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với nàng. Ngưng thần nội thị, trong khí hải, nguyên thần nhỏ yếu mà có vẻ mông lung kia, thế nhưng biến thành thực chất, là có thực chất chân chính, mặt mày thân hình, hoàn toàn giống y khuông như chính mình, vô cùng rõ ràng. Hóa Thần! Đây chính là cảnh giới Hóa Thần sao? Dĩ nhiên cũng làm đột phá như vậy, từ Tu Thần sơ kỳ một phát đột phá bình cảnh, nhảy vào cảnh giới Hóa Thần, nguyên thần như vậy, hiển nhiên mạnh hơn cảnh giới nhập môn Tu Thần không biết bao nhiêu lần, nếu như Gia chủ Giải gia ban đầu có nguyên thần hình dạng này, giả sử không có linh đan lục phẩm, thì tuyệt đối cũng sẽ không có lo lắng tính mạng. Bên cạnh Diệp Kỳ cũng không còn xuất hiện cái gì khác thường, kinh mạch và ngũ tạng lục phủ vốn đã tan tành, đang được linh lực phá hư cùng chữa khỏi lặp lại không ngừng, cùng với linh lực Bảo Thụ tư dưỡng ở bên trong, đang dần dần phục hồi như cũ. Gia Cát Minh Nguyệt rốt cuộc thở phào một hơi. Vừa vào cảnh giới Hóa Thần, thực lực của Gia Cát Minh Nguyệt cũng đã mạnh hơn linh lực ngoài thân, thân thể thế nhưng có thể hơi di chuyển. Gia Cát Minh Nguyệt tiếp tục thi triển ra khai thần thuật, tìm kiếm bốn phía, ở trong thạch nơi này bích, khai thần thuật thế nhưng trở nên còn bén nhạy hơn lúc ở bên ngoài, nàng lại có thể dò xét được mỗi người tồn tại. Dò xét một phen, Gia Cát Minh Nguyệt hơi yên lòng một chút, có chút linh đan tứ phẩm đỉnh phong của nàng, ít nhất trước mắt, vẫn chưa có người nào xuất hiện nguy hiểm, chỉ là theo thực lực bọn hắn tăng lên, cũng sẽ bị hút vào chỗ sâu thạch bích, tiếp nhận linh lực mạnh hơn cải tạo, khi đó có thể kiên trì được hay không, cho dù là Gia Cát Minh Nguyệt không cách nào xác định. Nghĩ tới đây, trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên cả kinh, theo mình đột phá tấn thăng, cũng sẽ bị hút vào chỗ càng sâu trong thạch bích, nếu như còn mang theo Diệp Kỳ, khẳng định hắn không thể chịu đựng linh lực cường đại như vậy cọ rửa. Tâm niệm vừa động, cũng cảm giác một cỗ lực lượng không cách nào ngăn cản truyền đến, dẫn dắt nàng trôi về phía chỗ sâu thạch bích, Gia Cát Minh Nguyệt sử xuất toàn bộ lực lượng, cũng không thể ngăn cản luồng sức mạnh mạnh mẽ này. Gia Cát Minh Nguyệt quyết định thật nhanh, tất cả rót linh lực Bảo Thụ vào trong cơ thể Diệp Kỳ, sau đó dốc hết toàn lực buông ngón tay ra, theo cỗ lực lượng này di động vào chỗ sâu trong thạch bích. Thân thể, lần nữa giống như bị lưới lớn vô hình hoàn toàn trói buộc, ngay cả mí mắt cũng không thể chớp một cái, trước mắt ánh sáng càng ngày càng mờ, càng về sau tối đen như mực, khai thần thuật dò xét đi, mấy người Diệp Kỳ cũng càng ngày càng xa, xa tới nỗi Gia Cát Minh Nguyệt cũng gần như không cách nào cảm giác. Vách đá này rốt cuộc có bao nhiêu khổng lồ, cho người cảm giác giống như vô cùng vô tận. Ngay cả Gia Cát Minh Nguyệt cũng có chút tâm thần thấp thỏm rồi, càng vào chỗ sâu thạch bích, linh lực càng thêm dư thừa, tiếp tục như vậy nữa, có lẽ ngay cả thực lực của mình mới vừa tăng cấp lên Hóa Thần cũng sẽ không đỡ được đi. Đúng lúc này, trướng mắt sáng ngời, thân thể Gia Cát Minh Nguyệt trầm xuống, cũng giống như rơi xuống từ vách đá vạn trượng, té xuống một không gian quỷ dị. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d Trước mắt là một cái hang khổng lồ, bốn phía trên nham bích hiện ra lấm tấm trong suốt, trên nóc treo từng cây thạch nhũ trắng noãn như ngọc, tản mát ra ánh sáng nhu hòa xinh đẹp, chiếu cái hang sáng bừng lên. Trong khe đá nham bích rỉ ra suối nước trong trẻo, hội tụ thành một dòng suối nhàn nhạt, rót vào một nham bích khác, không biết thông tới phương nào. Không ngờ trong thạch bích lại còn cất dấu một cái hang như vậy, Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, sau lưng nham bích lồi lõm, đưa tay sờ sờ, nham bích cứng rắn lạnh lẽo, cũng không cảm thấy linh lực dư thừa trong đó nữa, cũng không cách nào tiến vào bên trong. Đây là chuyện gì xảy ra? Gia Cát Minh Nguyệt có chút suy nghĩ không ra, dứt khoát lười phải suy nghĩ nhiều, đi đến phía trước. "Ồ?" Chuyển qua một khối nham thạch, Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc ngừng lại. Trước mặt một bóng người ngồi xổm trên mặt đất ngay giữa, chuyên chú nhìn dưới chân. Gia Cát Minh Nguyệt mới vừa rồi từng dùng khai thần thuật dò xét qua, trong nham động tuyệt đối không có bất luận kẻ nào tồn tại, đột nhiên nhìn thấy bóng người này nên sợ hết hồn. Người nọ đưa lưng về phía Gia Cát Minh Nguyệt, nhìn bóng lưng dáng dấp vô cùng đôn hậu, một thân quần áo màu nâu xanh, ngồi xổm không nhúc nhích ở nơi đó, nếu như không phải là nghe được tiếng hít thở đều đều của hắn, thấy được bả vai hắn khẽ phập phồng theo hô hấp, Gia Cát Minh Nguyệt gần như lầm tưởng đây là một khối nham thạch hình người rồi. Lần nữa thử thi triển ra Thần Thuật dò xét đi, Gia Cát Minh Nguyệt hoàn toàn kinh ngạc, nếu như không dựa vào mắt chỉ dựa vào thần thức mà nói, nàng thế nhưng không cảm thấy người này tồn tại, kể từ khi học được khai thần thuật tới nay, Gia Cát Minh Nguyệt vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế. Hồi tưởng lúc trước trong mê cung những linh thú hóa thành nham thạch, Gia Cát Minh Nguyệt không dám khinh thường, cẩn thận đi lên phía trước. Đây là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, dáng dấp đôn hậu chất phác, trong mắt không có một chút tạp chất, nháy cũng không nháy mắt một cái nhìn dưới mặt đất, hắn là chuyên chú như thế, cho tới ngay cả Gia Cát Minh Nguyệt đi tới sau lưng cũng không phát hiện. Nhìn ánh mắt chuyên chú kia, Gia Cát Minh Nguyệt có một loại cảm giác, vào giờ khắc này, hắn đã hòa làm một thể cùng nham thạch chung quanh, cùng đất đai dưới chân, cùng nước suối chảy xuôi, cùng cả hang, thậm chí toàn bộ không gian, đây cũng chính là nguyên nhân khai thần thuật của Gia Cát Minh Nguyệt cũng không thể phát hiện hắn. Trong tu luyện, tình huống như thế được gọi là Thiên Nhân Hợp Nhất, có thể gặp mà không thể cầu. Trong tu luyện Gia Cát Minh Nguyệt đã từng tiến vào loại trạng thái này, nhưng cũng vô cùng ngắn ngủi, hơn nữa một khi tiến vào loại trạng thái này, thực lực sẽ bay vọt về chất. Nhưng trước mắt thiếu niên đôn hậu chất phác này, thấy thế nào cũng không giống đang tu luyện, ở trên người hắn, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không cảm thấy năm đạo khí vận hành ba động. Tình huống này thật sự quá kỳ quái, Gia Cát Minh Nguyệt không dám quấy nhiễu hắn, đứng lẳng lặng ở bên cạnh hắn. Thiếu niên như cũ chuyên chú nhìn dưới chân, hình như hoàn toàn không cảm giác được Gia Cát Minh Nguyệt tồn tại. Qua một hồi lâu, thiếu niên không nhúc nhích như cũ, ngay cả mí mắt cũng chỉ là ngẫu nhiên chớp một cái, Gia Cát Minh Nguyệt đứng ở bên cạnh hắn, cẩn thận quan sát hắn, càng thêm kinh ngạc, gã thiếu niên này vô luận là hô hấp hay là tiết tấu nhịp tim cũng đều đều làm cho người khác kinh ngạc, lâu như vậy lại chưa từng xuất hiện một chút xíu khác biệt. Cho dù đứng ở bên cạnh hắn, nếu như không nhìn hắn, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không cách nào dùng thần thức cảm thấy sự hiện hữu của hắn, thiên nhân hợp nhất, thời gian không khỏi cũng quá dài đi, Gia Cát Minh Nguyệt quả thật không cách nào làm được. "Ngươi đang nhìn cái gì?" Gia Cát Minh Nguyệt đứng một hồi lâu, cảm giác chân đều muốn tê dại, rốt cuộc không nhịn được hỏi. "Con kiến đó, ngươi không thấy bọn nó đang đánh nhau sao?" Thiếu niên không ngẩng đầu, trả lời. "Con kiến đánh nhau?" Gia Cát Minh Nguyệt nghi hoặc nhìn mặt đất dưới chân hắn, lấy ở đâu ra con kiến nào. Đứa nhỏ này không phải là ngốc chứ? Gia Cát Minh Nguyệt thấy dáng vẻ vô cùng chuyên chú của thiếu niên này, nghi ngờ lần nữa dùng khai thần thuật dò xét qua, tập trung toàn bộ Tinh Thần lực, Gia Cát Minh Nguyệt rốt cuộc cảm thấy, sâu vài chục thước dưới mặt đất dưới chân, xác thực truyền đến hai cổ hơi thở sinh mệnh rất nhỏ tới cực điểm, nhưng lại không cách nào phân biệt ra là cái gì. Chẳng lẽ hắn thế nhưng có thể nhìn đến sâu dưới đất kia sao, Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc hơn rồi. Hình như là vì chứng minh mình lời nói, thiếu niên khẽ vươn tay, mặt đất dưới chân hơi chấn động, rất nhanh, hai con con kiến xuất hiện ở trước mắt, bọn chúng hình như hoàn toàn không cảm giác được hoàn cảnh chung quanh biến hóa, diêu động râu, càng đấu càng hăng. Theo thiếu niên động tác, hắn cũng lui ra từ trong cái loại cảnh giới kỳ diệu thiên nhân hợp nhất đó, cảm giác chân thật hơn nhiều. Thật vẫn có con kiến đánh nhau, hắn nhìn con kiến đánh nhau, lại có thể chuyên chú đến tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất. Gia Cát Minh Nguyệt không biết nên hình dung tâm tình của mình làm sao nữa rồi. Bao nhiêu người tu luyện cả đời, cũng chưa hẳn có thể đi vào cảnh giới như vậy, hắn xác định con kiến đánh nhau cũng có thể Thiên Nhân Hợp Nhất, không biết nói ra có bao nhiêu người sẽ buồn rầu nhảy sông treo cổ. Lúc này, hai con con kiến nhận thấy được hoàn cảnh biến hóa, cũng không thèm đánh nữa, rung râu bò qua một bên. Thiếu niên không thú vị ngẩng đầu lên, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt một cái, vẻ mặt rất mờ mịt, giống như đến bây giờ mới ý thức được bên cạnh có thêm một người. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d "Tiểu đệ đệ, đệ tên là gì, sao lại ở đây?" Gia Cát Minh Nguyệt hỏi. Thiếu niên cau mày suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái, sầu mi khổ kiểm nói: "Ta không biết, ta đi tới đi lui liền đến tới nơi này." Không biết? Đi tới đi lui đến nơi này? Gia Cát Minh Nguyệt kỳ quái nhìn hắn một cái, vẻ mặt khổ não hoàn toàn không giống nói láo. "Tỷ tỷ, chính ta tại nơi này thật nhàm chán, tỷ chơi với ta được không?" Thiếu niên nói xong, mở to mắt sáng trông suốt, mong đợi hỏi Gia Cát Minh Nguyệt. "Ừ, được rồi." Gia Cát Minh Nguyệt còn tự hỏi lời thiếu niên nói, nhìn đến ánh mắt tinh khiết mong đợi của hắn, theo bản năng đáp ứng. Gia Cát Minh Nguyệt vừa dứt lời, thiếu niên liền chợt đứng dậy, một quyền đánh tới Gia Cát Minh Nguyệt. Tốc độ thật nhanh! Gia Cát Minh Nguyệt dưới không hề phòng bị, kém chút nữa bị hắn đánh một quyền vào bả vai, vội vàng lắc mình lui về phía sau. Ngay sau đó, bóng dáng thiếu niên đuổi theo cực nhanh, lại đánh ra mấy quyền. Gia Cát Minh rét lạnh trong lòng, đành phải rút chủy thủ ra, lại thấy trên gương mặt chất phác của thiếu niên hưng phấn cùng vui sướng, hiển nhiên cũng không có bất kỳ ác ý nào, vì vậy bỏ đi ý niệm kia. Ở trong lúc chần chờ này, quả đấm của thiếu niên lần nữa đi tới trước mặt, Gia Cát Minh Nguyệt chỉ có thể thuận tay vừa đỡ. Cánh tay tê rần, dưới lực lượng khổng lồ, Gia Cát Minh Nguyệt cả người cũng đều bay đi ra ngoài. "Chơi thật vui, chơi thật vui." Thiếu niên hưng phấn mà hô hào, lại vọt lên. Gia Cát Minh Nguyệt cuồng đổ mồ hôi, thì ra đây chính là chơi hắn nói, sớm biết thì không đồng ý sảng khoái như vậy. Thiếu niên hô to "Chơi thật vui" trong miệng, một quyền lại một quyền tấn công tới Gia Cát Minh Nguyệt, xem ra không có chương pháp gì, nhưng tốc độ thật nhanh, lực lượng càng thêm lớn đến kinh người, chỉ cản mấy cái, Gia Cát Minh Nguyệt cũng cảm giác nửa người đã tê dại một hồi. Gia Cát Minh Nguyệt thầm kinh hãi, bây giờ nàng chính là thực lực cảnh giới Hóa Thần nha, thiếu niên này xem ra chỉ là mới mười ba bốn tuổi, lấy ở đâu thực lực mạnh như vậy. Gia Cát Minh Nguyệt lại không dám cứng rắn chống đỡ nữa, chỉ có thể dựa vào thân pháp quỷ dị tránh né chung quanh, thấy thiếu niên không hề ác ý, nàng dĩ nhiên cũng sẽ không sử dụng sát chiêu trí mạng. Dần dần, Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy một tia khác thường, ở trong không gian thần bí, mặc dù linh lực không dư thừa giống như trong vách đá, nhưng lại có một loại vận luật kỳ diệu. Thiếu niên công kích xem ra không có chương pháp gì, nhưng nếu như tỉ mỉ đi thể hội mà nói, mỗi một cái động tác mỗi một lần bước chân của hắn, cũng âm thầm tương hợp cùng loại vận luật này, xem ra đơn giản trực tiếp, rồi lại hồn nhiên thiên thành xảo diệu đến cực hạn. Thiên Nhân Hợp Nhất, Gia Cát Minh Nguyệt bỗng chốc đã biết, chính là loại vận luật này, cho hắn nhập vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất. Nếu như không phải là toàn bộ tinh thần đều tránh né công kích của hắn, ngay cả Gia Cát Minh Nguyệt cũng không thể cảm xúc được vận luật kỳ diệu trong không gian này, càng không cách nào đi nắm bắt được. Gia Cát Minh Nguyệt hết sức chăm chú tránh né công kích của hắn, tâm thần lại cũng không tự chủ được dung nhập vào trong cái loại vận luật kỳ diệu đó, năm đạo khí trong cơ thể cũng nhanh chóng lưu chuyển theo vận luật đó, cảm giác vô cùng vui vẻ tràn trề. Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt có một loại trực giác, nếu như vẫn đắm chìm trong trung gian loại vận luật này, nàng cũng có thể đi vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất, thực lực cũng sẽ nhanh chóng tăng lên. "Không chơi, không chơi, không đánh được tỷ, chơi không vui chút nào." Thiếu niên đột nhiên dừng tay, buồn bực nói. Gia Cát Minh Nguyệt càng thêm buồn bực, nếu ta để cho ngươi đánh trúng, ngươi thì vui vẻ, nhưng ta nhất định phải chết. Mới vừa dung nhập vào vận luật kỳ diệu đó mới không bao lâu, lại không đánh nữa, lập tức lui ra ngoài, trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt có một loại cảm giác mất mác nặng nề. Nhưng mà lập tức, trên mặt Gia Cát Minh Nguyệt liền viết đầy vui mừng, Hóa Thần tầng hai, nhớ lại mình vừa mới tấn thăng Hóa Thần sơ kỳ, chỉ đánh một trận cùng thiếu niên, lại đã đến cảnh giới Hóa Thần tầng hai, vận luật trên người hắn, hẳn là thần kỳ như vậy. "Tiểu đệ đệ, chúng ta tiếp tục chơi, được không?" Gia Cát Minh Nguyệt lộ ra nụ cười giống như bà ngoại sói. "Không cần, không dễ chơi, ta muốn đi tìm Vượng Tài chơi." Thiếu niên nói xong thì đi đến phía trước. Vượng Tài? Chẳng lẽ hắn còn nuôi chó nhỏ? Gia Cát Minh Nguyệt không hiểu ra sao. Đang suy nghĩ, thì đã nhìn thấy thiếu niên chui vào trong một cái nham động cao cở một người, rất nhanh, bên trong liền vang lên một tiếng Thú Hống ngất trời, ngay sau đó, thiếu niên kéo con linh thú từ trong nham động chạy ra. "Vượng Tài, đây chính là Vượng Tài hắn nói! Mình cho là chó nhỏ." Gia Cát Minh Nguyệt bị nướng ngoài khét trong sống, cảm giác tất cả trí tưởng tượng hoàn toàn khô héo ở trên người của tên thiếu niên thần bí này. Trước mắt Linh Thú mọc sừng hươu đầu lạc đà, cổ rắn thân lộc, tay hổ đuôi rồng, một thân vảy đen như mực như ngọc. Cái gì là chó nhỏ gì chứ, rõ ràng chính là một con Thần Thú Thượng Cổ trong truyền thuyết—— Hắc Kỳ Lân. Nếu như đổi lại bất kỳ thời gian địa điểm, thấy Thần Thú Thượng Cổ trong truyền thuyết, Gia Cát Minh Nguyệt khẳng định cũng sẽ lên tiếng kinh hô mừng rỡ như điên, nhưng lúc này, Gia Cát Minh Nguyệt che miệng lại, gương mặt dở khóc dở cười. Thiếu niên hai tay gắt gao lôi hai sừng Hắc Kỳ Lân, dùng hết hơi sức dắt ra ngoài, Hắc Kỳ Lân tứ chi bấu lấy mặt đất thật chặt, liều mạng muốn lui về phía sau, lại không đỡ được lực lượng kinh người kia, từng chút từng chút bị túm ra huyệt động. Thần Thú Thượng Cổ? Đây quả thật là Thần Thú Thượng Cổ? Gia Cát Minh Nguyệt gần như hóa đá, con Hắc Kỳ Lân trước mắt này nào có nửa điểm uy phong thần thú, thật không khác biệt gì Vượng Tài được nuôi dưỡng bao nhiêu. "Vượng Tài ngoan, rất lâu rồi không có chơi với ta, hôm nay chúng ta chơi thật vui vẻ đi." Thiếu niên nói xong rống to một tiếng, quăng Hắc Kỳ Lân bay đi ra ngoài. Gia Cát Minh Nguyệt chú ý tới, con Hắc Kỳ Lân này rất bất đồng cùng bất kỳ Linh Thú nào mà nàng từng thấy qua trong quá khứ, trong mắt thế nhưng không có nửa điểm thần vận, thậm chí ngay cả trí tuệ quang sắc bén như trong mắt thú dữ cấp thấp cũng không có, chỉ có một mảnh trống rỗng vô tận. Gia Cát Minh Nguyệt dò xét thần thức đi qua, phát hiện thế giới tinh thần của nó lại là trống rỗng, đây chính là Thần Thú Thượng Cổ trong truyền thuyết, tại sao có thể như vậy? Hết chương 41_Q4.
|
|
|
3 thành viên đã gởi lời cảm ơn ChieuNinh về bài viết trên: Ty Tồ, anamini564, dhkh
|
 |
|
|
 |
T2 T09 19, 2022 9:29 am |
|
Thượng Thần Hỏa Phượng Hoàng Bang Cầm Thú
|
|
Ngày tham gia: T6 T07 04, 2014 10:49 am Tuổi: 42 Bài viết: 2597 Được thanks: 28970 lần Điểm: 47.32
|
Tài sản riêng:
|
|
 Re: [Xuyên không - Huyền huyễn] Triệu hoán sư khuynh thành - Vô Ý Bảo Bảo - Điểm: 86
Quyển 4 - Chương 42: Đột phá! Phá Thần! Editor: ChieuNinh_dd.lequydon Chỉ là ở khi nghe được thiếu niên câu nói kia, trong đôi mắt của Hắc Kỳ Lân hình như toát ra sợ hãi bản năng. Hắc Kỳ Lân bị thiếu niên ném một cái đến trên nham bích, rồi sau đó rơi xuống, điên cuồng hét lên một tiếng, hung tính bản năng Linh Thú bị đốt lên, Hắc Kỳ Lân hé miệng, phun ra ngoài một ngọn lửa màu đen hướng đến thiếu niên, trong đó còn kèm theo điện quang u lam, phát ra tiếng vang tí tách, nơi ngọn lửa đi qua, mặt đất cũng bị nấu chảy nướng ra một mảnh trong suốt y hệt thủy tinh. Thiếu niên vừa động dưới chân, không có nửa điểm xinh đẹp, nhưng lại chính xác tránh qua ngọn lửa, vọt tới bên người Hắc Kỳ Lân nện xuống một đấm. "Rầm!" Thân hình uy vũ của Hắc Kỳ Lân lùn mấy tấc, tứ chi lại lún vào mặt đất cứng rắn thật sâu. Sau lưng Gia Cát Minh Nguyệt thấy lạnh cả người, cũng may mà Thần Thú Thượng Cổ, nếu đổi là bất kỳ Linh Thú nào, một quyền này đi xuống sợ rằng đều sẽ bị đập đến gân cốt đứt đoạn. Thiếu niên cười ha ha, tiếp đón một quyền đấm tới, trong mắt Hắc Kỳ Lân như cũ là một mảnh trống rỗng, nhưng ở dưới hung tính bản năng, vẫn phát ra tiếng rống giận một trận, triển khai phản kích, một người một thú đại chiến ở trong nham động. Trong tai truyền đến từng tiếng từng tiếng nổ vang ầm ầm, một mảnh cát bay đá chạy. Qua một lúc lâu, ác chiến kết thúc. Thiếu niên gương mặt vui sướng, quả nhiên chơi được rất vui vẻ, nhưng mà thoạt nhìn con Hắc Kỳ Lân kia cũng rất không vui. Con Thần Thú Thượng Cổ trong truyền thuyết không còn hơi sức nằm ở trong một cái hố đất, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, qua một lát cũng không bò dậy nổi. "Người này rốt cuộc là quái vật gì?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn tên thiếu niên kia, nếu như không phải là trên cánh tay còn mơ hồ truyền đến cảm giác nhức mỏi, nàng gần như sẽ cho rằng bản thân mình ở trong mộng cảnh. "Vượng Tài thật biết nghe lời, hôm nay chơi được rất vui vẻ đi, ta cũng thế." Thiếu niên đi tới trước người Hắc Kỳ Lân, vỗ vỗ đầu của nó giống như chụp chó nhỏ. Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy, trong ánh mắt trống rỗng của con Thần Thú Thượng Cổ này, thật ra thì rất bi thương. Nhìn Hắc Kỳ Lân run run rẩy rẩy khập khễnh trở về cái hang đó, Gia Cát Minh Nguyệt lúc này mới thu hồi tầm mắt. Gã thiếu niên này rốt cuộc là ai, như thế nào lại xuất hiện tại nơi này, còn có con Hắc Kỳ Lân mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra, trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt có quá nhiều nghi ngờ không hiểu. "Ngươi thật không nghĩ ra ngươi là ai sao?" Gia Cát Minh Nguyệt hỏi. "Ta mệt mỏi, ta muốn đi ngủ." Thiếu niên duỗi lưng một cái, giống như lại quên Gia Cát Minh Nguyệt tồn tại, tự nói, duỗi lưng một cái, nằm xuống đất một cái, hai mắt vừa nhắm, lập tức, tiếng hít thở đều đều kéo dài truyền đến, ngủ thiếp đi. Nhanh như vậy liền ngủ mất rồi. . . . . . kỳ nhân! Gia Cát Minh Nguyệt im lặng triệt để rồi. Càng làm cho nàng phát điên là, ở trong nháy mắt nhắm mắt đó, thiếu niên lại lần nữa tiến vào cảnh giới kỳ diệu thiên nhân hợp nhất. Cũng khó trách hắn còn nhỏ tuổi, liền có thực lực cường hãn đến đáng sợ, động một chút là Thiên Nhân Hợp Nhất, không có thực lực như vậy mới phải chuyện lạ, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không biết mình nên hâm mộ hay là ghen tỵ. Dù sao cũng không có chuyện làm, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có bản lãnh nói ngủ nhắm mắt lại là có thể ngủ như thiếu niên, vì vậy kiểm tra chung quanh. Nơi này là một không gian hoàn toàn phong bế, ngay cả vị trí cái hang của Hắc Kỳ Lân, thật ra thì cũng chỉ có độ sâu vài mét, không biết không gian này là hình thành thế nào, cũng không biết thiếu niên cùng Hắc Kỳ Lân là thế nào đi tới trước mặt nơi này. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don==ChieuNinh Gia Cát Minh Nguyệt thử muốn rời khỏi hang quay ngược trở về thạch bích, lại phát hiện căn bản không cách nào làm được, hoặc là nói, lấy thực lực bây giờ của nàng, là không cách nào làm được. Ở đâu thì yên đó, dù sao không có biện pháp đi ra, Gia Cát Minh Nguyệt cũng lười suy nghĩ nhiều, ngồi xếp bằng, tu luyện. Nguyên thần trong khí hải đã có thực chất, năm đạo khí trong kinh mạch Gia Cát Minh Nguyệt vốn đã dư thừa đã đến cực hạn, không ngừng hội tụ trong vô thần, sau tuần hoàn một vòng lại lần nữa trở lại trong kinh mạch, trở nên ngưng luyện trước nay chưa có, không biết mạnh hơn cảnh giới Thần Tu bao nhiêu lần. Nhưng sau tấn thăng, tốc độ tu luyện trở nên càng thêm chậm chạp hơn trước kia, Gia Cát Minh Nguyệt biết, nếu như chỉ dựa vào tu luyện như vậy, muốn đột phá lần nữa không biết phải chờ tới khi nào. Gia Cát Minh Nguyệt hiện tại hy vọng cũng có thể giống tên thiếu niên kia biết dường nào, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất, đáng tiếc coi như đối với Gia Cát Minh Nguyệt mà nói, đây đều là có thể gặp không thể cầu. Đúng rồi, Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên nghĩ tới vận luật kỳ lạ mới vừa rồi của thiếu niên, dưới tình huống bình thường, muốn đi vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất cần cơ duyên, nhưng mà nếu như có cái chủng loại vận luật làm dẫn dắt mà nói, tất cả đều trở nên dễ dàng hơn. Gia Cát Minh Nguyệt chợt mãnh liệt mở mắt, nhìn thấy một đôi ánh mắt không hề có tạp chất đang mờ mịt nhìn mình, tên thiếu niên kia không biết đã tỉnh từ lúc nào rồi. "Ngươi là ai, ngày hôm qua vị tỷ tỷ chơi với ta đâu?" Thiếu niên nghi ngờ hỏi. "Chính là ta." Gia Cát Minh Nguyệt kỳ quái nhìn thiếu niên một cái, trong lòng đột nhiên cả kinh, nhớ lại những tiền bối Lữ gia biến thành linh thú. Chẳng lẽ, mình cũng xảy ra dị biến? Gia Cát Minh Nguyệt vội vàng cúi đầu xem xem bản thân, cũng may, thân thể tay chân cũng không có bất kỳ thay đổi nào. Gia Cát Minh Nguyệt sờ mặt của mình một cái, nhanh chóng đứng dậy vọt tới dòng suối bên cạnh, gương mặt ảnh ngược trong nước, cùng quá khứ cũng không có bất kỳ khác biệt nào. "A, hình như là ngươi, ta nhớ ra rồi." Thiếu niên cẩn thận nhìn Gia Cát Minh Nguyệt một chút, không xác định chắc chắn nói. Gia Cát Minh Nguyệt hết ý kiến, chỉ là, bây giờ nàng càng muốn làm một chuyện là khác. "Tiểu đệ đệ, chúng ta lại tới chơi có được hay không?" Gia Cát Minh Nguyệt cười mị mị nói với thiếu niên. Không sai, nàng muốn làm là chuyện này. Tu luyện, tiếp tục tu luyện, ở nơi này dưới sự giúp đỡ của thiếu niên tu luyện lần nữa. "Không chơi, ta không đánh tới tỷ, chơi không vui." Thiếu niên chuyên chú nhìn con kiến, không chút do dự cự tuyệt. Gia Cát Minh Nguyệt nghẹn họng, nếu cho ngươi đánh được mà nói, ngươi thì thú vị, nhưng ta thì chơi không vui rồi. Thiếu niên ngẩng đầu lên, đột nhiên đánh ra một quyền. "Ngươi dám đánh lén." Gia Cát Minh Nguyệt tức giận, cũng đánh một quyền ra ngoài. Vì nâng lên hứng thú của hắn, Gia Cát Minh Nguyệt cũng sẽ không chỉ luôn tránh né, sử xuất toàn lực triển khai tấn công đối ứng. Lập tức, hai đạo bóng người liền cuồn cuộn nổi lên một mảnh gió lốc ở trong nham động, ở bên trong tiếng vang ùng ùng, một mảnh cát bay đá chạy. Toàn bộ tinh thần dung nhập vào trong vận luật kỳ diệu của thiếu niên, trong đầu Gia Cát Minh Nguyệt dần dần một mảnh trống không, tất cả ngoài thân, cũng trở nên rõ ràng như vậy, giống như tất cả đều chỉ trong một ý niệm tinh thần của của, lại giống như tất cả đều sao mà xa xôi, thời gian, giống như cũng hoàn toàn dừng lại ở một khắc này. Thiên Nhân Hợp Nhất, đây chính là thiên người hợp nhất khiến vô số Tu Luyện Giả tha thiết ước mơ, thế nhưng dựa vào loại phương thức này làm được! Ầm! Đầu vai đau xót, Gia Cát Minh Nguyệt liên tiếp lui về phía sau mấy bước, lui ra khỏi cảnh giới thiên nhân hợp nhất. Bản thân Gia Cát Minh Nguyệt cũng không biết, mình rốt cuộc đã dừng lại bao lâu tại trong cảnh giới này, chỉ là vui mừng phát hiện, thế nhưng mình nhất cử đạt tới Hóa Thần tầng ba. Nếu như cứ theo đà này, chỉ sợ không bao lâu nữa là mình có thể đạt tới cảnh giới Phá Thần. Ngoài vui mừng, Gia Cát Minh Nguyệt lập tức cảm giác được đau nhức toàn thân, gần như ngay cả hơi sức nâng cánh tay lên cũng không có, tu luyện lên cấp như vậy, nói tới thì dễ dàng, thật muốn làm cũng không phải là nhẹ nhõm như vậy. "Không chơi, ta mệt mỏi." Thiếu niên nói xong thì ngồi xổm xuống, lại nhìn con kiến. Gia Cát Minh Nguyệt cũng không còn hơi sức, ngồi bệch dưới đất, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một con thỏ hoang nướng xong, trong giới chỉ không gian chân không phòng ẩm chống phân huỷ, thật sự là vật tốt chuẩn bị cho nhà du lịch. Trực tiếp lấy ra Địa Hồn tâm hoả đun nóng, rất nhanh, bên ngoài thỏ hoang liền rỉ ra một tầng mỡ màu vàng, phát ra mùi thịt thơm mê người. "Đây là cái gì?" Thiếu niên đột nhiên đi tới, ngồi ở bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, dùng sức khụt khịt cái mũi. "Ngươi chưa từng ăn qua?" Gia Cát Minh Nguyệt thuận tay xé một khối cho hắn, sau đó mình cũng ăn một khối. Thiếu niên chần chờ lấy qua, cắn vào trong miệng, bỗng chốc con mắt trợn tròn, sau đó hơi khép mở mắt, vô cùng say mê từ từ nhai, vẻ mặt lần nữa trở nên vô cùng chuyên chú. "Ta. . . . . . CMN!" Gia Cát Minh Nguyệt thật sự không muốn chửi bậy, Gia Cát Minh Nguyệt rất không nguyện ý chửi bậy, nhưng vẫn không nhịn được mắng. Ăn thiêu nướng cũng có thể Thiên Nhân Hợp Nhất, có muốn cho người ta sống hay không hả. Bên cạnh truyền đến một tiếng vang nhỏ, nghiêng đầu đi, chỉ thấy con Hắc Kỳ Lân kia không biết từ lúc nào đi tới bên cạnh mình, mắt như cũ trống rỗng vô tận, đang bình tĩnh nhìn thỏ hoang trong tay mình. "Ngươi cũng muốn ăn?" Gia Cát Minh Nguyệt xé một khối cho nó, Hắc Kỳ Lân cắn xuống một cái, trong ánh mắt trống rỗng, thế nhưng chớp động nâng lên một tia sáng rọi khác thường, tựa như đang nhớ lại cái gì, chỉ là rất nhanh lại trở nên trống rỗng. Hắc Kỳ Lân đến gần Gia Cát Minh Nguyệt, rướn cổ lên, thân thiết cọ xát mấy cái ở đầu vai của nàng. Cảm thấy Hắc Kỳ Lân thân thiện đối với mình, Gia Cát Minh Nguyệt lại xé khối thịt cho nó, Hắc Kỳ Lân rúc vào bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, từ từ nhai nuốt. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@ Gia Cát Minh Nguyệt thương hại nhìn nó, dù thế nào cũng nghĩ mãi mà không rõ, thân là Thần Thú Thượng Cổ, làm sao sẽ rơi vào loại trình độ này. "Ăn ngon, còn nữa không?" Thiếu niên lúc này mở mắt, mong đợi hỏi. "Có." Gia Cát Minh Nguyệt lại lấy ra một con thỏ hoang. "Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, ăn xong rồi ta chơi với ngươi." Thiếu niên không kịp chờ đợi mà thúc giục. Ăn xong rồi, thiếu niên hài lòng đứng lên, lại động thủ cùng Gia Cát Minh Nguyệt. Gia Cát Minh Nguyệt không hề cứng đối cứng với hắn nữa, chỉ là toàn bộ tinh thần vận luật theo hắn, lần này, thực lực Gia Cát Minh Nguyệt không thể tăng lên một tầng nữa, nhưng so với tu luyện bình thường, vẫn không biết nhanh hơn bao nhiêu lần. Gia Cát Minh Nguyệt có lòng tin, cứ tu luyện như vậy, không bao lâu nữa, nàng là có thể thuận lợi tấn thăng cảnh giới Phá Thần, vậy không biết lại nên là cảnh giới như thế nào. Sau khi dừng tay, thiếu niên lại giống lúc trước nói một câu "Ta mệt mỏi", rồi sau đó liền ngã đầu ngủ luôn, mí mắt một nhắm thì lâm vào trong mộng cảnh. Gia Cát Minh Nguyệt ngồi ở tại chỗ, đang muốn điều khí tu luyện, âm thanh tất tất tác tác truyền đến từ sau lưng, con Hắc Kỳ Lân kia đẩy một đống lớn măng đá trắng noãn trong suốt như ngọc đi tới bên cạnh, trong ánh mắt vẫn là một mảnh trống rỗng như cũ, nhưng trong thần thái lại có mấy phần thiên tính thân mật của Linh Thú. Gia Cát Minh Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve đầu Hắc Kỳ Lân một cái, nó nằm xuống, rúc vào bên người Gia Cát Minh Nguyệt, dịu ngoan giống như sủng vật. "Đây là cái gì?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn măng ngọc nó đưa tới, tò mò hỏi. Hắc Kỳ Lân chỉ là lẳng lặng tựa sát nàng như vậy, không có bất kỳ trả lời. Gia Cát Minh Nguyệt cầm lên một cây măng ngọc, tinh tế nhìn kỹ, bên trong hình như có đồ vật gì đó đang lặng lẽ chảy xuôi, Hắc Kỳ Lân cũng cắn một cây, tiếng răng rắc nhẹ vang lên, từ trong măng ngọc bị cắn vỡ, chảy ra một dòng suối trong, Gia Cát Minh Nguyệt lập tức cảm giác được, linh lực nồng đậm từ trong đó thấm ra, so với bất kỳ đan thảo nào mà nàng đã thấy đều muốn nồng nặc gấp mười gấp trăm lần. Hắc Kỳ Lân mút vào thanh tuyền trong măng ngọc, vừa lòng hai mắt nhắm lại, dáng vẻ rất hưởng thụ. Gia Cát Minh Nguyệt cũng cầm lên một cây, cẩn thận nếm thử một chút, thanh tuyền vào miệng ngọt ngào thuần mỹ, trong đó ngưng tụ linh lực tinh khiết, đủ để so sánh với linh đan tứ phẩm cao cấp. Bọn họ bình thường chính là lấy cái này làm thức ăn sao? Gia Cát Minh Nguyệt bắt đầu còn cảm thấy kỳ quái, trừ hai con kiến từ chỗ sâu dưới đất chui ra, trong nham động không có bất kỳ động vật thực vật nào, bọn họ rốt cuộc là dựa vào cái gì sống sót, cũng không thể chỉ dựa vào uống nước đi? Lúc này mới rõ ràng, thì ra là dựa vào là những măng ngọc đủ để đánh đồng cùng linh đan tứ phẩm cao nhất. Cũng khó trách tên thiếu niên kia sẽ có thực lực khủng bố như thế, mỗi ngày ăn là Thiên Tài Địa Bảo như vậy, động một chút là Thiên Nhân Hợp Nhất, muốn không mạnh cũng khó khăn. Mút vào Linh Thanh trong măng ngọc, từng lỗ chân lông sâu trong thân thể cũng giống như hoàn toàn thư giãn ra, sảng khoái thích ý, tất cả mệt mỏi đau nhức trên người cũng trở thành hư không, tràn đầy sức sống. "Ngươi tên là gì?" Gia Cát Minh Nguyệt vuốt ve đầu Hắc Kỳ Lân hỏi. Hắc Kỳ Lân hơi hí ra mắt, ánh mắt trống rỗng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt một cái, nhắm hai mắt lại lần nữa. Khai thần thuật tìm kiếm, thế giới tinh thần của nó trống không cũng như một tờ giấy trắng, ngay cả thú dữ hoặc là dã thú cấp thấp nhất, thế giới tinh thần hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có một chút trí nhớ hoặc là nội dung khác, mà thần thú thời thượng cổ, cũng hoàn toàn trống không thậm chí là hư vô, hiện tại tất cả chỗ biểu lộ ra, cũng chỉ là từ bản năng tiềm thức. Gia Cát Minh Nguyệt biết, ở trên người của con Hắc Kỳ Lân này nhất định từng xảy ra cái gì đó, nếu không lấy trí khôn và linh giác của thần thú thượng cổ, tuyệt đối không thể nào xuất hiện tình huống như thế. Một Thần Thú Thượng Cổ thế giới tinh thần trống rỗng, một thiếu niên thần bí đôn hậu chất phác, làm sao sẽ đồng thời xuất hiện ở chỗ này? Gia Cát Minh Nguyệt không quá không nghĩ ra. Gia Cát Minh Nguyệt sẽ không tốn nhiều đầu óc suy nghĩ ở trên chuyện mình không hiểu, dựa vào linh dịch trong măng ngọc bổ sung thể lực, tu luyện một hồi cũng đi nghỉ ngơi. Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d Khi mở mắt ra, đã nhìn thấy tên thiếu niên kia đang dùng cái loại ánh mắt mờ mịt về đến nhà đó nhìn mình. Chẳng lẽ lại quên mất ta rồi? Gia Cát Minh Nguyệt phát điên thầm nghĩ. "Ngươi là ai, ngày hôm qua tỷ tỷ cho ta ăn ngon kia đâu?" Quả nhiên, thiếu niên mất mác hỏi. "Chính là ta mà, ngươi nhìn kỹ một chút." Gia Cát Minh Nguyệt bất đắc dĩ nói. "Oh." Thiếu niên nhìn Gia Cát Minh Nguyệt nửa ngày, mới giựt mình mừng nói: "Hình như là tỷ, thật sự là tỷ a tỷ tỷ." Nói xong hắn lại dùng âm thanh càng kinh hỉ hơn hô: "Tiểu Bàn, mập mạp, các ngươi cũng đều vẫn còn ở nơi này à." Không nghi ngờ chút nào, trong miệng hắn Tiểu Bàn mập mạp chính là hai con con kiến rồi, liếc mắt một cái là có thể nhận ra hai con kiến, cố tình không nhận ra mình, Gia Cát Minh Nguyệt bày tỏ tâm tình rất mất mát. "Tỷ tỷ, ta còn muốn ăn." Nhìn con kiến một hồi, thiếu niên điên khùng nói một câu với Gia Cát Minh Nguyệt, còn nuốt ngụm nước miếng. Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên biết hắn là nói cái gì. "Vậy sau khi ăn xong, bồi tỷ tỷ chơi, có được hay không?" Coi như hắn không đề cập tới, Gia Cát Minh Nguyệt cũng sẽ không buông tha bồi luyện tốt siêu cấp như vậy. "Được." Thiếu niên không có chút gì do dự. Mùi thơm mê người bay ra, con Hắc Kỳ Lân kia lại đi đến bên người Gia Cát Minh Nguyệt, rúc vào bên cạnh nàng, thân mật liếm liếm bàn tay của nàng, thấy dáng vẻ lúc này của nó, ai có thể liên hệ nó cùng Thần Thú Thượng Cổ trong truyền thuyết với nhau. . . . . . . Thời gian trôi qua từng ngày, không thấy được trăng sao mặt trời, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không biết mình đi tới nơi này đến cùng có bao nhiêu lâu, đoán chừng phải có nửa năm đi. Ở nơi này trong vòng nửa năm, dựa vào đối luyện cùng thiếu niên, dưới ở vận luật kỳ lạ đó kéo tiến vào Thiên Nhân Hợp Nhất, Gia Cát Minh Nguyệt cuối cùng đã tới Hóa Thần tầng chín, chỉ thiếu chút nữa là có thể tấn thăng cảnh giới Phá Thần. Phải biết rất nhiều người dốc cả một đời đều không thể bước qua hố trời Hồn Tu đến Thần Tu, mà sau Thần Tu thì tu luyện càng có thể nói một bước một cái lạch trời, thời gian chỉ hơn nửa năm, liền từ nhập thần sơ kỳ tấn thăng Hóa Thần, rồi sau đó rồi đến Hóa Thần tầng chín, đổi lại quá khứ sợ rằng bản thân Gia Cát Minh Nguyệt cũng không thể tin được. Chỉ là tưởng tượng hung hiểm của cửu tử tuyệt địa cùng kỳ ngộ nơi này, tất cả lại là chuyện đương nhiên. Trong đoạn thời gian này, Gia Cát Minh Nguyệt vẫn nếm thử hỏi thăm lai lịch thiếu niên, đáng tiếc chính hắn là thế nào cũng không nhớ nổi thế giới, tinh thần của hắn hoàn toàn bất đồng cùng con Hắc Kỳ Lân kia, không phải trống rỗng, mà là một mảnh hỗn độn, làm Gia Cát Minh Nguyệt bó tay hết cách. Gia Cát Minh Nguyệt suy đoán ở trên người tên thiếu niên này nhất định cũng từng xảy ra cái gì đó, nếu không không thể nào xuất hiện tình huống như thế. Gia Cát Minh Nguyệt cũng phát hiện, thiếu niên mặc dù có thể dung nhập vào vận luật trong không gian này, dễ dàng tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất như vậy, nguyên nhân chỉ có một: chuyên chú. Chính là bởi vì thế giới tinh thần là một mảnh hỗn độn, hắn ngược lại làm cái gì đều có được sự chuyên chú mà người thường không cách nào tưởng tượng, ngay cả ăn cơm ngủ nghỉ đều không có ngoại lệ. Một ngày này, tu luyện xong, Gia Cát Minh Nguyệt mở mắt, thấy thiếu niên đứng ở phía trước nham bích, nhập thần suy ngẫm cũng không biết đang suy nghĩ gì. "Tỷ tỷ, ta phải đi." Thiếu niên đột nhiên mở miệng nói, chung đụng nửa năm, không biết hắn rốt cuộc là nhớ rõ bộ dáng Gia Cát Minh Nguyệt, hay là thói quen sự tồn tại của nàng, dần dần không hề cảm thấy kinh ngạc đối với Gia Cát Minh Nguyệt nữa. "Đệ phải đi?" Gia Cát Minh Nguyệt đã thành thói quen phương thức nói chuyện điên khùng của hắn, vẫn lấy làm kinh hãi. "Ừ, ta phải đi." Thiếu niên nói xong liền đi tới nham bích. "Đợi chút." Gia Cát Minh Nguyệt không ngờ hắn nói đi là đi, vốn còn muốn hỏi hắn một chút rời đi thế nào? Vừa dứt lời, đã nhìn thấy bóng dáng của hắn đã biến mất ở trong vách đá. Vào giờ khắc này, trên người của hắn xuất hiện lần nữa cái loại rung động thiên nhân hợp nhất đó, giờ khắc này nham bích mà Gia Cát Minh Nguyệt dù thế nào cũng nghĩ không ra biện pháp lại ở trước mặt hắn giống như trong suốt, rồi sau đó, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không cảm thấy một chút hơi thở của hắn nữa. Gia Cát Minh Nguyệt cười khổ một cái, trong nửa năm này, nàng cũng không chỉ một lần thăm dò qua biện pháp rời đi, chung quy lại là tốn công vô ích, không ngờ hắn cứ dễ dàng rời đi như vậy. "Mặc Mặc, lần này chỉ còn lại chúng ta sống nương tựa lẫn nhau rồi." Gia Cát Minh Nguyệt sờ sờ đầu Hắc Kỳ Lân, cười khổ nói, đây là tên nàng đặt cho Hắc Kỳ Lân, nhìn ra được, con Thần Thú Thượng Cổ hoàn toàn không có linh thức đối với cái tên này cũng không bài xích, chỉ là giống như cũng không có gì mừng rỡ, đại khái mặc kệ gọi nó là cái gì, kết quả đều giống nhau. Hắc Kỳ Lân dùng đầu cọ cọ ở trên người Gia Cát Minh Nguyệt, xem ra đối với việc thiếu niên rời đi không có một chút không nỡ, suy nghĩ một chút cũng phải, đổi thành người nào, hở ra thì bị đẩy ra ngoài chơi một trận "Thật vui vẻ", cũng sẽ không có cái gì không nỡ cả, nếu như nó có tư tưởng mà nói, đoán chừng đã sớm nhảy dựng lên kích động hoan hô. Đi tới nơi này lâu như vậy, không biết những người khác thế nào, nhất là Diệp Kỳ cùng Lăng Phi Dương, suy nghĩ một chút Lăng Phi Dương vẫn còn chờ mình ở bên ngoài, Gia Cát Minh Nguyệt thế nào đều sẽ có chút áy náy, cũng có chút lo lắng. [email protected]~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d Thấy tên thiếu niên kia thoải mái rời đi như vậy, Gia Cát Minh Nguyệt rốt cuộc hiểu rõ chỗ then chốt, thì ra là mấu chốt ngay tại ở thực lực bản thân cùng cảnh giới thiên nhân hợp nhất, chỉ cần có đầy đủ thực lực, lại dung nhập vào vận luật trong không gian chỗ này, mình cũng có thể buông lỏng rời đi. Nghĩ thông suốt một điểm này, Gia Cát Minh Nguyệt gia tăng tu luyện. Đối luyện với thiếu niên lâu như vậy, cho dù không có hắn hướng dẫn, Gia Cát Minh Nguyệt cũng có thể nắm chặc được một chút tiết tấu vận luật, hiện tại chỗ chênh lệch đúng là thực lực. Bất tri bất giác, lại đã qua hai tháng, Gia Cát Minh Nguyệt rốt cuộc đạt tới Hóa Thần đỉnh phong, chỉ kém một điểm cuối cùng là có thể tấn thăng cảnh giới Phán Thần, một chút bình cảnh cuối cùng này, cảm giác liền như giấy dán đèn lồng có thể phá trong nháy mắt, nhưng lại như cách thiên trở địa, nếu như không có cơ hội thích hợp, có lẽ cả đời đều không thể vượt qua. Gia Cát Minh Nguyệt dĩ nhiên biết một điểm này, cho nên cũng không gấp gáp, tu luyện trước sau như một. Ý thức, đắm chìm ở một mảnh trong trông rỗng, tất cả bên cạnh, cảm giác đều rõ ràng như vậy, tâm hồn tựa như có lẽ đã thoát khỏi gông cùm xiềng xích thân thể, lơ lững giữa vũ trụ vô tận, dùng thị giác của một người khác xem xét kỹ lưỡng vạn vật thế gian. Cho dù ở trong trống rỗng, Gia Cát Minh Nguyệt vẫn cảm thấy không cách nào kiềm chế mừng rỡ, đây chính là cơ hội, cơ hội đột phá. Nguyên thần trong khí hải, trở nên thanh tích linh động chưa bao giờ có, đột nhiên, ‘nàng’ mở mắt, duỗi người một cái, đứng lên, sau đó lại giống Gia Cát Minh Nguyệt khoanh chân ngồi xuống, tu luyện. Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên có một loại cảm giác, ngay một khắc này, nàng có một đạo phân thân chân chính, hoàn toàn do ý thức của nàng tiến hành chi phối phân thân. Coi như thân thể của mình hoàn toàn hủy diệt, chỉ cần đạo phân thân này vẫn còn, mình cũng sẽ không tử vong thật. Đột phá, rốt cuộc đột phá. Nguyên thần cảnh giới Nhập Thần, gắn bó cùng tồn tại với bản thể, chỉ có thể mang đến thực lực mạnh hơn cùng sinh mệnh lực thịnh vượng hơn, nhưng nếu như bị thương quá nặng thì vẫn khó thoát khỏi cái chết. Mà lúc này nguyên thần, cùng Tu Luyện Giả vừa cùng tồn nhất thể, nhưng lại độc lập với nhau, coi như bản thể hủy diệt, chỉ cần nguyên thần tồn tại, chính là thân bất tử. Thì ra đây chính là cảnh giới Phá Thần, đây mới thật sự là nguyên thần không phá thần hồn bất diệt. Qua một lúc lâu, Gia Cát Minh Nguyệt mới bình tĩnh lắng xuống từ trong khiếp sợ và mừng rỡ, thối lui ra khỏi tu luyện. Tất cả trước mắt, đều là rõ ràng thấu triệt như vậy, khai thần thuật tìm kiếm, nham bích trước người đột nhiên trở nên thoáng giống như trong suốt, trong đó tất cả đều "Nhìn" được chân thiết như thế, tất cả mọi người đã thối lui ra khỏi thạch bích, bọn họ cuối cùng rốt cuộc là thành công Tẩy Kinh Phạt Tủy, hay là giống những tổ tiên Lữ gia bất hạnh một dạng hóa thân tượng đá? Gia Cát Minh Nguyệt không thể nào biết được. Gia Cát Minh Nguyệt tự tin, mình bây giờ cũng có thể giống như tên thiếu niên kia, buông lỏng rời khỏi nơi này. Hết chương 42_Q4.
|
|
|
3 thành viên đã gởi lời cảm ơn ChieuNinh về bài viết trên: Ty Tồ, anamini564, dhkh
|
 |
|
|
 |
T6 T09 23, 2022 9:47 am |
|
Thượng Thần Hỏa Phượng Hoàng Bang Cầm Thú
|
|
Ngày tham gia: T6 T07 04, 2014 10:49 am Tuổi: 42 Bài viết: 2597 Được thanks: 28970 lần Điểm: 47.32
|
Tài sản riêng:
|
|
 Re: [Xuyên không - Huyền huyễn] Triệu hoán sư khuynh thành - Vô Ý Bảo Bảo - Điểm: 73
Quyển 4 - Chương 43: Làm việc lại. Editor: ChieuNinh_dd.lequydon "Mặc Mặc, ta cũng phải đi, sau này thì chỉ còn lại một mình ngươi rồi." Vuốt ve lông dài mềm mại trên cổ Hắc Kỳ Lân, Gia Cát Minh Nguyệt lưu luyến, thời gian dài như vậy tới nay, con Hắc Kỳ Lân này vẫn làm bạn ở bên cạnh nàng, mặc dù không có linh thức, thế nhưng thiên tính trong chủng linh thú không muốn xa rời và thân mật, như cũ làm Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy ấm áp thân thiết. Hắc Kỳ Lân hình như đã nghe hiểu lời của nàng..., có lẽ là cảm thấy nàng không nỡ, trong ánh mắt trống rỗng thế nhưng hiện ra một luồng lệ quang, rúc thật chặt vào bên cạnh nàng, không nỡ để nàng rời đi. "Mặc Mặc, về sau ngươi phải chăm sóc mình thật tốt, chờ có thời gian ta lại trở lại cùng ngươi." Thấy lệ quang trong mắt Hắc Kỳ Lân, Gia Cát Minh Nguyệt cũng có chút chua xót trong lòng. Thật ra thì nàng rất muốn mang theo nó cùng rời đi, nhưng lại bỏ đi cái ý nghĩ này ngay lúc đó. Đừng nói vấn đề trước là mình có thể dẫn nó cùng nhau xuyên ra vách đá hay không, coi như đi ra ngoài thì sẽ như thế nào? Một con Thần Thú Thượng Cổ hoàn toàn không có linh thức như vậy, một khi xuất hiện tại Thánh Vân Thiên Cảnh, sẽ đưa tới bao nhiêu người mơ ước, lại sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái cho nó cùng mình, Gia Cát Minh Nguyệt không dám tưởng tượng. Có lẽ, chỉ có nơi này mới là chỗ sống thích hợp nhất cho nó. Gia Cát Minh Nguyệt hạ ngoan tâm, hít sâu một hơi, đi tới nham bích. Hắc Kỳ Lân đột nhiên cắn một cái ống tay áo của nàng, rồi sau đó trong mũi phun ra một ngọn lửa, trong ngọn lửa này thậm chí có Huyễn Quang y hệt như cầu vòng bảy màu, nhưng trong đó cũng không có một chút ý giết chóc, chỉ làm cho người ta cảm giác an bình tường hòa. Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Hắc Kỳ Lân, cảm giác trong ngọn lửa cũng không có bất kỳ nguy hiểm nào, ngược lại có một loại cảm giác quen thuộc khác thường, liền mặc cho này Huyễn Quang bảy màu bao phủ lấy mình trong đó. Trên người của Gia Cát Minh Nguyệt, đột nhiên cũng bộc phát ra một mảnh Huyễn Quang bảy màu. Tinh Huyễn thủ trạc! Gia Cát Minh Nguyệt nhất thời hiểu được, cái loại cảm giác quen thuộc đó đến tột cùng từ đâu mà đến, đây chẳng phải là ánh sáng chỉ Tinh Huyễn thủ trạc mới có sao? Tinh Huyễn thủ trạc thoát khỏi thân thể của nàng, trôi nổi ở giữa nàng và Hắc Kỳ Lân, ở trong vòng vây ngọn lửa bảy màu, mặt ngoài thủ trạc đang dần dần hòa tan, một ít văn lộ xưa cũ càng thêm trở nên duy mỹ rõ ràng. Phong ấn, Gia Cát Minh Nguyệt hiểu được, thì ra là Tinh Huyễn thủ hộ còn có một đạo phong ấn. Ở dưới hỏa của Kỳ Lân, phong ấn dần dần bị giải khai, thủ trạc tản mát ra hơi thở thần bí. Ngay sau đó, một màn làm Gia Cát Minh Nguyệt thế nào cũng không tưởng tượng được xảy ra. Bóng dáng thần tuấn của Hắc Kỳ Lân, lại hóa thành một hư ảnh trong Huyễn Quang bảy màu, rồi sau đó ngưng tụ thành một đường, chợt lóe lên, chui vào trong Tinh Huyễn thủ trạc. Trước mắt, cũng không có bóng dáng của Hắc Kỳ Lân nữa, chỉ có Tinh Huyễn thủ trạc cô linh linh trôi lơ lửng ở trước người. Lúc này khắp cả người Tinh Huyễn thủ trạc tản mát ra hào quang mê ly hiếm thấy, mặc dù đang ở trước mắt, nhưng lại mang cho người ta một loại cảm giác hư vô như có như không. Gia Cát Minh Nguyệt đưa tay ra, Tinh Huyễn thủ trạc thoáng một cái, tự động treo đến trên cổ tay nàng, ánh sáng dần dần tản đi, Gia Cát Minh Nguyệt thế nhưng không thấy được sự tồn tại của nó, chỉ có cổ tay truyền tới cảm giác chứng minh sự tồn tại của nó. "Đây là chuyện gì xảy ra?" Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc hoạt động cổ tay một lần, tâm niệm vừa động tìm kiếm Tinh Huyễn thủ trạc. Tinh Huyễn thủ trạc đột nhiên tản mát ra một mảnh ánh sáng bảy màu nhu hòa thần bí, mà tâm thần của Gia Cát Minh Nguyệt, ở cùng lúc này cũng tiến vào một thế giới kỳ dị. ChieuNinh:{\|}!@#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d Trước mắt là một mảnh thảo nguyên rộng lớn vô hạn, trong bụi cỏ xanh biếc, có nhiều kỳ hoa màu sắc khác nhau nở rộ, theo gió nhẹ khẽ dao động, bầu trời rơi xuống ánh mặt trời ấm áp ôn hòa, trong không khí sạch sẽ thoải mái, mang theo mùi hoa cỏ nhàn nhạt thơm ngát. Cách đó không xa, là một hồ xanh thẳm như bầu trời, nước hồ theo gió nhộn nhạo, trong suốt đến nỗi ngay cả đá sỏi dưới nước đều rõ ràng có thể thấy được. Gia Cát Minh Nguyệt say mê hít một hơi thật sâu, đây là địa phương nào, cảnh đẹp như vậy, cũng chỉ có ở trong truyền thuyết mới có thể nhìn thấy chứ nhỉ? Bên cạnh truyền đến ấm áp quen thuộc, Hắc Kỳ Lân đang thân mật chạy tới chạy lui cạ cánh tay của nàng. Gia Cát Minh Nguyệt theo bản năng nhìn cổ tay một chút, trong phút chốc phản ứng kịp, đây hẳn là không gian trong Tinh Huyễn thủ trạc, thì ra là Tinh Huyễn thủ trạc còn cất dấu bí mật như vậy. Nếu như không phải là lửa Kỳ Lân giải khai phong ấn phía ngoài, sợ rằng mình thế nào cũng sẽ nghĩ không ra, bên trong lại có không gian kỳ dị đẹp như tiên cảnh như vậy. Hắc Kỳ Lân dính ngấy ở bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt một hồi, liền vọt vào trong hồ nước, thân hình đẹp đẽ bơi lội tới lui ở nước hồ ra một đường rẽ nước màu trắng, dáng vẻ vui sướng cực kỳ. Nhìn bóng dáng vui sướng của Hắc Kỳ Lân, tâm tình Gia Cát Minh Nguyệt cũng buông lỏng theo, lần này thì hay rồi, sẽ không cần phải bỏ nó ở lại một mình trong hang rồi. Sau đó, Gia Cát Minh Nguyệt tâm thần hơi động, liền thoát thân ra khỏi Tinh Huyễn thủ trạc, hiện tại cũng không còn gì để băn khoăn nữa, nên lúc rời đi. Mặc dù dưới vận luật thần kỳ ở chỗ này, có thể làm cho người ta dễ dàng tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất hơn, nhưng mà Gia Cát Minh Nguyệt phát hiện, theo mình tấn thăng Phá Thần, thân ở trong nham động này, dù là Thiên Nhân Hợp Nhất thì thực lực cũng rất khó mới có thể tăng lên, có lẽ đây cũng là một bộ phận quy tắc của Thánh Vân Thiên Cảnh, hang này cũng có cực hạn của mình. Trước khi rời đi, Gia Cát Minh Nguyệt tự nhiên cũng không có quên đám măng ngọc, đây chính là Thiên Tài Địa Bảo đủ để sánh vói linh đan tứ phẩm cao nhất, ném ở nơi này thật là đáng tiếc, đối với cái kiểu hành động phí của trời này thì Gia Cát Minh Nguyệt luôn luôn căm thù đến tận xương tuỷ. Cho nên ấy à. . . . . . Ở trong nham động vơ vét một vòng, cũng thu tất cả măng ngọc vào Tinh Huyễn thủ trạc, lúc này Gia Cát Minh Nguyệt mới đi tới nham bích. Ngưng thần tĩnh tâm, Gia Cát Minh Nguyệt cảm ngộ vận luật trong không gian thần bí, chậm rãi đi ra ngoài. Thạch bích cứng rắn lạnh như băng, cứ như hoàn toàn trong suốt, không có một chút trở ngại, rất nhanh, Gia Cát Minh Nguyệt lại lần nữa cảm nhận được linh lực chảy xuôi trong vách đá như nước suối, chỉ là lúc này, cổ linh lực này đối với nàng mà nói đã không có nửa điểm tác dụng. Thân thể nhẹ bẫng, Gia Cát Minh Nguyệt đã đi ra khỏi thạch bích, cái loại vận luật kỳ diệu đó cũng không cảm giác được nữa. "Minh Nguyệt!" Mới ra ngoài, Gia Cát Minh Nguyệt liền nghe được âm thanh mừng rỡ của Diệp Kỳ, một bóng người cũng nhào tới theo. "Sư huynh!" Gia Cát Minh Nguyệt mừng rỡ hô lên. Trong khoảng thời gian này, nàng lo lắng nhất chính là Diệp Kỳ, lo lắng hắn không chịu nổi linh lực dư thừa, cũng lo lắng hắn không thể hoàn toàn phục hồi như cũ, bây giờ nhìn đến Diệp Kỳ êm đẹp đứng ở trước mặt, dĩ nhiên là mừng rỡ. "Minh Nguyệt, muội xem như đi ra, nếu như muội không ra, ta cũng không biết nên làm sao nữa." Diệp Kỳ con mắt đỏ ngàu nói, trong khoảng thời gian này Gia Cát Minh Nguyệt tất nhiên lo lắng cho hắn, hắn cũng không lúc nào là không lo lắng cho bình an của Gia Cát Minh Nguyệt. "Không phải muội cũng ra sao, đúng rồi sư huynh, thương thế của huynh như thế nào, còn có vấn đề gì hay không?" Gia Cát Minh Nguyệt an ủi Diệp Kỳ, đột nhiên phát hiện hắn trở nên dễ nhìn hơn trước kia. Mặc dù mặt mày miệng rộng vẫn hơi lộ ra khoa trương, nhưng lại không hề kinh thiên địa khiếp quỷ thần giống như quá khứ nữa, ngược lại có một loại sức quyến rũ đặc biệt không thể nói rõ ra được. Khi hắn còn nhỏ thì người bị thương nặng, dựa vào Diệp Cô Hồng vơ vét linh đan chung quanh mới giữ được tánh mạng, chắc hẳn diện mạo sau đó cũng có liên quan cùng vì trận trọng thương kia, mà sau khi trải qua cửu tử tuyệt địa tẩy kinh phạt tủy, ngay cả tướng mạo cũng bắt đầu khôi phục bình thường. "Ta tốt lắm, toàn bộ tốt lắm, Minh Nguyệt muội xem, ta đều đã tấn thăng Thần Tu rồi, sư phụ nói không sai, ta thật sự chính là thiên tài, ha ha ha ha." Diệp Kỳ chuyển buồn làm vui, cười ha ha nói. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d "Sư tôn, người xem như đi ra, chúng ta ở chỗ này chờ người hơn nửa năm, nhưng vị Diệp sư thúc này cứ lo lắng." Lữ Khoáng tiến lên, cung kính thi lễ nói. Gia Cát Minh Nguyệt lúc này mới phát hiện ra, bao gồm Lữ Khoáng, hai người con em Lữ gia, đám người Lạc Cuồng, Giải Hưng Phong toàn bộ đều bình an, thực lực thấp nhất cũng đạt tới Hồn Tu, mà Lữ Khoáng càng thêm đạt tới Hóa Thầ đỉnh phong, chỉ kém một bước cuối cùng thì có thể bước vào cảnh giới Phá Thần. Làm Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc nhất chính là, Quách Tử Uy thế nhưng cũng đạt tới Thần Tu trung kỳ, lấy thực lực trước kia của hắn đến xem, thật là phải nói rằng một bước lên trời. "Tiểu thư." Quách Tử Uy tiến lên một bước, cúi người thật sâu với Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt tràn đầy cảm kích. Ánh mắt chạy một vòng ở trong đám người, Gia Cát Minh Nguyệt vẻ mặt ngưng lại, Phi Dương đâu? Tại sao không thấy bóng dáng của Lăng Phi Dương. "Sư tôn, Lăng Sư thúc nhắn lại cho người." Lữ Khoáng chỉ chỉ trên đất. "Minh Nguyệt, đừng lo lắng cho ta, một năm sau, ta nhất định trở lại." Chữ viết rõ ràng rơi vào tầm mắt, Gia Cát Minh Nguyệt giống như thấy được khóe miệng mỉm cười cùng kiên nghị của Lăng Phi Dương, yên lòng, huynh ấy nói một năm sau sẽ trở về, vậy thì nhất định sẽ trở lại. Gia Cát Minh Nguyệt cũng không đi suy tư tại sao Lăng Phi Dương muốn rời đi, nàng tin tưởng, huynh ấy nhất định là có lý do của mình. "Sư tôn, hay là chúng ta rời khỏi nơi này trước đi, thời gian một năm sẽ đến ngay, nếu như bỏ qua thì phải đợi thêm một năm." Lữ Khoáng nói với Gia Cát Minh Nguyệt. "Nhanh như vậy." Gia Cát Minh Nguyệt còn tưởng rằng thời gian mình ở trong nham động đợi không quá nửa năm, lúc này mới biết sắp qua một năm. Mọi người không dừng lại nữa, nhanh chóng đi ra ngoài. Đợi không bao lâu, độc vụ trôi nổi ở bốn phía hơi chậm lại, lộ ra một lối đi hẹp dài quanh co, mọi người nhanh chóng dọc theo lối đi hữu kinh vô hiểm rời khỏi cửu tử tuyệt địa. "Ah?" Giải Hưng Phong nhẹ giọng kêu lên. Nhớ tới lúc tiến vào cửu tử tuyệt địa thì thời gian cấp bách, những người áo đen đuổi giết Diệp Kỳ cũng không có chôn, nhưng lúc này liếc nhìn lại thì cỏ mọc um tùm, không thấy được bất kỳ phần còn lại của thi hài chân tay đã bị cụt, trận chém giết vô tình kia hoàn toàn không lưu lại bất kỳ dấu vết nào. "Xem ra bọn họ còn có đồng bọn." Lữ Khoáng cũng phát hiện khác thường, suy tư một chút nói. Người Hỗn độn Tu Di cảnh khẳng định không có tốt bụng như vậy giúp người khác khắc phục hậu quả, chỉ có thể là đồng bọn những người áo đen kia xử lý hậu sự. "Sư huynh, lần trước đám người đuổi giết huynh bọn chúng là ai?" Gia Cát Minh Nguyệt hỏi Diệp Kỳ nói. "Không biết, lúc ấy chúng ta đi tới hỗn độn Tu Di cảnh nhìn thấy sắc trời đã tối, liền tìm một thạch động nghỉ ngơi, lúc nửa đêm nghe được có người nói chuyện, sau đó bọn họ phát hiện chúng ta, liền một đường đuổi giết chúng ta đến nơi này." Diệp Kỳ nghĩ rồi nói ra. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don==ChieuNinh Nghe Diệp Kỳ trả lời, tất cả mọi người hiểu, bọn họ nhất định là nghe được thứ không nên nghe, đối phương muốn giết người diệt khẩu. "Bọn họ nói cái gì?" Gia Cát Minh Nguyệt hỏi tiếp. "Hình như là nói gì lần này Tu Di đại chiến tuyệt không thể cho bọn hắn có bất cứ cơ hội nào, còn nói Thượng Tôn sẽ dốc sức giúp đỡ, giúp bọn hắn đoạt được cái gì tháp Tu Di cái gì đó, ta cũng không có quá nghe rõ." Diệp Kỳ mờ mịt nói. Nghe Diệp Kỳ nói, Gia Cát Minh Nguyệt cũng hiểu được. Xem ra, cuộc chiến Tu Di lần này cũng là mạch nước ngầm hoạt động, hiển nhiên trong ba đại thế lực có người nhất định phải được đối với cuộc chiến Tu Di lần này, nhưng không biết đến tột cùng là một người nào đây, mà Thượng Tôn theo lời bọn họ thì là ai? Chẳng lẽ là Bách Lí Trường Cung? Nghĩ tới đây, lòng của Gia Cát Minh Nguyệt khẽ hơi trầm xuống một cái, chẳng lẽ thế lực của hắn, lại thấm vào đến hỗn độn Tu Di cảnh sao? Lữ Khoáng cũng nghĩ đến mấu chốt trong đó, sắc mặt trở nên nặng nề. "Đi thôi, về Lữ Gia Bảo trước rồi nói sau." Gia Cát Minh Nguyệt nói. Đoàn người gia tăng tốc độ, chạy về Lữ Gia Bảo. Trong ánh sớm ban mai, tường thành kiên cố của Lữ Gia Bảo xuất hiện ở trong tầm mắt, không biết có phải là ảo giác hay không, làm cho người ta một loại cảm giác bị đè nén nặng nề. Xa xa trông thấy bóng dáng đám người Gia Cát Minh Nguyệt, mấy tên nam tử lưng đeo trường kiếm sắc mặt lãnh khốc lập tức nắm chuôi kiếm, toàn thần giới bị, duy trì cảnh giác. Nhìn thấy tư thế này, Gia Cát Minh Nguyệt mới biết không phải là ảo giác, nhớ mới tới Lữ Gia Bảo cũng không có giữ nghiêm vệ như vậy, một năm nay nhất định xảy ra chuyện gì. Lúc này một chiếc xe ngựa từ trong thành chạy nhanh ra ngoài, dừng ở bên người Gia Cát Minh Nguyệt, Tả Khưu Li từ trên xe ngựa nhảy xuống, thi lễ với Gia Cát Minh Nguyệt nói: "Gia Cát tiểu thư, mọi người cuối cùng trở lại, ta đoán chừng mấy ngày nay mọi người hẳn là trở về, nên vẫn luôn chờ ở cửa thành, thật đúng là để chúng ta chờ được." Gia Cát Minh Nguyệt mỉm cười gật đầu chào hỏi, hỏi: "Tả hội trưởng, tin tức ta nhờ ông hỏi thăm như thế nào?" "Đã có chút đầu mối, chỉ là có chút phức tạp, chúng ta lên xe rồi hẳn nói." Tả Khưu Li nói với Gia Cát Minh Nguyệt. "Lão già, làm sao ông trước không quan tâm một cái xem ta có thể sống trở lại hay không hả?" Lữ Khoáng cũng đi lên phía trước, sảng lãng cười nói với Tả Khưu Li. "Có Gia Cát tiểu thư ở đây, có cái gì phải lo lắng." Tả Khưu Li trợn mắt nhìn Lữ Khoáng một cái nói, đối với Luyện Đan Thuật của Gia Cát Minh Nguyệt ngược lại lòng tin mười phần. Lữ Khoáng cười cười, trên thực tế, nếu như không có Gia Cát Minh Nguyệt mấy đan dược linh đan tứ phẩm đỉnh cấp Cố Nguyên nuôi mạch, bọn họ thật đúng là không có nắm chắc có thể chịu đựng được linh lực ở cửu tử tuyệt địa đánh thẳng vào. Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lữ Khoáng lên xe, xe ngựa đi tới Lữ Gia Bảo. "Gia Cát tiểu thư, người để cho ta hỏi thăm tin tức Phùng Mặc, ta đã có chút đầu mối, hắn là bảy năm trước đến hỗn độn Tu Di cảnh, nhưng chỉ ở thời gian không tới một tháng đã đi đâu không rõ tung tích, Tứ Hải Thương Hội chúng ta vận dụng tất cả mọi nhân lực, cũng không tìm được một chút đầu mối, ban đầu chúng ta còn tưởng rằng hắn gặp bất trắc gì, nhưng mà ba tháng trước, hắn vừa thần bí xuất hiện." Không đợi Gia Cát Minh Nguyệt mở miệng, Tả Khưu Lu nói ra trước. "Bây giờ hắn đang ở đâu?" Gia Cát Minh Nguyệt vội vàng hỏi. "Đây chính là chỗ phức tạp ta đã nói, hắn hiện tại hẳn là là ở thành Vũ An, chẳng qua nếu như người muốn tìm hắn mà nói, bây giờ còn chưa phải lúc." Tả Khưu Li nói tiếp. "Tại sao?" Gia Cát Minh Nguyệt kỳ quái hỏi. "Thành Vũ An là địa bàn Cuồng Đao phủ sở tại, hiện tại Cuồng Đao phủ cùng Kim Đan phủ chúng ta và Hắc Thiên phủ đang thế như nước với lửa, sợ rằng không đợi người vào thành, sẽ gặp phải trên trăm tên cao thủ đánh chặn đường." Tả Khưu Li cười khổ nói. [email protected]~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d "Tại sao có thể như vậy?" Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc hỏi. "Mỗi lần trước cuộc chiến Tu Di, ba đại thế lực cũng sẽ âm thầm động thủ đối với nhân tài mới xuất hiện của những thế lực khác, cái này cũng không coi là ly kỳ, chỉ là lần này Cuồng Đao phủ xuống tay quá ác, chỉ trong một tháng, liên tục giết gần hai mươi tên cao thủ trẻ tuổi Kim Đan phủ cùng Hắc Thiên phủ. Phủ Quân của Kim Đan phủ cùng Hắc Thiên phủ tự nhiên nuốt không trôi cơn tức này, cũng phái ra cao thủ tiến về phía thành Vũ An, đều muốn ám sát nhân tài mới xuất hiện của đối phương, ai biết tất cả cao thủ đều có đi không về. Rồi sau đó mọi chuyện diễn ra càng ác liệt, cuối cùng biến thành cục diện hôm nay." Tả Khưu Li lắc đầu một cái nói. "Ta giống như chưa tính là người Kim Đan phủ chứ?" Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày một cái, trong lòng nghĩ đến một chuyện khác. Thế chân vạc của ba đại thế lực Hỗn độn Tu Di cảnh cùng lập nhiều năm như vậy, trong đó duy trì thăng bằng vi diệu lẫn nhau, theo lý thuyết Cuồng Đao phủ không nên làm ra chuyện liều lĩnh như vậy mới đúng. Trừ phi, bọn họ là không có sợ hãi. Đuổi giết Diệp Kỳ, hợp tác cùng tên gọi là Thượng Tôn, chẳng lẽ chính là Cuồng Đao phủ? "Chuyện đến nước này, chỉ cần người không phải là người Cuồng Đao phủ, cũng sẽ dẫn tới bọn họ cảnh giác căm thù, huống chi, người không phải là sư tôn Lữ trưởng lão sao?" Tả Khưu Li nói. Gia Cát Minh Nguyệt cũng cười khổ một cái, tại sao mình quên vụ này rồi. "Gia Cát tiểu thư cũng không cần phải gấp, chờ tiếp qua mấy ngày, đại chiến Tu Di sắp bắt đầu, chỉ cần tháp Tu Di vừa có định luận nơi thuộc về, ba đại thế lực sẽ khôi phục cục diện những ngày qua, trăm ngàn năm qua luôn luôn như thế." Tả Khưu Li khuyên nhủ. "Vậy cũng được." Gia Cát Minh Nguyệt chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ, dù sao cũng chỉ mấy ngày, đợi chút thì chờ một chút thôi. "Đúng rồi Gia Cát tiểu thư, sư huynh của người chúng ta cũng dò thăm một chút tin tức, hắn hẳn là đến hỗn độn Tu Di cảnh, nhưng lại chưa từng tới bất kỳ một thành thị nào, vì vậy tung tích không rõ, chỉ sợ. . . . . ." Tả Khưu Li ấp a ấp úng nói, mấy chữ dữ nhiều lành ít thế nào cũng không thể nói ra khỏi miệng. "Tả hội trưởng phí tâm, ta đã tìm được sư huynh của ta." Gia Cát Minh Nguyệt nói xong ra hiệu cho Diệp Kỳ một cái. "Tìm được? Vậy thì tốt vậy thì tốt." Tả Khưu Li thở dài nhẹ nhõm một hơi thật dài, sau đó nhìn Diệp Kỳ mấy lần, phát hiện cũng chỉ là dáng dấp kỳ quái một chút, thật không có làm người ta không nhìn nổi khoa trương như Gia Cát Minh Nguyệt nói. Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã tiến vào bên trong thành. Cùng so sánh với thường ngày, Lữ Gia Bảo có vẻ vắng lạnh rất nhiều, trong lúc vô hình lộ ra một cỗ khí tức trầm muộn đè nén, Tả Khưu Li nói không sai, thế cục hôm nay của ba đại thế lực vô cùng khẩn trương, ngay cả thành trấn như Lữ Gia Bảo cũng hứng chịu ảnh hưởng, duy trì cảnh giới cao độ. "Sư tôn, khách điếm quá nhiều người phúc tạp, không bằng đi trong phủ Lữ gia ở thôi." Lữ Khoáng nói với Gia Cát Minh Nguyệt. "Không cần, ta cảm thấy được rất tốt." Gia Cát Minh Nguyệt không chút do dự cự tuyệt. Nếu như đổi thành quá khứ, nàng cũng vui lòng tìm nơi trạch viện yên tĩnh mà ở, nhưng mà bây giờ, chỉ cần vừa nghĩ tới một lão đầu râu bạc cả ngày vây quanh mình sư tôn dài sư tôn ngắn, đại thúc đại mụ lớn tuổi trong đoàn đội mang theo sau lưng lại réo lên sư tổ sư tổ không ngừng, thì nàng liền tê dại da đầu một trận, vẫn nên ở tại khách điếm sẽ thanh nhàn một chút. Thấy thái độ kiên quyết của Gia Cát Minh Nguyệt, Lữ Khoáng cũng không tiện kiên trì nữa, đưa Gia Cát Minh Nguyệt trở về khách điếm trước. Ngoài cửa khách điếm, một người đàn ông trung niên đang duỗi cổ dài nhìn quanh đầu đường, vừa nhìn thấy xe ngựa, liền bước nhanh chạy tới. "Gia Cát tiểu thư, Lữ trưởng lão, mọi người đã trở lại." Xe ngựa mới vừa dừng lại, Gia Cát Minh Nguyệt liền thấy mặt của Tề Tư Viễn mang theo một chút nịnh hót. "Tề Đường chủ." Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu một cái. "Gia Cát tiểu thư, có người muốn gặp cô." Tề Tư Viễn cung kính nói. Gia Cát Minh Nguyệt cùng Lữ Khoáng liếc nhau một cái, không cần đoán cũng biết, nhất định là người Kim Đan phủ, lần trước Vu trưởng lão ăn canh bế môn ở trong tay Gia Cát Minh Nguyệt, lần này người tới, thân phận khẳng định bất thường. "Gia Cát tiểu thư, xin mời đi theo ta." Tề Tư Viễn làm một cái thủ hiệu mời. Hết chương 43_Q4.
|
|
|
3 thành viên đã gởi lời cảm ơn ChieuNinh về bài viết trên: Ty Tồ, anamini564, dhkh
|
|
Trang 177/181
|
[ 543 bài ] |
|
|
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm
|
|
|
1 •
[Xuyên không - Trùng sinh] Cùng trời với thú - Vụ Thỉ Dực
1 ... 204, 205, 206
|
2 •
[Xuyên không - Điền văn] Nông kiều có phúc - Tịch Mịch Thanh Tuyền
1 ... 187, 188, 189
|
3 •
[Xuyên không - Dị giới] Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên
1 ... 270, 271, 272
|
4 •
[Hiện Đại] Sơn Nam Hải Bắc - Parace
1 ... 21, 22, 23
|
5 •
[Xuyên không - Dị giới] Phế sài muốn nghịch thiên Ma Đế cuồng phi - Tiêu Thất Gia - Hoàn
1 ... 229, 230, 231
|
[Xuyên không - Huyền huyễn] Triệu hoán sư khuynh thành - Vô Ý Bảo Bảo
1 ... 179, 180, 181
|
7 •
[Hiện đại] Mẹ 17 tuổi Con trai thiên tài cha phúc hắc - Trình Ninh Tĩnh (phần 1)
1 ... 232, 233, 234
|
8 •
[Xuyên không] Cuộc sống điền viên của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
1 ... 180, 181, 182
|
9 •
[Hiện đại - Trùng sinh] Gia khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả
1 ... 160, 161, 162
|
[Cổ đại - Trùng sinh] Trọng sinh cao môn đích nữ - Tần Giản
1 ... 137, 138, 139
|
11 •
[Cổ đại - Trùng sinh] Đích nữ vô song - Bạch Sắc Hồ Điệp
1 ... 120, 121, 122
|
12 •
[Hiện đại] Quân hôn Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch
1 ... 143, 144, 145
|
[Cổ đại - Trùng sinh] Tướng phủ đích nữ - Trầm Hoan
1 ... 121, 122, 123
|
[Xuyên không] Nắm tay người kéo người đi - Thiên Hạ Vô Bệnh
1 ... 39, 40, 41
|
15 •
[Hiện đại] Hôn trộm 55 lần - Diệp Phi Dạ
1 ... 234, 235, 236
|
16 •
[Hiện đại] Hào môn thừa hoan Mộ thiếu xin anh hãy tự trọng! - Mộc Tiểu Ô
1 ... 198, 199, 200
|
[Cổ đại - Trùng sinh] Đích trưởng nữ - Hạ Nhật Phấn Mạt
1 ... 87, 88, 89
|
18 •
[Hiện đại] Ảnh hậu làm quân tẩu - Đông Nhật Nãi Trà
1 ... 73, 74, 75
|
19 •
[Xuyên không - Cung đấu] Thế nào là hiền thê - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
1 ... 41, 42, 43
|
[Hiện đại] Hào môn tranh đấu I Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc - Hàn Trinh Trinh
1 ... 485, 486, 487
|
|
Shop - Đấu giá: Thiên Yết vừa đặt giá 210 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Thiên Yết vừa đặt giá 210 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Thiên Yết vừa đặt giá 210 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Achima: Không đc cấp phép đọc truyệ |
hung_ho: AC cho hỏi có phải tính năng đọc truyện trên diễn đàn bị lỗi ko |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 207 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 259 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 220 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 235 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 337 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 237 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 277 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 257 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 272 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 208 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 398 điểm để mua  |
|
|
|