Trang 181/181
|
[ 543 bài ] |
|
Triệu hoán sư khuynh thành - Vô Ý Bảo Bảo
T2 T10 17, 2022 5:32 am |
|
Thượng Thần Hỏa Phượng Hoàng Bang Cầm Thú
|
|
Ngày tham gia: T6 T07 04, 2014 10:49 am Tuổi: 42 Bài viết: 2535 Được thanks: 28010 lần Điểm: 47.34
|
Tài sản riêng:
|
|
 Re: [Xuyên không - Huyền huyễn] Triệu hoán sư khuynh thành - Vô Ý Bảo Bảo - Điểm: 73
Quyển 4 - Chương 49.3: Đại Kết Cục. Editor: ChieuNinh_dd.lequydon Rốt cuộc, phía trước truyền đến một mảnh tiếng nước chảy lao nhanh. Một con sông màu xanh ngắt như da trời chảy bọt sóng màu trắng cuồn cuộn lao xuống, ở dưới mây mù tôn lên, giống như treo ở giữa không trung. Liếc nhìn lại, không thấy được ngọn nguồn, nhìn cũng không thấy được điểm cuối, bát ngát sâu xa vô biên vô hạn, khai thần thuật dò xét đi, thế nhưng sâu không thấy đáy, giống như con sông này xuyên qua thiên địa, vẫn kéo dài đến một vị diện khác. Cái này, chính là U Hà, tồn tại bí ẩn nhất Thánh Vân Thiên Cảnh. Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đồng thời ngừng lại, một bên U Hà, lão giả râu bạc trắng tung bay đang ngồi xếp bằng, ngăn ở trước người bọn họ. "Thượng Tôn nói không sai, các ngươi quả nhiên vẫn tới, chỉ là, muốn tiến về phía U Hà, các ngươi không có cơ hội." Một lão giả đứng dậy, chậm rãi nói. "Hạng Thiên Nhai, là ngươi!" Diệp Cô Hồng ngưng mắt nhìn tên lão giả kia thật lâu, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Hạng Thiên Nhai, một người mạnh nhất trên lịch sử Vô Nhai Thiên Tông trừ khai tông tổ sư, cũng là cường giả được Thánh Vân Thiên Cảnh công nhận tiếp cận Vũ Tôn nhất, hoàn toàn xứng đáng người đứng đầu dưới Vũ Tôn. Ngay từ mấy trăm năm trước cũng đã danh dương thiên hạ, Vô Nhai Thiên Tông có thể ở kế dưới Phiêu Miểu Kiếm Tông trong tam tông Ngũ phủ, áp đảo trên Tông Phủ trong đó, cũng có quan hệ trực tiếp với hắn. Thậm chí có người truyền thuyết, thực lực của hắn đã sớm có thể tấn thăng hàng ngũ Vũ Tôn, chỉ là bởi vì di mệnh của tổ sư, mới vẫn dừng lại ở Phá Hư đỉnh phong, bảo vệ Vô Nhai Thiên Tông. "Không sai, chính là lão phu, Diệp Cô Hồng, nể tình tổ tiên Ngũ Phong Tông của ngươi, ta thả ngươi một con đường sống, các ngươi đi thôi." Hạng Thiên Nhai phất phất tay, một thân khí cơ ngạo nghễ mênh mông cuồn cuộn tràn ra cơ thể. "Hạng Thiên Nhai, hôm nay, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng ngăn cản chúng ta." Nhưng mà trên mặt Diệp Cô Hồng lại không có nửa điểm sợ hãi, lắc đầu một cái, chậm rãi rút trường kiếm ra. "Không biết sống chết, Diệp Cô Hồng, chẳng lẽ ngươi cho rằng, chỉ dựa vào mấy người các ngươi, thì muốn qua cửa ải của ta sao?" Hạng Thiên Nhai khinh miệt nói. Ba người trước mắt, Diệp Cô Hồng thực lực mạnh nhất chỉ là cảnh giới Luyện Hư, mà Gia Cát Minh Nguyệt mới vừa đạt tới Nhập Hư, tên thiếu niên kia cũng có chút thần bí, trên người có một loại vận luật ám hợp thiên đạo kỳ diệu, nhưng thực lực chân thật tối đa cũng chỉ là Luyện Hư mà thôi, lấy thực lực Phá Hư đỉnh phong đến gần vô hạn Vũ Tôn của hắn, tự nhiên còn không để ở trong lòng. "Như vậy, thêm ta nữa thì sao đây?" Trong âm thanh lạnh lùng, một bóng dáng thon dài lăng không bay tới, trường kiếm ngự không phát ra kim mang xán lạn ngời ngời. "Khuynh Diệu!" Gia Cát Minh Nguyệt vui mừng nhìn lại, thấy một đôi Dị Đồng màu vàng xanh đầy ắp ôn tình, nhớ nhung, nhớ thương, cùng tự trách. "Minh Nguyệt, thật xin lỗi, ta tới chậm, thật ra thì ta. . . . . ." Quân Khuynh Diệu cầm thật chặt tay Gia Cát Minh Nguyệt, muốn nói cho nàng biết, thật ra thì hắn đã sớm xuất quan, đi qua Ngũ Phong Tông, lại biết được Gia Cát Minh Nguyệt đã đi hỗn độn Tu Di cảnh, thời điểm khi hắn chạy tới hỗn độn Tu Di cảnh, Gia Cát Minh Nguyệt lại đi cửu tử tuyệt địa rồi, rồi sau đó, hắn liền làm ra lựa chọn giống như Lăng Phi Dương, bế quan khổ khổ tu luyện lần nữa. "Đừng nói gì, ta đều biết." Lực đạo ôn hòa mà quen thuộc dọc theo cánh tay kiên cố có lực truyền vào thân thể, tràn vào trong nội tâm, Gia Cát Minh Nguyệt ngăn cản Quân Khuynh Diệu nói tiếp. Luyện Hư! Ở trong thời gian ngắn như vậy, Quân Khuynh Diệu thế nhưng đạt tới cảnh giới Luyện Hư, có thể tưởng tượng hắn ngậm bao nhiêu đắng, lại bỏ ra bao nhiêu giá cao. "Hình Thiên kiếm, ngươi là người của Hình Thiên Quân phủ!" Hạng Thiên Nhai nhìn trường kiếm màu vàng óng trong tay Quân Khuynh Diệu, vẻ mặt biến đổi, tiếp theo nói: "Chỉ là coi như cộng thêm ngươi...các ngươi cũng đừng mơ tưởng qua cửa ải của ta." Dđlequydon&ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d "Như vậy, thêm ta nữa thì sao đây?" Âm thanh lạnh lùng như kiếm vang lên, lại một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi phá không tới. "Phi Dương!" Gia Cát Minh Nguyệt vui mừng nhìn lại. Ở ngoài bóng dáng cường tráng mạnh mẽ của Lăng Phi Dương, bao phủ một tầng tia sáng kỳ dị, giống năm đạo khí Thánh Vân Thiên Cảnh, lại giống kình khí của đại lục Thương Lan, trong đó, còn mang theo một chút ba động của Ma Pháp Hộ Thuẫn Đại lục Phong Ngữ cùng đặc hữu Đấu Khí, trong thiên hạ, đại khái cũng chỉ có một người, mới có thể dung hợp nhiều loại tu luyện thuật bất đồng như vậy thành cùng một thể. "Bất Phá chân thân, ngươi là hậu nhân của Bất Phá Vũ Tôn?" Hạng Thiên Vhai trầm sắc mặt xuống. Nếu như chỉ là kiếm Hình Thiên, hắn còn có mấy phần nắm chặt đối phó, nhưng cộng thêm Bất Phá Vũ Tôn là Bất Phá chân thân, ngay cả hắn cũng không có bao nhiêu lòng tin. "Hiện tại, chúng ta có thể qua cửa ải của ngươi sao?" Trên người của Lăng Phi Dương, lộ ra vô cùng tự tin. "Trừ phi Hình Thiên Vũ Tôn cùng Bất Phá Vũ Tôn thân tới, nếu không ai cũng đừng mơ tưởng vượt qua lôi trì nửa bước." Hạng Thiên Nhai cố nén nội tâm lo lắng, cao giọng hét nói. Nơi xa, một cầu vồng xuyên qua phía chân trời, đuổi tới phía này, cho dù đang ở bên ngoài mấy ngàn dặm, Gia Cát Minh Nguyệt cũng có thể cảm thấy uy áp cường đại của Bách Lí Trường Cung. "Giết hắn đi!" Gia Cát Minh Nguyệt biết một khi Bách Lí Trường Cung chạy tới, coi như mọi người hợp lực thì cũng không phải là đối thủ của hắn, không dám trì hoãn, dẫn đầu công tới Hạng Thiên Nhai. Mấy người Quân Khuynh Diệu cũng nhận thấy được Bách Lí Trường Cung đến, đồng thời công tới hướng Hạng Thiên Nhai. Kim mang Hình Thiên kiếm đầy trời, Phá Sát kiếm lạnh lùng gào thét, Quân Khuynh Diệu cùng Lăng Phi Dương đồng thời sử dụng thực lực mạnh nhất cảnh giới Luyện Hư của mình. Gia Cát Minh Nguyệt cũng không chậm trễ chút nào sử dụng lực Thiên Mệnh, ánh sáng mang điềm lành trên chủy thủ Kỳ Lân chiếu khắp, rồi lại mang theo oai uy nghiêm nghị thần thú Thượng Cổ. Hạng Thiên Nhai chặp hai tay lại, bảy đạo kiếm quang bắn nhanh ra như điện, bảo hộ ở trước người của hắn. Từng đạo khí mang mạnh mẽ lấy hắn làm trung tâm, kích động ra bốn phía, chính là công pháp Vô Nhai Thiên Tông Trấn Tông—— Thất Tinh Ngự Kiếm Thuật. Tiếng kêu giòn vang không dứt bên tai, trong chớp mắt, Gia Cát Minh Nguyệt cùng mấy người Quân Khuynh Diệu đã giao thủ mấy lần cùng Hạng Thiên Nhai. Không hổ là đệ nhất cường giả dưới Vũ Tôn của Thánh Vân Thiên Cảnh, uy lực Thất Tinh Ngự Kiếm Thuật của Hạng Vô Nhai này, coi như so với nguyên thần Vũ Tôn của Bách Lí Trường Cung, đều mạnh hơn một bậc. Ngay cả kiếm Hình Thiên của Quân Khuynh Diệu, Lăng Phi Dương là Bất Phá chân thân, lực thiên mệnh của Gia Cát Minh Nguyệt, hơn nữa quyền ý ám hợp thiên đạo của Phùng Mặc cùng một kiếm kinh thiên của Diệp Cô Hồng, nhất thời cũng không phá được Thất kiếm Ngự Kiếm Thuật hộ thể của hắn. "Ha ha ha ha, Hình Thiên Vũ Tôn cùng hậu nhân Bất Phá Vũ Tôn, cũng chẳng qua như thế mà thôi." Ngăn trở mấy người liên thủ công kích, Hạng Thiên Nhai cuồng tiếu ra tiếng. Quân Khuynh Diệu cùng Lăng Phi Dương liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Gia Cát Minh Nguyệt một cái, ba người hiểu ngầm trong lòng. Lăng Phi Dương chợt nghiêng Phá Sát Kiếm, bước xa thẳng lên, mặc cho Thất Tinh Ngự Kiếm Thuật chém ở trên người, nhưng không né tránh nửa bước. Kiếm khí Thất Tinh của Vũ Tôn có thể như là so với cỗ sao chổi đánh tới, lấy năm đạo khí, kình khí đấu khí ma pháp hỗn hợp mà thành Bất Phá chân thân tuôn ra một mảnh dị quang rung động lòng người, gần như đều muốn không đỡ được, ánh mắt Lăng Phi Dương lại kiên nghị lạnh lùng như cũ. Gần, càng gần, Lăng Phi Dương kêu đau một tiếng, trong ánh sáng bể tan tành, Bất Phá chân thân lại bị đánh trúng nát bấy, nhưng trường kiếm Phá Sát của hắn bổ ra. Hạng Thiên Nhai khinh miệt hừ lạnh một tiếng, cho dù có bí truyền Bất Phá Vũ Tôn thì sao chứ, thủy chung cũng chỉ là cảnh giới Luyện Hư, một kiếm như vậy, làm sao có thể so sánh cùng với hắn thực lực đến gần vô hạn Vũ Tôn. Hạng Thiên Nhai thần niệm vừa động, một đạo kiếm ảnh Thất Tinh chém một kiếm tới Lăng Phi Dương, hai đạo kiếm quang tương giao, hàn mang chói mắt. Sắc mặt của Hạng Thiên Nhai đột nhiên biến đổi, trên thân kiếm của Lăng Phi Dương, trừ sát ý lẫm liệt phát rét thấu xương lúc trước, rốt cuộc lại nhiều hơn một đạo kiếm ý thiên uy Hình Thiên phạt đất, lại hàm chứa thêm một đạo hơi thở hủy diệt làm người ta run như cầy sấy. Lực Thiên Mệnh! Hạng Thiên Nhai đại biến sắc mặt, thì ra là một kiếm này, thế nhưng bao hàm lực lượng mạnh nhất của ba người. Ba người Gia Cát Minh Nguyệt cùng Quân Khuynh Diệu Lăng Phi Dương kề vai chiến đấu nhiều lần như vậy, phối hợp lẫn nhau đã sớm đến nông nỗi thuần thanh, đối với nắm chặt thời cơ càng thêm đạt tới đỉnh cao, một kiếm này, chính là bản thân Vũ Tôn tới cũng không dám khinh thường, Hạng Thiên Nhai vội vàng lại vận chuyển hai thanh phi kiếm, ngăn trở một kiếm hàm chứa ba cổ lực lượng này của Lăng Phi Dương. Bốn đạo kiếm quang đồng thời tương giao, bóng dáng Gia Cát Minh Nguyệt cùng Quân Khuynh Diệu vừa động, thoáng hiện từ sau lưng Lăng Phi Dương, chủy thủ Kỳ Lân cùng kiếm Hình Thiên đồng thời đâm về chỗ yếu khí hải của Hạng Thiên Nhai. Diệp Cô Hồng và Phùng Mặc cũng nhân cơ hội này toàn lực công hắn phía sau. Hạng Thiên Nhai cả kinh trong lòng, Thất kiếm đều xuất hiện, vừa đúng ngăn cản mấy người ngăn ở ngoài thân. Gia Cát Minh Nguyệt động nhanh thân hình, xuất hiện tại trước người của Hạng Thiên Nhai, khóe miệng lộ ra một nụ cười giảo hoạt, thấy nụ cười này, Hạng Thiên Nhai cả kinh trong lòng, có phải mình đã bỏ qua cái gì hay không? Trước ngực Gia Cát Minh Nguyệt chợt lóe hư ảnh, một bóng dáng chỉ lớn chừng quả đấm xuất hiện ở trước mắt, chủy thủ Kỳ Lân trong tay lại lạnh lẽo bức người. ChieuNinh tại: www.veroniquederoide.com Nguyên thần! Hạng Thiên nhai lập tức phản ứng kịp. Nguyên thần phòng ngự xa xa yếu hơn bản thể, lúc này ở dưới một trận kịch chiến có thể so với cường giả Vũ Tôn cùng mấy tên cao thủ Luyện Hư, kiếm khí kích động bốn phía, căn bản không phải nguyên thần bình thường có thể chịu đựng, cho nên ngay cả Hạng Thiên Nhai cũng chưa từng nghĩ qua tế xuất nguyên thần. Gia Cát Minh Nguyệt tế xuất nguyên thần vào lúc này, đó và tự sát có sự khác biệt gì? Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mắt thấy chủy thủ Kỳ Lân nở rộ ánh lạnh trong tay nguyên thần của Gia Cát Minh Nguyệt, đâm nhanh đến khí hải của mình, Hạng Thiên Nhai vẫn phải bất đắc dĩ cũng tế xuất nguyên thần. Lúc này Thất Tinh ngự kiếm toàn lực ứng phó cường công của mấy người toàn lực công tới, trừ sử xuất nguyên thần, hắn cũng không có bất kỳ biện pháp nào rồi. Nguyên thần vừa ra, Hạng Thiên Nhai liền cảm thấy trong đầu đau nhói một hồi, quả nhiên, ngay cả nguyên thần gần như giống nhau như đúc với bản thể, cũng chịu đựng không được sát ý lạnh thấu xương và kiếm khí lạnh lẽo chung quanh. Theo lý thuyết, lấy nguyên thần cảnh giới Nhập Hư của Gia Cát Minh Nguyệt, sớm nên tan thành mây khói ở dưới kiếm khí nơi này mới đúng, nhưng liếc nhìn một cái, nguyên thần này nhìn như nhỏ yếu, thế nhưng không phát hiện chút tổn hao nào. Trong lúc nguy cấp, Hạng Thiên Nhai cũng không kịp suy nghĩ nhiều, nguyên thần vung trường kiếm lên, chém xuống nguyên thần của Gia Cát Minh Nguyệt. Một tiếng vui mừng giống như tiếng thanh ngâm của Thần Thú vang lên, trên người đạo nguyên thần nho nhỏ kia lóe ra một mảnh chói lọi kỳ dị như mực như ngọc, trường kiếm lại bị lay động bay ra ngoài. "Hộ giáp Kỳ Lân!" Ở bên trong mảnh ánh sáng này, Hạng Thiên Nhai mơ hồ thấy ảo ảnh một con thần thú Kỳ Lân Thượng Cổ, cả kinh thất sắc. Khó trách nàng dám tế xuất nguyên thần, thì ra là vì có hộ giáp Kỳ Lân hộ thân. Trong lòng truyền đến bị đau đớn xé rách, nguyên thần Hạng Thiên Nhai bị chủy thủ Kỳ Lân đâm trúng ngực, lực Thiên Mệnh như thủy triều tràn vào, trong nháy mắt hóa thành hư không. "A!" Hạng Thiên Nhai hét thảm một tiếng, dưới tâm thần đại loạn, bị mấy người Quân Khuynh Diệu đánh trúng, nặng nề té bay ra ngoài. Hạng Thiên Nhai cả người đầy vết máu, kinh mạch trong cơ thể cũng bị Phùng Mặc đánh cho một quyền nát thành mảnh nhỏ. Nguyên thần tan biến, coi như thực lực có mạnh hơn nữa, cũng không chịu nổi một kích mấy tên cao thủ Luyện Hư hợp lực. "Các ngươi lại dám hủy nguyên thần của ta, lại dám đả thương nguyên thần của ta!" Hạng Thiên Nhai vừa đau vừa giận, trong lòng càng thêm tuyệt vọng, không có nguyên thần, coi như hắn có thể kéo dài hơi tàn sống nữa, dù là tu luyện ngàn năm vạn năm nữa, cũng không thể đạt tới cảnh giới Vũ Tôn, huống chi không có nguyên thần, hắn làm sao có thể sống thời gian dài như vậy. Trong tiếng rống giận dữ, đột nhiên người Hạng Thiên Nhai nhẹ nhàng lên, năm đạo khí được đề thăng tới cực điểm ở đã tan tành trong kinh mạch điên cuồng vận chuyển, một mảnh huyết vụ bỗng nhiên bể ra từ trên thân hắn, ở trên người hắn, thế nhưng bộc phát ra uy thế cường đại không kém Vũ Tôn chút nào. "Chết, chết, các ngươi đều phải chết, ta giết chết các ngươi." Hạng Thiên Nhai điên cuồng hét lên lăng không đập xuống. Ở dưới năm đạo khí cường đại đánh thẳng vào, mỗi một kinh mạch trong cơ thể hắn đều đã bể thành cặn, không còn khả năng khỏi hẳn, nhưng thực lực cũng tăng lên tới đỉnh phong bình sinh không có, tất cả mọi người đều biết, hắn đây là liều ra tánh mạng muốn đồng quy vu tận. Ai cũng biết, dưới trạng thái kinh mạch đều hủy hắn không thể duy trì được thời gian quá lâu, nhưng mà người nào lại có lòng tin, có thể tiếp được một kích có thể so với Vũ Tôn này. "Các ngươi đi!" Diệp Cô Hồng đột nhiên bay bổng lên, chạm mặt bay tới Hạng Thiên Nhai. Thân thể y hệt hài đồng kia, đột nhiên cao dài, một bóng dáng thon dài thần dật xuất hiện tại trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn ngây thơ mười phần cũng biến thành đường nét sắc sảo, mày kiếm mắt sáng phong thần tuấn lãng. Trên người của hắn, cũng bộc phát ra một cỗ khí thế không yếu hơn Hạng Thiên Nhai mấy phần. "Ngũ phong cực đạo!" Trái tim Gia Cát Minh Nguyệt run lên. Cái gọi là cực đạo, là tâm pháp ngọc đá cùng vỡ mỗi một tông môn đều có, có thể trong nháy mắt tăng thực lực người dùng lên tới đỉnh phong, thậm chí thi triển ra thực lực vượt cấp. Nhưng cực đạo vừa ra chính là kết cục cửu tử nhất sinh, coi như có thể may mắn giữ được tánh mạng, thực lực cũng sẽ liền hạ xuống mấy cấp, thậm chí kinh mạch đều tổn hại cả đời không cách nào tu luyện, ngay cả người thường cũng không bằng. Thấy dáng người tuấn dật xuất trần chưa từng có của Diệp Cô Hồng, nhưng trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt chỉ có đau đớn y hệt như dao cắt. "Sư phụ!" Trong mắt Gia Cát Minh Nguyệt, đã phủ lên một tầng sương mù. "Đi!" Diệp Cô Hồng rống to một tiếng lần nữa, trường kiếm trong tay phát ra chiến âm y hệt tiếng rên rỉ, có thể bị năm đạo khí cường đại vô cùng xông đến nát bấy bất cứ. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh Một đạo thần thức quét qua, ngay cả khí thế kinh người trên người Hạng Thiên Nhai cùng Diệp Cô Hồng đều có chút yếu, Bách Lí Trường Cung càng gần. "Đi!" Diệp Cô Hồng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt một cái. Nhìn đến ánh mắt lạnh lùng, Gia Cát Minh Nguyệt cắn răng một cái, xoay người bay vút đi hướng U Hà, Lăng Phi Dương cùng Quân Khuynh Diệu, Phùng Mặc hơi do dự một chút, cũng đi theo thật chặt. Sau lưng, truyền đến một tiếng nổ trời long đất lở, Gia Cát Minh Nguyệt bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy bóng dáng Diệp Cô Hồng trọng thương du dương hạ xuống từ trời cao ngàn mét, thân hình Hạng Thiên Nhai bay xuống dưới như sao băng, trường kiếm trong tay đâm tới ngực Diệp Cô Hồng. "Sư phụ!" Nước mắt Gia Cát Minh Nguyệt lăn xuống, cũng kềm nén không được nữa muốn xoay người trở về cứu, lại nhìn thấy một bóng dáng như u hồn quỷ mị đột nhiên phá không mà ra, xuất hiện ở bên cạnh hai người. "Ha ha ha ha, thực lực thật là mạnh, giết chết ngươi rồi, thì ta có thể đi vào cảnh giới Phá Hư rồi." Tiếng cuồng tiếu vang lên kiệt kiệt, làm đáy lòng người ta không khỏi phát rét. Trong tiếng cười điên dại, người nọ đâm ra một kiếm hướng Hạng Thiên Nhai, một mảnh máu đỏ tà khí mười phần như ngọn lửa thiêu đốt. Diệp Tri Thư! Thế nhưng sẽ là hắn! Nghe tiếng như âm thanh oan hồn gào thảm, trong đầu Gia Cát Minh Nguyệt, bản năng hiện ra một vài cảnh tượng làm người ta rợn cả tóc gáy, nhưng tim, cũng không hiểu sao lại buông lỏng xuống. Mặc kệ Diệp Tri Thư cuối cùng sẽ biến thành hình dáng gì, thậm chí trở nên càng đáng sợ hơn yêu ma, nhưng nàng thủy chung nhớ vẻ ôn tình trong mắt hắn lúc hắn nhìn về Diệp Kỳ. Sau lưng, tiếng cuồng tiếu kiệt kiệt của Diệp Tri Thư càng xa càng xa, theo một tiếng kêu thảm thiết thê lương của Hạng Thiên Nhai, tất cả bình tĩnh lại. Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đã Ngự Kiếm Phi Hành ở trên mặt nước một mảnh vô tận, giữa bọt sóng cuồn cuộn, nhìn không thấy bờ bến, không thấy được điểm cuối. "Nơi đó chính là U Hà Nguyên." Phùng Mặc chỉ vào một điểm đen trên mặt nước vô tận nói. Tinh tế nhìn kỹ, điểm đen kia giống như một hòn đảo nhỏ, trôi nổi ở trên mặt nước, càng đến gần, thì mặt nước càng chảy xiết mãnh liệt, giống như cả U Hà cũng lấy hòn đảo nhỏ kia làm trung tâm khuếch tán ra. Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt phòng bị cả tinh thần, tốc độ nhanh hơn. Mặc dù đã đi tới U Hà, nhưng không có một người nào dám xem thường. U Hà, cấm địa hung hiểm nhất Thánh Vân Thiên Cảnh, trong đó Linh Thú cường đại, thậm chí ở đây có không dưới Phá Hư Vũ Tôn. Dần dần, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đều cảm thấy có điểm không đúng, mặc dù mỗi người cũng có thể cảm nhận được linh thú tồn tại dưới mặt nước, cũng có thể cảm nhận được bọn họ phóng thích ra nguy cơ khổng lồ, nhưng không gặp được bất kỳ công kích nào. Phía trước, một cột nước đột nhiên phóng lên cao, như một thanh cự kiếm vô địch không gì thắng nổi đâm rách trường thiên, ngay sau đó, một con Giao Long nhảy ra mặt nước, chao liệng ở trên chín tầng trời, phát ra tiếng Long Ngâm cuồng nộ. Ở trong tiếng rống giận dữ đó, tất cả nước U Hà đồng loạt gầm hét lên, cuồn cuộn nổi lên từng đạo sóng nước cao gần trăm mét ngàn mét. "Đó là ai?" Phùng Mặc đột nhiên thét một tiếng kinh hãi. Chỉ thấy trên mặt nước, một nam tử đang đạp sóng mà đi, dưới trang phục vải thô, bóng dáng bình tĩnh kia tràn đầy cảm giác về lực lượng, càng lộ ra khí phách dám tranh phong cùng thiên địa, trường kiếm cổ xưa không sắc bén trong tay, nhưng lại làm người ta cảm thấy một cỗ tự tin có thể chém mở ra thiên địa. "Phụ thân!" Gia Cát Minh Nguyệt thở nhẹ trong lòng. Người trước mắt này, không ai ngoài phụ thân của nàng, Dạ Thiên Hàn. Bóng râm khổng lồ bao phủ xuống, Giao Long ngăn lại cái đuôi lớn, vỗ đánh đến Dạ Thiên Hàn. Trong ánh mắt bình thản của Dạ Thiên Hàn, sáng loáng vừa hiện, cổ kiếm trong tay chậm rãi đánh ra, ở dưới một kiếm không tiếng động này, cả mặt nước U Hà sôi trào cũng tựa như ngưng trệ xuống. Ngay sau đó, lại một cột bọt sóng được phóng lên, nổ tung một mảnh ở trên trời, thân hình khổng lồ của Giao Long, lại bị một kiếm nhìn như không có gì đặc biệt của Dạ Thiên Hàn đánh bay đi ra ngoài. Giao Long ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, nhào tới Dạ Thiên Hàn lần nữa, giữa sóng cuộn chìm nổi, bóng dáng to lớn của Dạ Thiên Hàn như Cô Phong vạn năm sừng sững ở trên sóng cuộn, đánh ra một kiếm tiếp một kiếm, nhìn như chậm chạp tới cực điểm, mỗi một kiếm, cũng vừa vặn xuyên qua móng nhọn đang điên cuồng vũ động của Giao Long, lấy lực lượng vạn quân vỗ vào ở trên người của Giao Long. (còn tiếp)
|
|
|
3 thành viên đã gởi lời cảm ơn ChieuNinh về bài viết trên: anamini564, dhkh, marmoon
|
 |
|
|
 |
T3 T10 18, 2022 10:15 am |
|
Thượng Thần Hỏa Phượng Hoàng Bang Cầm Thú
|
|
Ngày tham gia: T6 T07 04, 2014 10:49 am Tuổi: 42 Bài viết: 2535 Được thanks: 28010 lần Điểm: 47.34
|
Tài sản riêng:
|
|
 Re: [Xuyên không - Huyền huyễn] Triệu hoán sư khuynh thành - Vô Ý Bảo Bảo - Điểm: 100
Quyển 4 - Chương 49.4: Đại Kết Cục. Editor: ChieuNinh_dd.lequydon Gia Cát Minh Nguyệt vui mừng nhìn bóng dáng của phụ thân, Vũ Tôn! Phụ thân lại cũng phá hư vào tôn, đạt tới cảnh giới Vũ Tôn. Mà Giao Long này, cũng không hổ là được xưng Linh Thú U Hà có sánh vai thể cùng Vũ Tôn, gặp nhiều đòn nghiêm trọng nhiều lần như vậy, lại còn không chết, ngược lại càng thêm cuồng bạo hơn trước kia, ở trong tiếng rống to kinh thiên động địa đó, tất cả Linh Thú trong U Hà cũng lâm vào trong tĩnh mịch, bị sợ đến ngay cả hơi thở cũng ẩn dấu đi. Trong tiếng rống giận dữ ngất trời, Giao Long nổi trôi lên trên, trên bầu trời, đột nhiên giăng đầy mây đen, vô số điện quang u lam như kinh xà lưu động, hội tụ thành một đạo Thiên Lôi diệt thế. Trong tiếng lôi minh, vô số điện quang rơi vào trên người của Giao Long, Giao Long vỗ đánh xuống uy thế vô cùng rung chuyển trời đất lần nữa, thân hình thế nhưng giống như cửu thiên thần long trong truyền thuyết. Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt cả kinh thất sắc, thân hình vừa động, cũng toàn lực công tới Giao Long, nhưng chỉ đi tới một đoạn cự ly ngắn, bị một lực lượng thế không thể đở hất bay ra ngoài. "Mấy đứa lui ra." Dạ Thiên Hàn mặt không đổi sắc như cũ, nhàn nhạt nói xong, rồi sau đó nhắm thẳng một kiếm vào trời xanh. Đúng lúc này, U Hà Nguyên, trên đảo hoang trôi dạt trên mặt nước, một kiếm quang sáng chói xẹt qua phía chân trời, đâm xuyên qua mây đen mái vòm, hai mắt tỏa sáng, một nữ tử phong thái thướt tha ngự kiếm mà đến, bóng dáng yểu điệu, mặt mũi tuyệt đẹp kia, là xa xôi như thế, rồi lại chân thiết như thế. "Mẫu thân!" Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt, tức khắc dâng lên rung động huyết mạch tương liên. Dạ Thiên Hàn nhìn về phía Phượng Vu Quyết, trong mắt lệ quang thoáng hiện, cổ kiếm nhắm thẳng vào trên trời, bộc phát ra một cỗ kiếm khí thương mang, tương ứng lẫn nhau cùng với kiếm quang từ trời rơi xuống. Hai đạo Hạo Nhiên Chi Khí bàng bạc thiên địa đồng thời bao phủ ở dưới U Hà, thả ra oai uy kinh thiên Vũ Tôn mới có. Trong mắt Giao Long, rốt cuộc lộ ra vẻ kinh hãi, đang muốn xoay người chạy trốn, liền bị hai đạo kiếm quang đồng thời nhập vào cơ thể, hình rồng to lớn, trong nháy mắt tan thành mây khói. Mây tan sương tản, ngoài thân đúng là một mảnh an bình, ngay cả nước U Hàn dưới chân, cũng trở nên bình tĩnh yên ổn, giống như dòng suối đơn giản. Hồi lâu, cũng không có người nào lên tiếng, mấy người Quân Khuynh Diệu cùng Lăng Phi Dương cũng bị oai uy Vũ Tôn mới vừa rồi làm rung động thật sâu, trong đầu, còn dừng lại ở một khắc kiếm uy vô tận bao phủ. Gia Cát Minh Nguyệt ngắm nhìn mẫu thân và phụ thân của mình thật sâu, chỉ cảm thấy có thiên ngôn vạn ngữ đè nén trái tim, lại một chữ cũng không nói nên lời. "Cục cưng, con cuối cùng với vẫn phải tới, thật xin lỗi, những năm này uất ức cho con rồi." Phượng Vu Quyết cũng nhìn sâu vào mắt Gia Cát Minh Nguyệt, qua một hồi lâu, mới áy náy nói, tiếng nói vừa dứt, nước mắt đã theo gò má cuồn cuộn lăn xuống. "Mẫu thân!" Gia Cát Minh Nguyệt cũng nhịn không được nữa, lao vào trong ngực Phượng Vu Quyết, nước mắt cũng rơi xuống. "Những năm gần đây, mẹ không thể bầu bạn ở bên cạnh của con, để cho con chịu khổ, đừng trách mẹ, được không?" Phượng Vu Quyết mơn trớn sợi tóc trên trán Gia Cát Minh Nguyệt, cõi lòng đầy áy náy nói. "Không, mẫu thân, con không trách mẹ, con đều biết mọi chuyện, tất cả đều là bởi vì con, nếu như không phải là vì giúp con, sao mọi người lại chịu nhiều đau khổ như vậy?" Nghe được Phượng Vu Quyết nói, trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt càng thêm khổ sở, âm thanh cũng trở nên nghẹn ngào. "Vu Quyết, Minh Nguyệt, cũng oán trách ta, không thể bảo vệ tốt hai người." Dạ Thiên Hàn nhìn mẹ con hai người, nhẹ giọng kêu. Một khắc trước Vũ Tôn thiết cốt tranh tranh, lúc này trong tiếng nói lại cũng có chút nghẹn ngào, "Thiên Hàn." "Phụ thân." Mấy người hai mắt nhìn nhau, tuy rằng cũng không nói lời gì nữa, thiên ngôn vạn ngữ đủ loại nhu tình, đều ở trong im lặng này. "Đúng rồi, mẫu thân, lập tức cởi ra phong ấn Thiên Mệnh." Gia Cát Minh Nguyệt nhớ tới Bách Lí Trường Cung đang chạy tới, nói với Phượng Vu Quyết. "Cái gì?" Phượng Vu Quyết cùng Dạ Hàn Thiên đồng thời cả kinh! "Bách Lí Trường Cung chiếm được kiếm Hư Thần và Hư Thần Linh Giáp, chỉ có lĩnh ngộ nguyên lực Thiên Mệnh, mới có thể đánh thắng hắn." Gia Cát Minh Nguyệt nói tóm tắt, vội vàng nhìn hai người. "Không được, con còn chưa có tấn thăng Vũ Tôn, không chịu nổi nguyên lực Thiên Mệnh." Phượng Vu Quyết cùng Dạ Thiên Hàn trầm mặc một chút, kiên quyết nói. ChieuNinh:{\|} [email protected]#$ &^* @lequydonD^d^l^q^d "Nhưng. . . . . ." Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt quýnh lên, vội vàng nói, mới vừa mở miệng đã bị đánh gãy. "Không có nhưng nhị gì hết, chúng ta đã nợ con quá nhiều, tuyệt không thể lấy tánh mạng của con đi mạo hiểm, dù là đánh nhau đến chết, chúng ta cũng tuyệt đối không thể để cho con chịu một chút nguy hiểm nào nữa." Phượng Vu Quyết kiên định mà nói ra. Đúng lúc này, một bóng người đến nhanh như điện chớp, dưới chân, thế nhưng xẹt qua một đạo cầu vồng bảy màu, chính là Bách Lí Trường Cung! "Dạ Hàn thiên, Phượng Vu Quyết, thật không nghĩ đến, các ngươi lại cũng tấn thăng cảnh giới Vũ Tôn rồi." Trong âm thanh của Bách Lí Trường Cung cũng không có nửa phần kinh ngạc, chỉ có cực độ cuồng ngạo trương dương. "Bách Lí Trường Cung!" Dạ Thiên Hàn và Phượng Vu Quyết tiến lên một bước, bảo hộ Gia Cát Minh Nguyệt ở sau lưng, gắt gao nhìn Bách Lí Trường Cung. "Đáng tiếc, lấy lực Vũ Tôn của các ngươi, nếu như chạy trốn sớm một chút, có lẽ còn có mấy phần sức sống, chỉ là hiện tại, đã là quá chậm." Bách Lí Trường Cung tự phụ nhìn bọn họ, lạnh lùng nói. "Trốn, ngươi cho là chúng ta nghĩ tới muốn chạy trốn ư, đều là Vũ Tôn, chẳng lẽ chúng ta còn có thể sợ ngươi?" Dạ Thiên Hàn bộc một thân ngạo khí phát, khinh thường nói. "Bách Lí Trường Cung, năm đó, chính là ngươi ép chúng ta người thân ly tán, hôm nay chúng ta cũng tấn thăng Vũ Tôn, trước thù hận cũ, vừa đúng đều chấm dứt đi." Phượng Vu Quyết vẻ mặt lạnh lẽo. "Vũ Tôn? Vũ Tôn? Ha ha, qua hôm nay, Thánh Vân Thiên Cảnh, ngoại trừ Bách Lí Trường Cung ta ra, thì đã không còn bất kỳ Vũ Tôn nào." Bách Lí Trường Cung cười to cuồng tiếu, trường kiếm nhắm vào, thân kiếm là một mảnh ánh sáng hàn sáng chói mắt nhiếp hồn đoạt phách. "Cẩn thận!" Gia Cát Minh Nguyệt kêu lên một tiếng, ở dưới một cỗ sức lực, bóng dáng không tự chủ được bay lui về phía sau. Phượng Vu Quyết cùng Dạ Thiên Hàn giương trường kiếm, đón kiếm Bách Lí Trường Cung đánh tới. Mặc dù bóng dáng vẻ mặt của bọn họ xem ra là bình tĩnh hờ hững như thế, nhưng cả trên sông U Hà, cũng không còn nửa điểm bọt sóng, giữa thiên địa, hiện lên một mảnh kiếm quang giống như mộng ảo, ở dưới sự uy áp khổng lồ đó, lòng của Gia Cát Minh Nguyệt gần như lao ra, sắc mặt mấy người Quân Khuynh Diệu cùng Lăng Phi Dương cũng không tốt đẹp được bao nhiêu. Đây chính là một kiếm ba gã Vũ Tôn dốc sức, uy thế có thể nghĩ. Gió nổi, mây tuôn, trong kiếm quang tựa như mộng huyễn đó, dâng lên một mảnh Thất Thải Hà Quang, trong lúc mơ hồ, hiện ra bóng dáng thần thú Kỳ Lân, trong giây lát, trong kiếm Hư Thần lộ ra một cỗ linh tính tràn đầy phẫn hận cùng không cam lòng, rồi lại vô cùng cường đại. Trong hư không vô tận, một chút tinh mang chợt nở rộ, dường như bị phá ra một lỗ thủng to. Trái tim Gia Cát Minh Nguyệt đau xót, bóng dáng thần thú Kỳ Lân này, còn không phải là Tu Di Vũ Tôn, chẳng lẽ cuối cùng hắn vẫn còn thành công, luyện hóa nguyên thần Tu Di Vũ Tôn. Khó trách lấy thực lực Vũ Tôn của hắn, lúc trước thế nhưng chậm ở phía sau lưng tam tông ngũ phủ, chắc hẳn chính là vì luyện hóa nguyên thần của y. Vạn điểm ánh sáng chợt lóe lên, tiếng kêu đau đớn của Phượng Vu Quyết cùng Dạ Thiên Hàn đồng thời du dương rơi xuống. Đều là Vũ Tôn, hai người hợp lực lại, vẫn không cách nào chiến thắng Bách Lí Trường Cung. Trên bầu trời, kiếm Hư Thần trong tay Bách Lí Trường Cung không còn trống rỗng như trước kia, trở nên linh tính mười phần, nguyên thần xuất hiện bên cạnh, Hư Thần Linh Giáp trên người di động thất thải, mơ hồ hiện ra hình dáng Kỳ Lân. "Ta đã luyện nguyên thần Tu Di thành Kiếm Linh, sử dụng bổn tôn Kỳ Lân của hắn luyện thành Linh Giáp, thiên hạ, còn có ai là đối thủ của ta." Bách Lí Trường Cung ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, rồi sau đó giơ trường kiếm lên đánh tới phía dưới lần nữa. Hai bóng người đột nhiên ngăn ở trước người Bách Lí Trường Cung, hai đạo khí tức Vũ Tôn mênh mông cuồn cuộn chợt bộc phát, đẩy Bách Lí Trường Cung lui trở về. Gia Cát Minh Nguyệt phi thân lên, tiếp được Phượng Vu Quyết cùng Dạ Thiên Hàn bay xuống. "Minh Nguyệt, thật xin lỗi, lần này xem ra vẫn không bảo vệ con được." Phượng Vu Quyết cười khổ một cái, mặt chán nản. Vốn tưởng rằng tấn thăng Vũ Tôn, thì có thể vừa báo thù trước, lại không nghĩ rằng Bách Lí Trường Cung thế nhưng đánh bại Tu Di Vũ Tôn, lấy nguyên thần của hắn và bản tôn Kỳ Lân đã luyện thành Linh Giáp linh kiếm, cả đời này, xem ra vô vọng báo thù. "Vu Quyết, nàng mang Minh Nguyệt rời đi." Dạ Thiên Hàn đứng lên, mặt tuyệt nhiên. "Thiên Hàn, lần này, chàng còn muốn đối mặt một mình sao?" Phượng Vu Quyết lắc đầu một cái, nói với Gia Cát Minh Nguyệt: "Cục cưng, con đi đi, có thể đi bao xa thì đi đi." "Phụ thân, mẫu thân, hai người thật cho là con chạy thoát sao? Chỉ cần lực Thiên Mệnh vẫn còn ở trên người của con, hắn làm sao có thể để cho con sống trên cõi đời này? Cởi ra phong ấn của con đi, đây là cơ hội duy nhất, nếu không chúng ta cũng sẽ chết ở chỗ này." Gia Cát Minh Nguyệt nhìn cha mẹ, kiên định mà nói ra. Phượng Vu Quyết và Dạ Thiên Hàn liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc, gật đầu một cái, thân là cường giả đỉnh cấp Thánh Vân Thiên Cảnh, đánh một trận, bọn họ đều hiểu Bách Lí Trường Cung đáng sợ hơn ai khác, Gia Cát Minh Nguyệt nói không sai, coi như bọn họ hy sinh tánh mạng, Gia Cát Minh Nguyệt cũng trốn không thoát Bách Lí Trường Cung đuổi giết, chỉ có mở phong ra ấn, mới là biện pháp duy nhất. "Minh Nguyệt, nếu như con không cách nào chống đỡ nguyên lực thiên mệnh, tin tưởng mẹ, chúng ta nhất định sẽ cùng với con, một nhà ba người chúng ta, cho dù chết, cũng sẽ ở cùng nhau." Phượng Vu Quyết nắm tay Gia Cát Minh Nguyệt thật chặt. Dạ Thiên Hàn cũng đưa bàn tay ra, nắm thật chặt tay các nàng ở lòng bàn tay. Hai cổ lực lượng hoàn toàn bất đồng tràn vào trong cơ thể, rồi lại như nước sữa tương dung, vọt tới phong ấn thiên mệnh của Gia Cát Minh Nguyệt, một tia phong cuối cùng ấn trong nháy mắt sụp đổ, một cỗ lực thiên mệnh tinh tôi tới cực điểm tràn vào trong kinh mạch. Cùng lúc đó, giữa không trung, ba bóng dáng đứng thành góc. "Hình Thiên Vũ Tôn, Bất Phá Vũ Tôn, các ngươi rốt cuộc chịu tự mình ra tay sao?" Hai người trước mắt, chính là Quân Hình Thiên Vũ Tôn Quân gia, cùng Bất Phá Vũ Tôn Lăng Bất Phá. Nhìn hai tên Vũ Tôn thành danh đã sớm ẩn thân không hỏi chuyện đời, Bách Lí Trường Cung cũng không sợ hãi chút nào, chỉ có một mặt cuồng vọng. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d "Bách Lí Trường Cung, ngươi thật sự cho rằng luyện hóa Tu Di Vũ Tôn, thì vô địch thế gian sao?" Lăng Bất Phá bình tĩnh nhìn Bách Lí Trường Cung. "Chẳng lẽ chỉ dựa vào cái thứ lão bất tử hai người các ngươi, còn có thể ngăn cản được kiếm Kỳ Lân Hư Thần của ta, phá vỡ giáp Kỳ Lân Hư Thần của ta?" Bách Lí Trường Cung khinh miệt nói. "Chúng ta là không thể, nhưng mà có người có thể." Quân Hình Thiên hướng đôi Dị Đồng hai màu vàng xanh lá nhìn lại Quân Khuynh Diệu phía dưới, Lăng Bất Phá cũng đồng thời nhìn về Lăng Phi Dương. Bóng dáng hai người đột nhiên động một cái, nguyên thần xuất thể, thế nhưng nguyên thần ở ngoài, lại tràn ngập một tầng ngọn lửa thiêu đốt màu trắng. Ngay tại khi Bách Lí Trường Cung hơi chút chần chờ, hai nguyên thần đã trở nên hư vô mờ mịt ở dưới ngọn lửa thiêu đốt, rồi sau đó vọt tới kiếm Hình Thiên trong tay Quân Khuynh Diệu và trên người Lăng Phi Dương. "Các ngươi thế nhưng tự hủy nguyên thần luyện chế khí linh!" Bách Lí Trường Cung lúc này mới phản ứng được. Trong tay Quân Khuynh Diệu, thanh kiếm Hình Thiên phát ra một tiếng thanh ngâm vui sướng, hơi dao động biến hóa tấn thăng hàng ngũ thần binh, mà ngoài thân Lăng Phi Dương, lần nữa hiện ra Bất Phá chân thân đủ loại khí mang, chỉ là khí mang lúc này, nhưng cũng lộ ra linh tính đặc hữu của thần binh, như một mặt lá chắn bền chắc không thể gảy bảo vệ hộ vệ vững vàng ở toàn thân của bọn hắn. Ở bên trong tiếng thét dài, thân người Quân Khuynh Diệu cùng Lăng Phi Dương nhẹ nhàng lên, công tới Bách Lí Trường Cung, ngay tại khi Quân Hình Thiên cùng Lăng Bất Phá hy sinh nguyên thần luyện chế thần khí cho bọn họ đồng thời, lực Vũ Tôn tu luyện ngàn vạn năm trong nguyên thần cũng đồng thời rót vào trong cơ thể của bọn hắn. Lúc này hai người mặc dù còn không cách nào đánh đồng cùng Vũ Tôn chân chính, nhưng cũng có thể phát ra thực lực nguyên thần Vũ Tôn của Quân Hình Thiên cùng Lăng Bất Phá, còn có thần khí nơi tay, ngay cả Bách Lí Trường Cung cũng âm thầm tim đập nhanh. Trên bầu trời, ba bóng dáng Chiến Thành một đoàn, linh lực đặc hữu của thần binh linh khí tràn ngập đầy trời. Mà Gia Cát Minh Nguyệt lúc này, lại ở vào một đường giữa sống chết. Nguyên lực thiên mệnh chảy xuôi ở trong kinh mạch, cũng không vô cùng cường đại giống như quá khứ, nhưng lại giống như một hắc động hủy diệt, không ngừng thu nạp hòa tan tất cả lực lượng trong cơ thể nàng. Vô luận là năm đạo khí, hay là linh lực Bảo Thụ, nguyên tố hỏa chủng, Địa Hồn linh hỏa, cũng bị hút vào trong hắc động kia, Gia Cát Minh Nguyệt có một loại cảm giác, kinh mạch trong cơ thể mình, xương cốt đều đang không ngừng hòa tan, rồi sau đó biến mất ở hắc động. Cả người, đều có một loại cảm giác đưa thân vào hư không hư vô vô tận. Gia Cát Minh Nguyệt bảo vệ chặt tâm thần, muốn chống đỡ dẫn lực cường đại trong hắc động, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, ngay cả tinh thần chi hải của mình, đều đang dần dần hóa thành hư vô. Gia Cát Minh Nguyệt nội thị nguyên thần, nguyên thần vốn là đã ngưng tụ thành hình, thế nhưng cũng đang không ngừng biến mất, nếu như không phải là dựa vào hộ giáp Kỳ Lân, chỉ sợ ngay cả nguyên thần cũng đều hóa thành hư vô. Gia Cát Minh Nguyệt kinh hãi, không ngờ tới thiên mệnh lực này sẽ kinh khủng như vậy, tiếp tục như vậy nữa, mình cả người, bao gồm nguyên thần cũng sẽ hoàn toàn biến mất ở trên thế giới này, nơi nào còn nói là lĩnh ngộ với cái gì? "Nên làm cái gì?" Gia Cát Minh Nguyệt hoàn toàn không có một chút biện pháp, chỉ có thể toàn lực bảo vệ chặt nguyên thần, chỉ cần nguyên thần không phá, thì mình sớm muộn gì cũng có thể lĩnh ngộ lực Thiên Mệnh. Chỉ là, nguyên thần càng ngày càng hư hóa, cuối cùng lại hoàn toàn biến mất từ trong thần thức, dần dần, cả tâm thần Gia Cát Minh Nguyệt cũng lâm vào trong một mảnh hỗn độn, trời xanh vạn dặm, hoang dã vô tận, giống như đều hòa làm một thể cùng thần trí của mình, rồi lại là mơ hồ như thế, xa xôi như thế. Trong hoảng hốt, Gia Cát Minh Nguyệt giống như cảm thấy một lối đi vô cùng tĩnh mịch hiện ra ở trước mắt của mình. Đột nhiên, ở trong một tiếng Thú Hống thê lương, một mảnh hỏa diễm màu trắng đủ để thiêu tẫn tất cả thế gian phun ra từ trong lối đi kia, ngay sau đó lại có một tiếng phượng hót lảnh lót vang lên, một ngọn lửa đỏ ngầu vừa hủy diệt vừa sức sống cùng tồn tại cũng tràn ngập từ trong hỗn độn vô tận, trong đó còn kèm theo liệt ảnh hoàng kim xé rách đến tột cùng, rồi sau đó, kèm theo tiếng nhạc không chút thành vần nào, tiếng hát giống như tiên nhạc vang lên, kêu tỉnh tâm thần đang không ngừng rơi xuống của nàng. "Đây là, ma sủng triệu hoán của ta." Rốt cuộc, Gia Cát Minh Nguyệt nhìn thấy Ngạn Rống anh tư hùng vũ, thấy Cụ Phong uy nghiêm vương giả, thấy lửa Hỏa Phượng Hoàng Niết Bàn bất tử, thấy khuôn mặt khả ái tươi cười của Tiểu Nhục Hoàn, còn có bóng dáng động người của Hân Lam. Nguyên thần vốn đã biến mất, cũng ngưng tụ thành hình lần nữa. "Mẫu thân, chúng ta tới giúp người." Tiểu Nhục Hoàn hoan hô một tiếng, bóng dáng lóe lên, biến mất ở trong nguyên thần, rồi sau đó, bóng dáng của Ngạn Rống, Cụ Phong, Hỏa phượng hoàng cùng Hân Lam cũng theo thứ tự biến mất ở trong nguyên thần. Kỳ Lân Bảo Giáp ngoài thân nguyên thần, lập tức bày biện ra một mảnh vầng sáng mê ly, rồi sau đó, nguyên thần thế nhưng biến mất, cùng bản thể hợp hai làm một. "Đây là mộng sao?" Gia Cát Minh Nguyệt ít dám tin tưởng tất cả chỗ mình "Nhìn" đến, nhưng mà, một loại cảm giác vô cùng phong phú xông lên đầu, tất cả kinh mạch cơ thể, thế nhưng sống lại lần nữa, mà linh lực trong kinh mạch đồng nguyên cùng thiên địa, đã sớm vượt qua phạm vi năm đạo khí. Vào giờ khắc này, Gia Cát Minh Nguyệt chỉ cảm thấy cả Vũ Trụ Hồng Hoang, đều ở trong một ý niệm cảu mình, tất cả Quy Tắc Thiên Địa, đối với mình không còn nửa điểm gò bó. Cảnh giới Thiên Đạo? Đây chính là cảnh giới thiên đạo sao? "Minh Nguyệt, Minh Nguyệt thành công, nàng thật thành công." Bên tai, truyền đến tiếng reo lên vui mừng mang theo nghẹn ngào của mẫu thân. Đột ngột mở hai mắt ra, Gia Cát Minh Nguyệt phát hiện mình thế nhưng trôi nổi ở trên Bích Không, một mảng thần quang từ trên người của mình tản mát ra, bao phủ hoang dã vô tận phía dưới, thần thức khẽ quét mà qua, Gia Cát Minh Nguyệt liền thấy được Quân Khuynh Diệu, Lăng Phi Dương đang trong lúc kịch chiến với Bách Lí Trường Cung. Cánh tay nhẹ nhàng vung lên, một luồng hỏa diễm kim quang Phần Thiên Diệt Địa của Ngạn Rống bao quanh đủ để xé rách không gian phá không mà ra, đánh bay Bách Lí Trường Cung ra ngoài. Gia Cát Minh Nguyệt hơi động tâm thần, thân thể thế nhưng trực tiếp lướt qua hư không, xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Gia Cát Minh Nguyệt lúc này, một thân ánh sáng Mặc Ngọc Kỳ Lân, sau lưng, lông đuôi lửa đỏ Phượng Hoàng nổi trôi, giày chiến, bảo vệ cổ tay sớm chớp động ánh sáng màu vàng óng. "Minh Nguyệt!" Quân Khuynh Diệu cùng Lăng Phi Dương vừa khiếp sợ, vừa vui mừng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. "Không thể nào, không thể nào, ngươi thế nhưng thành công, cho dù là thực lực Nhập Hư, làm sao có thể lĩnh ngộ lực Thiên Mệnh, không thể nào, cái này không thể nào." Bách Lí Trường Cung gian nan bò dậy, hoảng sợ nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. Cho dù có giáp Kỳ Lân Hư Thần hộ thể, vừa rồi nguyên thần thiếu chút nữa cũng bị một kích có Như Lai từ ngoài cửu thiên đánh trúng nát bấy. "Bách Lí Trường Cung, không phải là ngươi vẫn sợ ta lĩnh ngộ lực Thiên Mệnh, tấn thăng cảnh giới Thiên Đạo ư, ngươi biết cái gì là Thiên Đạo chân chính sao? Hiện tại, ta liền nói cho ngươi biết cái gì là cảnh giới Thiên Đạo chân chính." Gia Cát Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn Bách Lí Trường Cung, cánh tay vươn về trước, nhẹ nhàng, nắm quyền. Trong phút chốc, dường như tất cả linh lực trong thiên địa đều để nàng sử dụng, Bách Lí Trường Cung chỉ cảm thấy thân thể của mình bị một cỗ lực lượng không cách nào chống đỡ đè xuống, bổn tôn cảnh giới Võ Tôn, đều đang dần dần nát bấy dưới cổ áp lực này. "A!" Bách Lí Trường Cung hét thảm một tiếng, khuôn mặt cực kì kinh hãi. "Đợi chút, ngươi không thể giết ta, ta đã luyện hóa bản thể Kỳ Lân Tu Di Vũ Tôn, nếu như ngươi giết ta, thì hắn sẽ không có cơ hội sống lại rồi." Trong hoảng sợ, Bách Lí Trường Cung giống bắt được một cái phao cứu mạng cuối cùng mà điên cuồng hét lên. Gia Cát Minh Nguyệt khẽ ngừng, lấy thần thú Kỳ Lân huyền bí, đích xác là có thể sống lại, nhưng nếu như giết hắn rồi, Tu Di Vũ Tôn cũng liền hoàn toàn mất đi sức sống, suy nghĩ một chút Tu Di Vũ Tôn là vì mình mới rơi vào kết quả như vậy, Gia Cát Minh Nguyệt do dự một chút. "Thiên Đạo, là ngươi nghĩ đơn giản như vậy sao? Nếu như ngay cả cái này cũng hết cách rồi, cảnh giới Thiên Đạo còn có ý nghĩa gì?" Một giọng nói lười biếng tràn đầy vẻ tà mị vang lên. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh "Nam Cung Cẩn!" Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn lại. "Thiên Tà Vũ Tôn!" Bách Lí Trường Cung cũng là mặt kinh hãi. "Hắn chính là Thiên Tà Vũ Tôn, là Thiên Tà Vũ Tôn năm đó đánh một trận cùng Tu Di Vũ Tôn xong thì người bị thương nặng không rõ tung tích?" Mấy người Phượng Vu Quyết đồng thời ngây ngẩn cả người. "Hiện tại, ngươi nên gọi ta Thiên Đạo Tà tôn rồi." Khóe miệng Nam Cung Cẩn vẫn treo mỉm cười tà mị như cũ, trên người lại bắt đầu khởi động ra ý Thiên Đạo giống nhau như đúc với Gia Cát Minh Nguyệt. Thiên Đạo Chí Tôn, hắn thế nhưng cũng đạt tới cảnh giới Thiên Đạo. "Tu Di, nếu như không phải là năm đó bị ngươi đánh cho nửa chết nửa sống, ta cũng không thể nào lĩnh ngộ Thiên Đạo, lần này, coi như là ta trả lại ân tình cho ngươi đi." Nam Cung Cẩn đi tới trước người của Bách Lí Vũ Tôn, cánh tay vung lên, nguyên thần bản thể Tu Di Vũ Tôn liền tách ra khỏi kiếm Hư Thần và Hư Thần Linh Giáp của Bách Lí Trường Cung, bóng dáng chân thật hoàn mỹ đến vô tận của Tu Di Vũ Tôn xuất hiện ở trước mặt đám người Gia Cát Minh Nguyệt lần nữa. Tu Di Vũ Tôn hình như còn có chút mờ mịt, mình cứ như vậy lại được cứu? "Tốt lắm, hiện tại tùy nàng." Nam Cung Cẩn cười như không cười nhìn Gia Cát Minh Nguyệt. "Không...không được!" Bách Lí Trường Cung phát ra một tiếng hét thảm. Gia Cát Minh Nguyệt không do dự nữa, tron một ý niệm của tâm thần, linh lực vô biên bắt đầu khởi động, bản thể nguyên thần của Bách Lí Trường Cung bị chen chật cứng thành một mảnh bột, rồi sau đó, hóa thành hư vô. Dù là Vũ Tôn, cũng không thể còn sống lại. Tất cả ân oán thù hận, rốt cuộc theo Bách Lí Trường Cung chết mà tan thành mây khói. "Minh Nguyệt!" Phượng Vu Quyết lúc này mới mặt đầy nước mắt tiến lên đón, ôm Gia Cát Minh Nguyệt thật chặt vào trong ngực. "Mẫu thân." Gia Cát Minh Nguyệt cảm thụ ấm áp trên người mẫu thân, lúc này tâm tình mới khôi phục bình tĩnh. Dạ Thiên Hàn chậm rãi tiến lên, ôm mẹ con hai người vào trong ngực. Trên sông U Hà, một mảnh yên tĩnh, tràn đầy ôn tình nhàn nhạt, thật lâu không tiêu tan. "Bây giờ mi còn không đi bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu mà nói, chờ người khác đoạt trước thì mi hoàn toàn không có cơ hội." Trong yên tĩnh, đột nhiên vang lên âm thanh của Lăng Bất Phá. Lăng Phi Dương vẻ mặt hơi chậm lại, lộ ra vẻ lúng túng. "Lão Quái Vật, ngươi nói cái gì?" Quân Hình Thiên giận tím mặt. "Chỉ cần một ngày nàng chưa gả vào Quân gia ngươi, thì Lăng gia ta vẫn còn có cơ hội, thế nào, không phục ư, không phục thì ngươi tới đánh ta đi." Lăng Bất Phá tà tà nhìn Quân Hình Thiên một cái. "Đánh thì đánh, ta há sợ ngươi sao." Quân Hình Thiên đánh một quyền vào trên người của Lăng Bất Phá. "Ngươi thật đúng là dám đánh?" Lăng Bất Phá cũng nổi giận ra tay. Hai người Vũ Tôn thành danh mấy ngàn năm, trực tiếp vật lộn không có chút hình tượng nào, quyền qua cước lại đáng đánh rất náo nhiệt. Quân Khuynh Diệu cùng Lăng Phi Dương liếc mắt nhìn nhau, cười khổ mà lắc lắc đầu. "Lăng tiền bối, ngài có còn muốn về thăm nhà một chút hay không, ta bây giờ có thể giúp ngài nha." Gia Cát Minh Nguyệt cũng dở khóc dở cười, hô lên với Lăng Bất Phá. Lấy thực lực Thiên Đạo chí tôn của nàng, giúp Lăng Bất Phá xuyên qua không gian trở về quê quán không là vấn đề. "Ngừng." Lăng Bất Phá lập tức nhảy ra cuộc chiến, kích động mà hỏi: "Lúc nào thì được?" Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh}{|)&@#@ "Lúc nào cũng được, hiện tại cũng có thể." Gia Cát Minh Nguyệt nói. "Được, để cho ta ăn một chút gì đi, chúng ta lập tức lên đường." Lăng Bất Phá vui mừng, lại xuất hiện bổn sắc tham ăn. . . . . . . "Nữ nhi ngoan, hai tên tiểu tử thúi này, muốn theo đuổi con?" Dạ Thiên Hàn hóa thân nữ nhi khống, đến gần Gia Cát Minh Nguyệt, mắt lạnh nhìn chằm chằm Quân Khuynh Diệu cùng Lăng Phi Dương. Gia Cát Minh Nguyệt nghe được lời Dạ Thiên Hàn nói, sắc mặt đỏ lên, không biết trả lời như thế nào. Thấy vẻ mặt Gia Cát Minh Nguyệt như vậy, Dạ Thiên Hàn dĩ nhiên hiểu được. Trong lòng không khỏi nồi nóng, nữ nhi bảo bối mình mới tìm về được, còn chưa kịp thương đâu, sẽ bị hai tên tiểu tử thúi này cướp đi? Vậy thì sao được! "Hai người các ngươi, tới đây!" Dạ Thiên Hàn ngoắc ngoắc ngón tay với Quân Khuynh Diệu cùng Lăng Phi Dương. Quân Khuynh Diệu và Lăng Phi Dương liếc mắt nhìn nhau, không rõ chân tướng, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến lên. Đợi hai người mới vừa lên trước, Dạ Thiên Hàn liền khí thế sét đánh không kịp bưng tai vung ra hai quyền, trực tiếp đánh bay hai người. Hai người lăn dưới đất, đồng thời phốc phun ra một ngụm máu tươi. Dạ Thiên Hàn nháy mắt, nhìn xem hai người, nhìn lại một chút quả đấm của mình, nói: "Ừ, lại không có chết, được rồi, ta thừa nhận hai ngươi có tư cách theo đuổi con gái ta." Quân Khuynh Diệu: ". . . . . ." Lăng Phi Dương: ". . . . . ." Gia Cát Minh Nguyệt: ". . . . . ." Quân Hình Thiên cùng Lăng Bất Phá cũng không nói gì, đánh này, nói này, ý tứ là đánh chết, thì sẽ không theo đuổi rồi! "Chậc chậc, nếu không thì ta cũng tới tham gia náo nhiệt, giành vợ một cái?" Nam Cung Cẩn cười tà mị một tiếng, nói chen vào. Lúc trước hắn cửu tử nhất sinh, nguyên thần xuất khiếu sống lại tại một vị diện thấp, trí nhớ hoàn toàn biến mất. Cho đến sau này, trí nhớ từ từ khôi phục, trở lại vị diện này rồi, trí nhớ mới hoàn toàn khôi phục. Rồi sau đó nắm giữ Thiên Đạo, hiện tại có thể nói là cường giả trong cường giả. "Vậy ta lại đánh huynh nửa chết nửa sống, vứt xuống Vị Diện dưới đi." Gia Cát Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng, trừng mắt Nam Cung Cẩn. "Ai nha nha, thật là bội tình bạc nghĩa, nàng không có lương tâm. Chỉ là thôi, không thèm cái náo nhiệt này. Tặng cho nàng một món quà, tự mình nhận lấy." Nam Cung Cẩn dáng vẻ ai oán, cuối cùng cười một tiếng tà tà, nhìn thật sâu mắt Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó quay người đi, bóng dáng rất nhanh biến mất ở trong màn trời. Quà tặng? Quà tặng gì? Sau đó không lâu, Gia Cát Minh Nguyệt liền hiểu rõ Nam Cung Cẩn nói quà tặng là có ý gì. Lữ Khoáng, Lạc Cuồng, Quách Tử Uy v.v, tất cả bọn họ đều còn sống! Mặc dù có người bị thương nặng, nhưng lại cũng còn sống! Phần quà tặng này của Nam Cung Cẩn, chính là đại lễ mười phân vẹn mười! "Muốn theo đuổi con gái của ta, các ngươi cũng đến Vũ Tôn rồi hãy nói! Hừ!" Phượng Vu Quyết hừ lạnh một tiếng. Nữ nhi bảo bối nhà mình, lúc này mới đoàn tụ cùng mình thôi, tại sao có thể bị người khác cướp đi? Phượng Vu Quyết nói xong, không để ý tới những người khác nghĩ như thế nào, lôi kéo Gia Cát Minh Nguyệt liền ngự kiếm bay nhanh rời đi. Vệt sáng xẹt qua trên không trung đường vòng cung thật dài, khiến đám người cũng trừng lớn mắt. Đây là chạy mất? Dạ Thiên Hàn không nói một lời, cũng ngự kiếm đuổi theo, lão bà nữ nhi đã chạy, mình ở lại chỗ này làm gì? "Còn không mau đuổi theo!" Lăng Bất Phá liền gõ xuống đầu Lăng Phi Dương. "Ngươi phát ngốc cái gì!" Quân Hình Thiên rống giận với Quân Khuynh Diệu. Quân Khuynh Diệu cùng Lăng Phi Dương che ngực, hai người yên lặng im lặng. Dạ Thiên Hàn đánh một quyền này thật là hung ác, thật ra thì hắn đúng là thật sự muốn mạng nhỏ của hai người bọn họ đúng không? Thật là quá âm hiểm! "Phi Dương, ta sẽ không thối nhượng." Quân Khuynh Diệu nhếch miệng lên một đường cong, trầm giọng nói. "Khuynh Diệu, ta đây một lần cũng sẽ không thối nhượng. Như vậy, xem ra chúng ta người nào tới Vũ Tôn trước thôi." Lăng Phi Dương cũng cười, giọng nói là kiên định trước nay chưa từng có. "Ta cảm thấy rằng, hai chúng ta nên liên hiệp trước giết chết tên tiểu tử thúi Dạ Thiên Hàn kia đi! Thật là quá kiêu ngạo!" Lăng Bất Phá cau mày vuốt cằm của mình rất nghiêm túc nói với Quân Hình Thiên. "Ta cũng cảm thấy như vậy! Bằng không, hai tiểu tử này, về sau đoán chừng ngay cả chéo áo của nha đầu Minh Nguyệt kia cũng sờ không tới." Quân Hình Thiên cũng ý thức được vấn đề này nghiêm trọng. Hai người đạt thành nhất trí ý kiến, cười gian lên. Hết chương 49_Q4.
|
|
|
3 thành viên đã gởi lời cảm ơn ChieuNinh về bài viết trên: anamini564, dhkh, marmoon
|
 |
|
|
 |
T4 T10 19, 2022 1:16 am |
|
Thượng Thần Hỏa Phượng Hoàng Bang Cầm Thú
|
|
Ngày tham gia: T6 T07 04, 2014 10:49 am Tuổi: 42 Bài viết: 2535 Được thanks: 28010 lần Điểm: 47.34
|
Tài sản riêng:
|
|
 Re: [Xuyên không - Huyền huyễn] Triệu hoán sư khuynh thành - Vô Ý Bảo Bảo - Điểm: 73
Quyển 4 – Ngoại truyện: Thành thân. Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Thánh Vân Thiên Cảnh, gần đây cảnh sắc an lành, kể từ khi nhi nữ Thiên Mệnh xuất hiện tiêu diệt Bách Lí Trường Cung, nhi nữ Thiên Mệnh càng thêm trở thành một truyền thuyết. Có người nói nhi nữ Thiên Mệnh tồn tại là giả, là bản thân Bách Lí Trường Cung luyện công Tẩu Hỏa Nhập Ma mà rơi đài. Nhưng mà loại cách nói này hoàn toàn đứng không vững chân. Bách Lí Trường Cung trở thành Vũ Tôn nhiều năm, có thể sẽ luyện công Tẩu Hỏa Nhập Ma rơi xuống sao?
Cho đến khi thanh danh phủ Phượng Dạ lan truyền lớn ra trong một đêm, mọi người mới tin tưởng, nhi nữ Thiên Mệnh, thật sự là hoành không ra đời rồi. Phượng Vu Quyết cùng Dạ Thiên Hàn, năm đó ai mà không biết, ai mà không hiểu, hiện tại hai người càng thêm song song tấn thăng Vũ Tôn, tự lập môn hộ, mà tên tuổi phủ đệ là Phượng ở phía trước, Dạ ở phía sau. Cái này ghen chết bao nhiêu thiếu nữ tử? Một người đàn ông, hơn nữa còn là nam tử mạnh đến làm cho người ta ngưỡng vọng, lại cam tâm để cho mình xếp hạng đứng ở phía sau nữ tử, đây là cưng chiều bực nào, ân ái bực nào?
Nữ nhi của bọn bọ, chính là nhi nữ Thiên Mệnh, Dạ Minh Nguyệt. Nghe nói đã lĩnh ngộ Thiên Đạo, trở thành Thiên Đạo Chí Tôn.
Một ngày này, một tin tức nổ ra, nhanh chóng truyền khắp cả Thánh Vân Thiên Cảnh.
Nhi nữ Thiên Mệnh sắp thành thân rồi! Đối tượng lập gia đình, là Thiếu chủ Quân gia, Quân Khuynh Diệu! Nói đến Thiếu chủ Quân gia này, cũng là một nhân vật. Hắn là đột nhiên xuất hiện, nghe nói là từ Vị Diện phía dưới tấn thăng đến, thực lực kinh người, Phong Hoa Tuyệt Đại. Quân gia được hắn dẫn dắt, phát triển không ngừng, danh vọng, thế lực đều là dâng cao trước nay chưa từng có. Để cho người ta chậc chậc lấy làm kỳ lại không phải là cái này, mà là hắn quyết đấu cùng với thiếu chủ Lăng gia.
Nói đến Thiếu chủ Lăng gia, cũng là người anh tuấn kiệt xuất để cho người ta cực kỳ sợ hãi than thở. Nghe nói cũng là từ Vị Diện phía dưới tấn thăng lên. Là truyền nhân của Bất Phá Vũ Tôn, phong thần tuấn dật, kiếm chỉ thương khung. Lăng gia được hắn dẫn dắt, sẽ không ẩn cư thế ngoại giống như kiểu trước đây, mà là sặc sỡ loá mắt.
Hai nhân vật tuyệt đại phong lưu này, đã từng quyết đấu chín mươi chín lần, mỗi một lần cũng đánh trời đất mù mịt, cát bay đá chạy, cuối cùng đều là kết thúc ngang tay, cho đến lần thứ một trăm, Quân Khuynh Diệu lấy nửa chiêu chiến thắng. Trước kia mọi người cho là hai người này có thù hận gì, đưa đến quyết đấu không ngừng như vậy, sau lại có người nhìn thấy bọn họ chuyện trò vui vẻ đi chung với nhau, mới biết mọi người thực sự là nghĩ quá nhiều, nhìn thần thái hai người, căn bản là bạn tri kỷ. . . . . . . Mà người khởi xướng một trăm trận quyết đấu kia thì lại là ảo não vuốt cằm của mình cảm thán.
Dạ Thiên Hàn: "Ai nha nha, hai thằng nhóc này tại sao không đồng quy vu tận đây?"
Dạ Minh Nguyệt, cũng chính là Gia Cát Minh Nguyệt đổi tên lại khẽ co rút khóe miệng, cứng nhắc quay đầu nhìn cha của mình, từ trong hàm răng nặn ra một câu: "Cha, chẳng lẽ đây mới là mục đích thật sự của cha?" Trước đó Dạ Thiên Hàn là gây khó khăn đủ đường, ngay cả Phượng Vu Quyết cũng nhìn không nổi nữa. Cái chuyện bỏ cổ trùng nào đó trong trà Quân Khuynh Diệu cùng Lăng Phi Dương uống, để độc thảo này nọ, chuyện ngây thơ như vậy hắn cũng làm được. Tuyệt đối không cho phép người nào trong hai người này đơn độc chung đụng cùng nữ nhi bảo bối của hắn. Nhìn thấy hai bọn họ không phải mắt trợn trắng chính là nói chuyện châm chọc. Cuối cùng ở Phượng Vu Quyết can thiệp, hắn rốt cuộc đồng ý chờ hai người này tấn thăng Vũ Tôn, quyết đấu một trận, người thắng mới có cơ hội theo đuổi nữ nhi của hắn.
Chú ý, vẫn chỉ là có cơ hội mà thôi. Hắn đánh bàn tính nhỏ lâu rồi, hai người này tốt nhất đánh đến đối phương không thể tự lo liệu cuộc sống, như vậy nữ nhi bảo bối cũng không cần ở cùng ai thì tốt lắm.
"Ha ha ha ha, nữ nhi ngoan, con đang nói cái gì đó, con xem cha con giống như là loại người như vậy sao?" Dạ Thiên Hàn thất vọng đau khổ giả ngượng ngùng cười cười, nhưng mà ngoài miệng nhất định phải lên tiếng phủ nhận.
"Không giống." Dạ Minh Nguyệt lắc đầu, nhìn khóe miệng Dạ Thiên Hàn treo lên nụ cười, mới chầm rì rì nói: "Cha không giống loại người kia, bởi vì cha vốn chính là."
Khóe miệng đang cười của Dạ Thiên Hàn xụ xuống, ngồi xổm góc tường ai oán vẽ vòng vòng. Phượng Vu Quyết bưng một bàn ăn đi vào, liền nhìn đến một màn này. Cẩn thận nghe còn có thể nghe được Dạ Thiên Hàn vừa vẽ vòng tròn vừa nói thầm: "Hai tên tiểu tử thúi này, ta nguyền rủa các ngươi bất lực. . . . . . Oh! Không được, không thể nguyền rủa cái này. Ngộ nhỡ về sau nữ nhi thật phải gả cho một người trong bọn họ vậy thì thảm. Vậy thì nguyền rủa hai người các ngươi đi bộ trẹo chân, uống nước bị sặc."
"Chàng đủ rồi!" Phượng Vu Quyết nghe những lời này mà dở khóc dở cười, hắn chính là một phu quân dở hơi, thật sự là càng ngày càng ngây thơ, nàng tức giận quát Dạ Thiên Hàn: "Đừng ở đó mất mặt nữa. Chàng ra nhiều vấn đề khó khăn như vậy thì thế nào, chàng không nhìn ra trong lòng nữ nhi sớm đã có người?"
"Là đứa nào? Nữ nhi, nói mau, hai tiểu tử thúi này, thì con nhìn trúng đứa nào hay sao?" Dạ Thiên Hàn nghe xong lời này, giống như tiêm máu gà, nhảy lên, chạy đến bên cạnh Dạ Minh Nguyệt vội vàng hỏi.
Dạ Minh Nguyệt cười cười, trừng mắt nhìn với cha của mình: "Cha đoán."
"Nói thật ra, cha cảm thấy được hai tiểu tử này cũng còn không tệ lắm. Miễn cưỡng xứng với con gái của cha." Dạ Thiên Hàn lúc này là vuốt lương tâm nói chuyện, dõi mắt cả Thánh Vân Thiên Cảnh, trừ bọn họ ra thật đúng là không ai có thể xứng với con gái của mình rồi.
"Ngươi cả ngày ăn no rảnh rổi. Con bé cuối cũng phải có ngày lập gia đình. Ngươi tấn thăng Vũ Tôn lại ngây thơ như vậy, nếu như người bên ngoài thấy, còn không biết nghĩ như thế nào." Lúc này một âm thanh từ tính chợt chen vào.
"Tu Di Vũ Tôn!" Dạ Thiên Hàn thấy người tiến vào, đó là hận cắn răng nghiến lợi: "Ngươi ở nhà ta ăn chùa uống chùa, bây giờ còn dám giáo huấn ta!"
Tu Di Vũ Tôn thấy Dạ Minh Nguyệt, trên mặt hoàn mỹ không tỳ vết hiện lên một nụ cười dịu dàng, không nhìn Dạ Thiên Hàn gầm thét, đi tới bên cạnh Dạ Minh Nguyệt, nói: "Ta đã chuẩn bị xong giá y xinh đẹp nhất trên đời cho con. . . . . ."
Lời còn chưa nói hết, Dạ Thiên Hàn đã bắt sự cuồng vọng gầm hét lên: "Thúi lắm! Phải chuẩn bị cũng là một người làm cha ta đây chuẩn bị, ngươi tính toán cái gì?"
"Ta dầu gì cũng coi như tiền bối của ngươi." Tu Di Vũ Tôn bình tĩnh trả lời.
"Cậy già lên mặt, ngươi già không biết xấu hổ!" Dạ Thiên Hàn cùng Tu Di Vũ Tôn nổi lên tranh luận.
Sau đó thì đánh lên rồi. . . . . .
Giống như bình thường, hai người lướt đến trong viện tử, đánh đó là cát bay đá chạy, trời đất tối mịt.
Phượng Vu Quyết hắng giọng rống lên câu: "Ai đánh hỏng đồ thì khỏi cơm ăn."
Vì vậy bài biện trong sân cũng hoàn hảo không chút tổn hại, cứ nhìn đến bụi đất tung bay. Mặt đất bị đánh ra cái hố, không tính là đánh hỏng đồ chứ sao.
Dạ Minh Nguyệt không nhìn trình diễn xảy ra hàng ngày ở trước mắt, quay đầu bình tĩnh thương lượng chuyện cùng mẫu thân mình.
Dạ Thiên Hàn một mực giày vò Quân Khuynh Diệu cùng Lăng Phi Dương, mọi người hiểu tâm tình hắn thật vất vả mới đoàn tụ cùng nữ nhi, cũng liền mặc kệ bọn họ. Thật ra thì hôn kỳ của Minh Nguyệt cùng Quân Khuynh Diệu, đã sớm quyết định. . . . . . . Hình Thiên Quân gia, như mặt trời ban trưa.
Thiếu chủ Quân gia, ai mà không biết?
Mà tin tức hắn muốn lập gia đình, cũng không biết khiến cho bao nhiêu thiếu nữ tan nát cõi lòng rơi đầy đất. Nhưng mà đối tượng lập gia đình lại là nữ tử phong hoa như Minh Châu, thì không có ai có dị nghị. Cũng chỉ có nữ tử kia, mới là một đôi trời đất tạo nên với hắn.
Ngày này, ánh mặt trời sau giữa trưa có chút nóng gắt, trên một con đường u tĩnh, người đi đường không coi là nhiều, trong mái che nắng ven đường ngược lại có một nhóm người đang ngồi nghỉ ngơi. Đám người kia, là đệ tử một vài tông môn chuẩn bị đi tham gia hôn lễ Quân Khuynh Diệu cùng Dạ Minh Nguyệt. Giờ phút này bọn họ đang nhiệt liệt thảo luận kế tiếp hôn lễ sẽ là long trọng như thế nào.
"Sư tỷ, những người này sao giống như tên nhà quê vậy? Người ta kết hôn bọn họ kích động cái gì?" Một thiếu nữ trẻ tuổi nhỏ giọng nói với một người thiếu nữ lớn tuổi khác đang ngồi cùng bàn.
"Suỵt, nhỏ giọng một chút." Người sư tỷ kia khẩn trương nhỏ giọng quát khẽ nàng: "Muội đó, vốn là miệng không che đậy như vậy, ở trong sư môn tất cả mọi người đều cưng chiều muội, nhưng ở bên ngoài thì không thể được." Người sư tỷ nhìn không vui trên mặt thiếu nữ trước mắt, trong lòng than thở. Người sư muội này của nàng, bởi vì tướng mạo luôn vui vẻ, ở trong sư môn tất cả mọi người tương đối sủng ái, nên con bé càng thêm kiêu căng rồi. Làm cái gì đều là nói như rồng leo, sư phụ hiểu nếu tiếp tục như vậy nữa thì không thể được, cho nên để cho nàng mang sư muội đi tham gia hôn lễ lần này, để cho con bé thêm chút kiến thức, cũng không thể vẫn nói như rồng leo như vậy nữa.
"Sư tỷ, Quân Thiếu chủ gì này, có gì đặc biệt hơn người chứ, tại sao sư phụ bọn họ còn phải đi trước một bước chứ?" Thiếu nữ cau mày, không kiên nhẫn hỏi.
"Muội đi thì biết." Sư tỷ bất đắc dĩ than thở, nên nói sư muội của nàng là ếch ngồi đáy giếng hay là nói con bé kiêu căng mới đúng? Cường Giả Vi Tôn, Thánh Vân Thiên Cảnh, hiện tại cường giả chân chính là ai, mọi người đều biết. Chỉ là có người không nhìn thấy qua, giọng điệu luôn giống như sư muội. Đợi nó kiến thức rồi, có lẽ cũng không giống nhau đi.
Vừa lúc đó, bầu trời chợt cuồng phong gào thét, một cỗ mùi hôi thối nhào tới trước mặt. Ngay sau đó, một bóng râm khổng lồ bao phủ xuống.
"Không tốt, là Huyết Cốt Điểu!" Trong mái che nắng có người la hoảng lên. Không ít người lập tức rút kiếm, vung kiếm tiến lên. Huyết Cốt Điểu, yêu thú cấp cao, móng vuốt sắc bén, cả người máu đỏ, thân thể khổng lồ cũng rất linh hoạt.
Trong mắt thiếu nữ lóe lên ánh sáng, cũng rút kiếm nhao nhao muốn thử. Đây là lần đầu tiên nàng xuống núi, trong thoại bản trừ bạo giúp kẻ yếu là nàng hướng tới đã lâu. Vừa nghĩ tới nàng có thể ra một phen tiếng tăm ở trước mặt người nhiều như vậy, trong lòng nàng liền tỏa ra duyên dáng, cho nên giờ phút này là hưng phấn nhiều hơn sợ.
Sự thật chứng minh, nàng thật suy nghĩ nhiều.
Thực lực của chủng yêu thú Huyết Cốt Điểu này, thật đúng là không phải bọn họ đám con tôm nhỏ có thể đối phó.
Rất nhanh, mái che nắng trực tiếp bị Huyết Cốt Điểu quạt cánh một cái đánh sập, móng nhọn lóe ánh lạnh, lồng ngực một người bắt máu tươi đầm đìa, sâu có thể thấy xương trắng. Bộ dáng kia, kinh hãi khó coi.
Thiếu nữ ngu người ngay tại chỗ, bắp chân vẫn luôn run run, cái này và nàng dự đoán không giống nhau. Phải là nàng vung trường kiếm lên, giải cứu những người này, sau đó tất cả ánh mắt sùng bái cũng rơi vào trên người của nàng. Nhưng mà, tại sao bây giờ nàng động cũng không dám động đây?
"Sư muội, mau tránh ra!" Sư tỷ cảu thiếu nữ nhìn thiếu nữ ngu người ngay tại chỗ, thì kinh hô. Mắt thấy Huyết Cốt Điểu nhìn sẽ phải đâm một trảo về phía nàng!
Thiếu nữ hoảng sợ nhìn Huyết Cốt Điểu càng ngày càng gần, trong lòng tuyệt vọng. Nhưng mà sau một khắc, cũng không có nghênh đón đau đớn trong tưởng tượng. Trước mắt, một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi, chỉ là nhẹ nhàng vung tay lên, con Huyết Cốt Điểu thế tới hung hung hóa thành tro bụi, cứ vậy biến mất ở trước mắt.
"Các ngươi, sao rồi?" Một âm thanh bỗng nhiên vang lên, âm thanh này như ánh trăng mát mẽ, lại thoáng như băng hoa trong trẻo lạnh lùng, làm người ta run sợ không dứt. Mà tròng mắt của hắn, càng thêm xinh đẹp khiến người ta run sợ. Một con màu xanh lá cây, một con màu vàng kim. Dáng ngoài ký hiệu như vậy, khiến có người một cái liền nhận ra.
"Quân Thiếu chủ!"
"Là Quân Thiếu chủ!"
"Chúng ta không có việc gì, cám ơn Quân Thiếu chủ ra tay cứu giúp!"
"Không có việc gì là tốt. Không cần lo lắng, sẽ không còn có yêu thú chạy trốn tới nơi này." Quân Khuynh Diệu trầm giọng nói xong, gật đầu một cái với mọi người, liền phi thân rời đi. Bóng dáng rất nhanh đã biến mất ở phía chân trời mịt mờ.
Đợi bóng dáng của Quân Khuynh Diệu sau khi biến mất, trong mái che nắng càng thêm náo nhiệt. Ngay cả đệ tử bị thương trước đó đang bó thuốc cũng say mê cuồng nhiệt nói chuyện.
"Thực lực của Quân thiếu chủ, thật là lợi hại, vung tay lên liền giải quyết."
"Tất nhiên, Quân Thiếu chủ, bây giờ là Vũ Tôn! Vũ Tôn tuổi trẻ như vậy!"
"Rốt cuộc nhìn thấy chân nhân. Quả nhiên Phong Hoa Tuyệt Đại."
Người sư tỷ kia như trút được gánh nặng thu hồi kiếm, quay đầu nhìn về phía sư muội của mình, đang muốn mở lời an ủi, lại ngây ngẩn cả người. Bởi vì nàng thấy sắc mặt sư muội đỏ hồng, vẫn nhìn chằm chằm vào phương hướng bóng dáng Quân Khuynh Diệu biến mất vẫn không nhúc nhích. Bộ dáng này, sư tỷ còn không rõ là chuyện gì xảy ra sao? Sư muội của nàng động lòng xuân, nhưng mà đối tượng lại là người kia!
"Sư muội! Hắn không phải là người mà muội có thể nghĩ đến." Sắc mặt của sư tỷ trầm xuống, lạnh giọng thật thấp nói: "Không nên trách sư tỷ nói lời khó nghe, đừng bảo là Quân Thiếu chủ lập tức sẽ thành thân. Chỉ nhìn một cách đơn thuần thân phận cùng với thực lực của muội, nơi nào xứng với hắn? Huống chi trong tim của hắn đã có người, nghe nói cùng với Dạ Minh Nguyệt Thiên Đạo Chí Tôn là cùng sống cùng chết đi tới."
Sắc mặt của thiếu nữ cũng âm trầm xuống, cúi đầu, buồn buồn trả lời một câu liền không nói thêm gì nữa. Sư tỷ thấy nàng ta như vậy, trong lòng lo lắng, hiểu được nàng ta căn bản không nghe vào lời mình nói. Nó tâm cao khí ngạo có lẽ còn cảm thấy chỉ nó mới xứng được với Quân Thiếu chủ. Trong lòng sư tỷ có chút lo âu và phiền não, càng thêm quyết định, kế tiếp nhất định phải xem chừng sư muội không yên lòng này, ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngu xuẩn gì mới phải. . . . . . . Thiếu chủ Quân gia cưới vợ là Dạ Minh Nguyệt Thiên Đạo Chí Tôn, đúng thật là trăm dặm hồng trang (trang sức màu đỏ), oanh động cả Thánh Vân Thiên Cảnh.
Một chỗ trên đỉnh núi cao, hai bóng người đứng nghiêm, nhìn về Phượng Dạ phủ vô cùng náo nhiệt phía trước.
"Mi thật sự không đi?" Lăng Bất Phá mơ hồ không rõ hỏi những người bên cạnh: "Hôn lễ của nàng, mi chỉ đưa phần hậu lễ kia, sau đó mi thật không đi tham gia?" Sở dĩ nói chuyện mơ hồ không rõ, bởi vì trong miệng hắn còn ngậm một cái đùi gà.
"Con muốn thấy nụ cười của nàng, thấy nàng nở nụ cười thì con cảm thấy tất cả cũng đều đủ rồi. Chỉ là. . . . . ." Người ở bên cạnh nhẹ giọng đáp trả, trên mặt của hắn có nụ cười khổ sở nhàn nhạt, nam tử anh tuấn này, chính là Lăng Phi Dương: "Chỉ là, nụ cười của nàng không phải vì con... trong lòng con vẫn sẽ cô đơn."
"Ha ha, bình thường, đây mới là biểu hiện mà một người bình thường nên có. Nếu như mi vui mừng đưa nàng xuất giá còn đi tham gia hôn lễ, ta mới phát giác được mi không phải là người bình thường, nhất định chính là Thánh Phụ rồi." Lăng Bất Phá một hớp nhét đùi gà vào trong miệng, cười ha ha, sau đó vỗ vỗ bả vai Lăng Phi Dương tiếp tục nói: "Đi, cùng ta đi cố hương của ta vui đùa một chút. Tiểu nha đầu đã dạy ta làm sao tới đi tự nhiên. Ta dẫn mi trở về giải sầu một chút. Cả đời này, mi và nàng vô duyên, không sao, ta đợi kiếp sau nha, ha ha!"
Nói xong, không đợi Lăng Phi Dương nghe kiểu an ủi không đầu không đuôi có phản ứng gì, Lăng Bất Phá liền kéo hắn, nhanh chóng biến mất.
Giờ khắc này Dạ Minh Nguyệt ở trong viện khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía phương hướng Lăng Bất Phá cùng Lăng Phi Dương biến mất, ánh mắt phức tạp. Nam tử vẫn bảo vệ nàng đó, hắn quả là đi, thật hy vọng hắn sống tốt. . . . . .
"Đang nhìn cái gì?" Chợt, đầu tường lộ ra một đầu.
Dạ Minh Nguyệt sợ hết hồn, sau đó hết ý kiến. Đây không phải là tân lang quan hôm nay sao? Hiện tại nằm ở đầu tường, như vậy thật sự rất tốt sao?
"Làm sao chàng lén đến rồi hả? Không ở tiền thính? Cẩn thận một hồi cha thiếp đánh một quyền thì chàng bay luôn." Dạ Minh Nguyệt tức giận nhìn Quân Khuynh Diệu không chút hình tượng nào trước mắt nói.
"Ha ha, trước tiến vào hôn một cái." Quân Khuynh Diệu từ đầu tường leo xuống, sau đó lắc mình một cái xuất hiện ở bên cạnh Dạ Minh Nguyệt, cúi đầu liền hôn lên mặt Dạ Minh Nguyệt. Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận hắn là lo lắng cho nàng dâu của mình thấy Lăng Phi Dương đi thì mềm lòng đi theo, tuyệt đối không phải là như vậy, tuyệt đối không phải là bởi vì lo lắng cái này mới mạo hiểm nguy hiểm bị nhạc phụ đánh bay mà leo tường!
Dạ Minh Nguyệt cảm thụ cái hôn ấm áp của Quân Khuynh Diệu, khẽ cười lên.
"Minh Nguyệt, cả đời này, ta. . . . . ." Quân Khuynh Diệu nhìn thật sâu vào Dạ Minh Nguyệt, lời còn chưa nói hết, chợt ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về phía bên kia tường rào, chợt vung ra một chưởng, tường rào không hư hao chút nào, chỉ là bên kia tường rào hét thảm một tiếng, sau đó hình như là có âm thanh vật thể bay ra ngoài đập ầm ầm trên đất.
"Ra tay đối với người ngưỡng mộ chàng nặng như vậy?" Dạ Minh Nguyệt hài hước cười lên, vươn tay ngắt mặt của Quân Khuynh Diệu. Nàng dĩ nhiên sớm cảm thấy đầu tường ngoài kia là một thiếu nữ, đang rình coi Quân Khuynh Diệu. Cũng không biết hôm nay hộ vệ là chuyện gì xảy ra, lại thả người chạy vào, không biết là thật không phát hiện hay là cố ý dẫn dụ đến để xem kịch vui.
"Quấy rầy chúng ta, ta không lấy mạng của nàng ta cũng không tệ rồi." Quân Khuynh Diệu hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói không có chút nhiệt độ nào.
"Được rồi, mau đi ra đi, một hồi cha ta sẽ tới rồi." Dạ Minh Nguyệt cười cười, ngẩng đầu lên, chủ động ôn nhu ấn xuống một cái hôn ở trên mặt Quân Khuynh Diệu.
"Ừ." Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Khuynh Diệu hiện lên nụ cười, trong mắt đều là nhu tình, gật đầu một cái, đường cũ trở về.
Dạ Minh Nguyệt nhìn bóng lưng Quân Khuynh Diệu, khẽ cười cười, thu hồi tầm mắt, cầm lược lên tiếp tục chậm rãi chải đầu.
Bên ngoài tường rào, thiếu nữ nằm dưới đất, trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo. Quân Khuynh Diệu và Dạ Minh Nguyệt đối thoại, nàng ta đều nghe vào trong lỗ tai. Mà một kích nhẫn tâm trước đó của Quân Khuynh Diệu, càng làm cho lòng của nàng ta vỡ vụn thành mảnh vụn thật nhanh. Không có bất kỳ lòng thương hương tiếc ngọc chút nào, Quân Thiếu chủ này, tại sao có thể như vậy?
"Cần gì tự rước lấy nhục? Muội cho rằng với thực lực của muội thật sự có thể lẻn vào nơi này? Là thủ vệ cố ý thả muội tiến vào, muội ở trong mắt người khác, cũng chỉ là một câu chuyện cười." Sư tỷ thiếu nữ xuất hiện ở trước mặt, nhẹ nhàng than thở: "Là sư phụ cầu cạnh, cho tỷ đi vào dẫn muội trở về. Muội vẫn không rõ sao? Quân Thiếu chủ cùng Thiên Đạo Chí Tôn muốn giết muội, giống như giết chết một con kiến. Mà muội ở trong mắt của bọn họ, thật sự vẫn chỉ là con kiến. Từ đầu tới đuôi, người ta có nhìn qua muội một cái sao?"
Nước mắt trong mắt thiếu nữ rào rào rớt xuống, nàng ta hiểu được, sư tỷ nói, đều là đúng.
"Con có biết hai người bọn họ đã trải qua bao nhiêu chuyện sao? Nâng đỡ lẫn nhau cho tới bây giờ. Con thật sự cho rằng mình có dung mạo không tệ thì có thể làm cho Quân Thiếu chủ loạn tính, di tình biệt luyến thích con? Vậy yêu dạng này, còn nói yêu sao? Vi sư quả nhiên vẫn là quá cưng chiều con, thiếu chút nữa gây thành đại họa. Thật may là Thiên Đạo Chí Tôn cùng Quân Thiếu chủ không so đo." Lúc này, một người đàn ông trung niên cũng xuất hiện ở trước mặt của các nàng, than thở nói xong những lời này, ý bảo người sư tỷ kia cõng thiếu nữ, yên lặng rời đi.
Đã trải qua bao nhiêu chuyện? Thiếu nữ nghiêng đầu, nhìn mặt tường rào phía sau, trong lòng chợt rất muốn hiểu rõ, người bên trong tường rào kia, cùng Quân Thiếu chủ, rốt cuộc đã trải qua những thứ gì. Yêu, đến cùng lại là cái gì chứ?
Một ngày này, Thánh Vân Thiên Cảnh, hôn lễ long trọng nhất từ trước tới nay. Người tới tham gia hôn lễ, gần như chen lấn bể đầu.
Dạ Minh Nguyệt cùng Quân Khuynh Diệu.
Giá y lửa đỏ, ánh đỏ rực cả nửa bầu trời.
Dạ Minh Nguyệt và Quân Khuynh Diệu cùng sóng vai đứng ở nơi đó, thiên trường, địa cửu. . . . . .
--- ------ Hết.--- -----
Truyện đã hoàn rồi. Cảm ơn mọi người đã đồng hành trong quãng thời gian dài vừa qua!
|
|
|
5 thành viên đã gởi lời cảm ơn ChieuNinh về bài viết trên: Bach thao, Yên Vân, anamini564, dhkh, tututututu
|
|
Trang 181/181
|
[ 543 bài ] |
|
|
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm
|
|
|
[Cổ đại - Trùng sinh] Trọng sinh cao môn đích nữ - Tần Giản
1 ... 137, 138, 139
|
2 •
[Xuyên không - Trùng sinh] Cùng trời với thú - Vụ Thỉ Dực
1 ... 183, 184, 185
|
3 •
[Hiện đại - Trùng sinh] Gia khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả
1 ... 160, 161, 162
|
[Cổ đại - Trùng sinh] Ký sự của tiểu nương tử - Vân Nhất Nhất
1 ... 40, 41, 42
|
5 •
[Xuyên không] Cuộc sống điền viên của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
1 ... 180, 181, 182
|
6 •
[Xuyên không - Dị giới] Phế sài muốn nghịch thiên Ma Đế cuồng phi - Tiêu Thất Gia - Hoàn
1 ... 229, 230, 231
|
7 •
[Xuyên không - Dị giới] Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên
1 ... 270, 271, 272
|
8 •
[Xuyên không - Điền văn] Nông kiều có phúc - Tịch Mịch Thanh Tuyền
1 ... 187, 188, 189
|
[Xuyên không - Huyền huyễn] Triệu hoán sư khuynh thành - Vô Ý Bảo Bảo
1 ... 179, 180, 181
|
10 •
[Xuyên không] Nữ nhân sau lưng đế quốc Thiên tài tiểu vương phi - Vệ Sơ Lãng (phần 1)
1 ... 165, 166, 167
|
11 •
Cuộc thi Miss List truyện sắc hoàn diendanlequydon năm 2020 (Tổng kết trang 16)
1 ... 49, 50, 51
|
12 •
[Hiện đại] Quân hôn Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch
1 ... 143, 144, 145
|
13 •
[Xuyên không] Con đường vinh hoa của Thái tử phi - Tú Mộc Thành Lâm
1 ... 53, 54, 55
|
[Cổ đại - Trùng sinh] Tướng phủ đích nữ - Trầm Hoan
1 ... 121, 122, 123
|
15 •
[Hiện đại - Hào môn] Nữ phụ bạch liên hoa này tôi không làm nữa - Ma An
1 ... 27, 28, 29
|
16 •
[Hiện đại] Ảnh hậu làm quân tẩu - Đông Nhật Nãi Trà
1 ... 73, 74, 75
|
17 •
[Xuyên không - Dị giới] Tà phượng nghịch thiên - Băng Y Khả Khả
1 ... 148, 149, 150
|
18 •
[Cổ đại - Trùng sinh] Chỉ yêu chiều thế tử phi - Mại Manh Miêu
1 ... 76, 77, 78
|
[Hiện đại] Hào môn tranh đấu I Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc - Hàn Trinh Trinh
1 ... 485, 486, 487
|
20 •
[Xuyên không - Dị thế] Thiên tài cuồng phi - Băng Y Khả Khả
1 ... 88, 89, 90
|
|
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 209 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 563 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 384 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Ngọc Hân vừa đặt giá 697 điểm để mua  |
Ban chieu: có ai có list truyện k chia sẻ mình với |
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 404 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 411 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 345 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: cò lười vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
daisy hoàng lan: Cho em hỏi sao dạo này em không nghe đọc truyện được nuqax vậy ạ . Kể cả truyện trước đây e đã từng nghe luôn |
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Kha linh: Cho mình hỏi sao được cấp phép đọc truyện ngôn tình sắc á |
Shop - Đấu giá: zin zin zin vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: zin zin zin vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
huucanhlaitin: Mọi người cho mình hỏi cách chèn hình vào bài đăng ạ? Mình chèn mãi nó vẫn báo spam |
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Duy Khôi: Sau 6 năm thì đã onl lại và ngáo ngư � |
|
|
|