Bụng dưới Hạ Thần Hi đau đớn kịch liệt, trên người không có một chút khí lực, nhưng ý thức của cô vẫn rất thanh tỉnh.
Lâm Lâm nhìn Hạ Thần Hi, như một thi thể nằm trên mặt đất, trên người không có một chút sức sống, dưới thân máu tươi không ngừng chảy ra, Lâm Lâm cười lạnh, nhìn Hạ Thần Hi, Lâm Lâm đá Hạ Thần Hi như đá một đống rác rưởi, đá bụng dưới Hạ Thần Hi.
Hạ Thần Hi không nhúc nhích.
Lâm Lâm thầm nghĩ, Hạ Thần Hi có lẽ bị đau đến hôn mê.
Loại đau đẻ non này, cũng không phải nữ nhân bình thường có thể chịu đựng được .
Lâm Lâm ngồi xổm xuống, níu chặt tóc Hạ Thần Hi, cười ha ha, đột nhiên, Hạ Thần Hi mở mắt ra, lợi hại như đao, trở tay nắm tay Lâm Lâm, một tay níu chặt tóc của Lâm Lâm, đột nhiên bật dậy khỏi mặt đất, níu chặt đầu Lâm Lâm, hung hăng đụng hướng cửa sổ xe taxi.
Toàn bộ cửa sổ xe bể nát, đầu Lâm Lâm bị Hạ Thần Hi nhét vào trong cửa sổ xe, khuỷu tay Hạ Thần Hi để trên lưng Lâm Lâm, hung hăng va chạm, ý là muốn đụng gãy xương sống lưng của Lâm Lâm , nhưng sức lực trên người Hạ Thần Hi quá nhỏ, Lâm Lâm chỉ cảm thấy tê buốt đau đớn, đột nhiên quay sau đá Hạ Thần Hi một cước, Hạ Thần Hi cuống quít tránh né, cũng không bị thương, tay không nghiền nát một khối thủy tinh trên cửa sổ xe.
Lâm Lâm không ngờ Hạ Thần Hi gần chết còn có sức lực lớn đến như vậy, đầu của Lâm Lâm bị nhét vào trong cửa sổ xe, vô cùng nhếch nhác, toàn thân đều là thủy tinh, Lâm Lâm giận dữ, vừa xoay người lại, chỉ thấy ngân quang chợt lóe.
Có thứ gì hướng cổ của Lâm Lâm quét đến, Lâm Lâm kinh hãi, thông minh tránh, Hạ Thần Hi không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, trở tay một hoa, bên khuôn mặt trái của Lâm Lâm bắn dính thủy tinh, trượt xuống một vết thương thật sâu.
Máu tươi lập tức chảy ra.
Hạ Thần Hi một thân hận ý, hạ thủ một chút cũng không lưu tình, cơ hồ là dùng hết sức lực của cô, thủy tinh thiếu chút nữa đâm rách hai má Lâm Lâm, đâm rất sâu, tất cả tay Hạ Thần Hi cũng đều là máu tươi. Hạ Thần Hi phải nắm chặt thủy tinh, mới có thể làm Lâm Lâm bị thương, cũng chính mình bị thương.
"A a a..." Lâm Lâm bụm mặt, vừa khóc lại kêu, máu tươi từ kẽ tay của lâm Lâm không ngừng chảy ra, cô ta như phát điên, Hạ Thần Hi cũng mất đi sức lực, bưng bụng ngã trên mặt đất.
"Hạ Thần Hi, tôi muốn giết cô." Lâm Lâm điên cuồng chạy tới, níu chặt Hạ Thần Hi, từng quyền từng quyền đánh xuống, vừa mới đánh được bốn đấm, đột nhiên cảm thấy trên vai bị người khác nắm lấy.
Lâm Lâm cả kinh, bị một người nhấc bổng lên, như rác rưởi ném ra ngoài.
Lâm Lâm không phản ứng kịp, cả người ngã bổ nhào giữa không trung, đứng không vững.
Ánh trăng nhàn nhạt, bóng dáng hai người phụ nữ phản chiếu lại, chiều cao không sai biệt lắm, thon dài, cao gầy, vóc người thon gọn, yểu điệu lung linh, làn da trắng sứ, hai người đều là tóc thẳng, một người phong tình vạn chủng, mị nhãn như tơ, khí phách bức người.
Một người làn da cực kì trắng, lạnh lùng, mặt không biểu tình, giống như băng sơn ngàn năm không thay đổi.
Hai người hắc y quần đen, mười phần nữ vương Tu La.
Một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ lạnh lùng cười, "Đều là phụ nữ sao lại hành động như vậy, đánh ác như vậy, cô thật đúng là phát rồ."
"Cút, không phải chuyện của các cô, chớ xen vào việc của người khác." Lâm Lâm chỉ vào bọn họ, "Chuyện giữa chúng tôi, các cô nên sớm cút, bằng không, ngay cả các cô tôi cũng giết."
Một trong hai cô gái xinh đẹp thổi một tiếng huýt gió, cười đến phong tình vạn chủng, "Được, khẩu khí không nhỏ a, tôi chỉ sợ cô không có bản lĩnh này."
"Cô..."
Người phụ nữ đó đột nhiên động, dưới chân như một trận gió lốc, sắc mặt xinh đẹp quyến rũ chợt biến đổi, khí phách bức người, thân thể như cực nhanh, một trận cước đá tới, Lâm Lâm cuống quít cả kinh, vừa mới tránh né, cô gái kia lại đá biết song quyền, hướng lồng ngực Lâm Lâm nện xuống.
Lâm Lâm phun ra một ngụm máu, nằm bò trên mặt đất không đứng lên nổi.
"Loại rác rưởi này, đánh cô thật sự là làm ô uế tay của tôi." Người phụ nữ cười quyến rũ, vỗ vỗ tay, thái độ kiêu ngạo, đường hoàng, không ai bì nổi, lại vô cùng khí phách, "Không có bản lĩnh thì đừng nên kiêu ngạo với người khác."
"Xanh, mau đến xem cô ấy." Người phụ nữ lạnh lùng hô một tiếng.
Hạ Thanh đi tới bên người Hạ Thần Hi, nhìn qua thân thể của Hạ Thần Hi, vừa định muốn bỏ đi, sắc mặt chợt đại biến, "Chị..."
Hạ Thanh cuống quít ôm lấy Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi có chút hôn mê , trước mắt có chút biến thành màu đen, Thất Thất cúi đầu, kinh ngạc hỏi, "Chị của cô?"
"Chị, em là Xanh, chị nhận ra em không?"
"Giết..." Hạ Thần Hi thở dốc, chỉ vào Lâm Lâm, "Cho tôi một khẩu súng..."
Từ phía sau lưng, Hạ Thanh rút ra một khẩu súng lục đen, lại cảm thấy trạng thái Hạ Thần Hi không thể cầm nổi khẩu súng kia, Hạ Thanh đỡ lấy Hạ Thần Hi, mi tâm đều là đau lòng, "Em giúp chị giết cô ta..."
Nữ nhân này, Hạ Thanh sẽ không bỏ qua.
Hạ Thần Hi nắm tay Hạ Thanh, "Cho tôi một khẩu súng!"
Thất Thất nhíu mày nói, "Xanh, cô ấy hình như lưu sản ."
Hạ Thanh cúi người rút ra một khẩu súng lục khác, Lâm Lâm cuống quít bò dậy khỏi mặt đất, Hạ Thần Hi tiếp nhận khẩu súng trong tay Hạ Thanh, tay cô run rẩy e rằng không thể cầm nổi khẩu súng, chớ nói chi là bóp cò.
Chợt Hạ Thanh hét lớn một tiếng, "Tôi nói cô đứng lại, ngoan ngoãn chết ở dưới súng của chị tôi."
Hạ Thần Hi nả một phát súng, bắn trượt .
Lâm Lâm sợ đến quay đầu lại, Hạ Thần Hi lại nả một phát súng, bắn trúng bụng dưới Lâm Lâm.
Thất Thất có chút lo lắng nhìn trạng thái Hạ Thần Hi.
Trạng thái của Hạ Thần Hi bây giờ, không đủ sức để nổ súng, Hạ Thần Hi đứng đã rất miễn cưỡng, càng đừng nhắc tới nổ súng giết người.
Hạ Thần Hi nheo lại ánh mắt, Lâm Lâm ngã ở một bên, chợt, một loạt đèn xe quét tới, cường quang chói mắt, Hạ Thần Hi vô ý thức ngăn trở bắn tới ánh đèn, súng lục rơi trên mặt đất, khiến cho Hạ Thanh nheo mắt nhìn về phía có ánh đèn.
Thất Thất ôm ngang Hạ Thần Hi lên, đặt cô bên trong taxi.
Thất Thất đè nặng tay Hạ Thần Hi, thanh âm đặc biệt băng lãnh, " Nhất thời không cần vội giết cô ta."
"Làm cho Lâm Lâm sống, tôi muốn đích thân giết cô ta..." Hạ Thần Hi mơ hồ nhớ kỹ, chính mình trước khi hôn mê, lưu lại một câu nói như vậy.
Một loạt cường liệt quét tới, hai chiếc xe dừng ở ven đường, Hạ Thanh cười lạnh một tiếng, đang muốn rút súng của chính mình, Thất Thất nhô đầu ra, "Xanh, đi thôi, chị của cô không xong rồi."
Mặt Hạ Thanh rũ xuống một tia băng lãnh.
Quân tử báo thù, trăm năm không muộn.
Hạ Thanh nhanh nhẹn lên xe, Thất Thất đánh tay lái một vòng, quay đầu xe trở lại. Một loạt đạn như mưa thi nhau quét tới, Hạ Thanh không cam lòng tỏ ra yếu kém, ném trả hai quả lựu đạn, chỉ thấy ánh lửa nổi lên bốn phía.
Hai chiếc xe bay lên không trung, cửa xe ma sát, văng lên một đóa hoa lửa.
Hạ Thanh nheo mắt lại, theo trong cửa sổ xe nhìn thấy một bóng người có khuôn mặt quen thuộc, Hạ Thanh cười lạnh, "Các người cứ chờ coi, dám đánh chị của tôi bị thương như vậy, đừng cho là tôi sẽ buông tha các ngươi đơn giản như thế !"
"Người quen?"
"Tôi nhìn thấy một người quen." Hạ Thanh cười lạnh, chăm chú mím môi, từ gương sau xe trong nhìn mặt Hạ Thần Hi, chặt chẽ mím môi, Hạ Thanh bò ra phía sau xe, ôm lấy Hạ Thần Hi.
Mặt Hạ Thanh trầm xuống, "Thất Thất, đi tìm một phòng khám bệnh tư nhân."
"Tôi đã biết."
Bệnh viện.
Đường Bạch Dạ nhận được tin tức Lâm Lâm trọng thương, vội vội vàng vàng tới bệnh viện, Lâm Lâm đã bị đưa vào phòng phẫu thuật, cảnh sát đứng chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, thấy Đường Bạch Dạ, không dám vô lễ, Đường Bạch Dạ trầm giọng hỏi, "Chuyện gì xảy ra?"
Đang yên lành, tại sao lại xảy ra sự việc như vậy ?
Bụng trúng đạn, là ai làm?
Cảnh sát nói, "Có người tới báo án, ở đoạn đường cái bên kia xảy ra án mạng bắn giết người, thời gian chúng tôi tới nơi liền phát hiện Lâm tiểu thư đang bất tỉnh nhân sự, hiện trường còn có một túi xách, không biết là có phải của vị Lâm tiểu thư này ."
Đường Bạch Dạ mím môi, một nữ cảnh sát viên khác đem túi xách lấy tới, Đường Bạch Dạ tâm phiền, lo lắng không biết Hạ Thần Hi đã đi đâu một ngày, lại lo lắng Lâm Lâm, không kiên nhẫn nhìn qua túi xách, đột nhiên hoảng hốt, đoạt lấy túi xách.
Đây là túi xách prada của Hạ Thần Hi.
Mặt trên túi xách có một Tiểu Ngọc trang sức, là Hạ bảo bối mua cho Hạ Thần Hi, cô rất thích, ngọc bị bể bên trong là một bức ảnh, bên trong là ảnh chụp của Hạ Thiên, Đường Bạch Dạ vừa nhìn thấy liền biết không sai.
Vừa mở túi xách ra, di động của Hạ Thần Hi, vật dụng tất cả đều ở đây.
Sắc mặt Đường Bạch Dạ trắng bệch, "Trong phòng mổ chính là ai?"
Túi xách là của Thần Hi, thế nào lại là Lâm Lâm tiến phòng phẫu thuật, có phải hay không nghĩ sai rồi, người trong phòng mổ chẳng lẽ là Hạ Thần Hi, Đường Bạch Dạ sốt ruột, thiếu chút nữa vọt vào phòng phẫu thuật, lại bị hai người hộ sĩ ngăn cản.
"Tiên sinh, ở bên trong đang tiến hàng phẫu thuật, anh không thể đi vào, quấy rầy bác sĩ, bệnh nhân có thể gặp nguy hiểm tính mạng."
Đường Bạch Dạ hơi định thần lại.
Không dám lỗ mãng, nhưng trong lòng vẫn như cũ nghi vấn, là ai? Người trong phòng mổ là ai, rốt cuộc là ai?
"Là Lâm Lâm tiểu thư, bên này chúng tôi có tư liệu của cô ấy."
Trong lòng Đường Bạch Dạ không rõ là tư vị gì, vì sao túi xách này lại ở địa điểm Lâm Lâm gặp chuyện không may? Túi xách Thần Hi ở đây, còn cô hiện giờ đang đi chỗ nào ? Nữ cảnh sát viên hỏi Đường Bạch Dạ, "Đường tiên sinh, đây là túi xách Lâm tiểu thư sao?"
"Đúng vậy." Đường Bạch Dạ vội vội vàng vàng trả lời, đem túi xách giao cho một thủ hạ Đường môn ở bên cạnh, giao cho anh ta điều tra.
" Tình tiết vụ án ra sao, chúng tôi sẽ điều tra rõ." Cảnh sát nói, mi tâm thâm trầm, "Mong Đường tiên sinh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra ra manh mối."
Đường Bạch Dạ gật đầu, hai người rời đi, trong đó một nữ cảnh sát lưu lại làm báo cáo ghi chép, đến hàng ghế nghỉ ngơi bên cạnh chờ, Đường Bạch Dạ đột nhiên hỏi, "Các cô đến hiện trường, trừ Lâm Lâm tiểu thư, còn có người khác sao?"
Cảnh sát lắc đầu, "Hiện trường có rất nhiều vết máu, chúng tôi đang đợi xét nghiệm, còn có một khẩu súng lục FN9mm Browning."
"Có tin tức gì, mong các cô mau chóng cho tôi biết."
"Được!"
Cảnh sát đi rồi, Đường Bạch Dạ ở ngoài hành lang chờ tin tức, trong lòng càng thấp thỏm bất an, Đường Bạch Dạ gọi điện thoại cho Vân Dật, "Vân Dật, giúp tôi điều tra một chút, Hạ Thần Hi hiện tại ở địa phương nào."
"Hạ Thần Hi, anh không phải nói đêm nay muốn cùng cô ấy ngả bài sao?" Vân Dật kinh ngạc hỏi.
"Tôi tìm không được Hạ Thần Hi." Trong lòng Đường Bạch Dạ có một loại dự cảm chẳng lành, có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng, anh thật không yên.
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm