Thiên Bắc Tầm vẫn không trợn mắt liếc nhìn nàng ta một cái, khóe môi nâng lên một ý cười trào phúng.
“Mười mấy năm trước, ta đã thấy một nữ tử rất là vô sỉ, nàng kia coi trọng phụ thân ta, cho nên, rõ ràng hoài hài tử của nam nhân khác, lại cố tình chết không biết xấu hổ đi hôn lễ của cha nương ta quấy rối, càng là công bố nàng ta hoài chính là hài tử của phụ thân ta, nhưng hôm nay, ta lại gặp được một nữ nhân cũng vô sỉ giống nàng ta.”
Tá Thiên Thiên không cần suy nghĩ nhiều, cũng biết Thiên Bắc Tầm là đang nhục mạ mình.
“Ngươi……”
Nàng ta không dám tức giận với Thiên Bắc Tầm, nên chỉ ngón tay về phía Phượng Thiên Huyễn, tức giận nói: “Ngươi nhìn xem nam nhân ngươi mang về, chuyện này ta nhất định phải bẩm báo phụ hoàng, muốn ngươi đẹp mặt.”
Bang!
Một tiếng vang thanh thúy chợt vang lên, mọi người chỉ nghe được âm thanh thê lương, rồi sau đó, đã nhìn thấy ngón tay của Tá Thiên Thiên đứt gãy xuống, máu tươi từ trên đầu ngón tay của nàng ta không ngừng cuồn cuộn chảy xuôi xuống.
Sắc mặt nàng ta tái nhợt, bước chân lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
Bọn thị vệ hoàng cung cũng sợ ngây người.
Thiên Bắc Tầm ra tay quá nhanh, làm cho bọn họ không thể nào ngăn cản, thế cho nên trơ mắt nhìn Tá Thiên Thiên bị hắn thương tổn.
“Huyết Nhi là nữ nhân của ta,” Khuôn mặt lãnh ngạo của Thiên Bắc Tầm giương lên một nụ cười lạnh, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tá Thiên Thiên lung lay sắp đổ: “Ngươi dùng ngón tay nào chỉ nàng một chút, ta sẽ phế đi ngón tay ấy của ngươi!”
Hai tay Phượng Thiên Huyễn ôm ngực, hơi hơi nhướng mày, ánh mắt cười như không cười dừng ở trên người Tá Thiên Thiên.
Nhưng mà, đối với Thiên Bắc Tầm ra tay tương trợ, nội tâm nàng là cảm động! Rốt cuộc sau khi đi vào mảnh đại lục này, người nam nhân này, là người duy nhất ra tay vì nàng.
Như thế nào nàng có thể không cảm động?
“Còn không cút cho ta!”
Thiên Bắc Tầm chợt quát một tiếng, trong phút chốc, một lực lượng cường đại va chạm ở trên người Tá Thiên Thiên, làm Tá Thiên Thiên trong giây lát ngã văng ra ngoài, chật vật rơi vào bên trong đám người.
“Tức phụ, chúng ta đi.”
Hắn không bao giờ nhìn mọi người một cái nào nữa, giữ chặt cánh tay Phượng Thiên Huyễn lập tức đi về đường phố phía trước.
Từ đầu đến cuối, đều không có một người dám đứng ra ngăn cản hành động của bọn họ.
“Ta muốn giết, ta nhất định phải giết các ngươi!”
Nhìn phương hướng hai người này rời đi, mặt mày Tá Thiên Thiên hiện lên một chút sát khí, nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nói.
……
Hoàng cung.
Lúc Liễu phi thấy người Tá Thiên Thiên đầy máu bị nâng trở về, rõ ràng bị hoảng sợ, nàng vội vàng tiến lên, ôm lấy nữ nhi suy yếu của mình, sắc mặt tức giận hỏi: “Ai, là ai thương tổn Thiên Thiên?”
Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là từ một người thị vệ tiến lên bẩm báo nói: “Khởi bẩm Quý Phi nương nương, là Tứ công chúa Phượng Thiên Huyễn bị thương Lục công chúa điện hạ.”
“Cái gì?” Liễu phi giận tím mặt, bàn tay hung hăng vỗ vào phía trên mặt tường: “Tiện nhân Phượng Thiên Huyễn kia, vậy mà dám động nữ nhi của bổn cung! Bổn cung muốn nàng sống không bằng chết, còn có các ngươi, một đám vô dụng, thế nhưng không thể bảo vệ tốt Lục công chúa, các ngươi phải bị tội gì?”
Bùm!
Bọn thị vệ đồng thời quỳ xuống: “Xin nương nương thứ tội.”
“Hừ, các ngươi bảo vệ công chúa không được, đáng chết! Người tới, kéo tất cả những người này cấp bổn cung xuống đánh chết!” Đáy mắt Liễu phi hiện lên vẻ âm trầm, khuôn mặt mỹ diễm có chút dữ tợn.
“Vâng, Quý Phi nương nương.”
Nghe được lời này, tất cả bọn thị vệ phía sau nàng đều tiến lên, kéo những kẻ không bảo vệ tốt công chúa xuống, không bao lâu, ở ngoài cung điện, đã truyền đến tiếng kêu to thê lương, tê tâm liệt phế vang vọng ở toàn bộ trên không.
Truyện được edit tại www.veroniquederoide.com!
Chương 11:
Edit: kaylee
“Người tới!”
Sau khi Liễu phi sai người kéo bọn thị vệ xuống, trong mắt nàng ta xuyên thấu qua một chút âm trầm: “Bổn cung muốn đi gặp mặt bệ hạ!”
Ngự Thư Phòng.
Nam tử mặc trường bào màu vàng sáng đang ngồi phê duyệt tấu chương, lại vào lúc này, ngoài thư phòng truyền tới một tiếng thông báo bén nhọn: “Bệ hạ, Quý Phi nương nương tiến đến cầu kiến.”
Tá Long nghe được thái giám thông bẩm, mày nhẹ nhàng nhíu lại, nhàn nhạt nói: “Để nàng tiến vào.”
“Tuân chỉ.”
Vừa dứt lời, cửa Ngự Thư Phòng lập tức bị mở ra, rồi sau đó, một bóng dáng hoa lê dính mưa tiến vào, ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống trước mặt Tá Long, nhu nhược đáng thương nói: “Bệ hạ, người phải làm chủ vì thần thiếp.”
Tá Long đứng lên, bước nhanh về phía Liễu phi, nâng bàn tay to lên nâng nàng ta lên, quan tâm hỏi: “Ái phi, đã xảy ra chuyện gì? Nàng nhưng nói ra, trẫm sẽ làm chủ vì nàng.”
“Bệ hạ, Phượng Thiên Huyễn không biết từ nơi nào tìm tới một tiểu bạch kiểm, tuy rằng tiểu bạch kiểm kia không môn không phái, nhưng mà thực lực nhưng thật ra không tồi, vậy mà làm trò trước mặt bọn thị vệ hoàng tộc chúng ta bị thương Thiên Thiên, càng khiến một ngón tay của Thiên Thiên bị đứt gãy, xin bệ hạ nhất định phải làm chủ vì Thiên Thiên.”
“Cái gì?”
Sắc mặt Tá Long trầm xuống, hắn chợt trầm mặc xuống, trong mắt hiện lên một chút khác thường: “Ái phi, chuyện này, trẫm sẽ làm chủ vì nàng! Nếu nam nhân Phượng Thiên Huyễn mang về bị thương Thiên Thiên, ta đây sẽ bắt nam nhân kia tới cho nàng xử trí.”
“Bệ hạ.”
Liễu phi nhìn thấy Tá Long không mở miệng trừng phạt Phượng Thiên Huyễn, trong lòng mơ hồ dâng lên một chút không muốn: “Vậy Phượng Thiên Huyễn nên xử trí như thế nào? Nếu không phải tại nàng, Thiên Thiên cũng sẽ không gặp tội lớn như vậy.”
“Nói đến việc này, Liễu phi, trẫm còn muốn cảnh cáo nàng một câu, ngày sau nàng đối xử với tỷ đệ Thiên Huyễn tốt một chút, đừng lại làm khó bọn họ,” Trong mắt Tá Long mơ hồ lộ ra một chút thâm trầm, chậm rãi nói: “Khoảng thời gian trước, một người đệ tử Linh Tông đã phái người đưa tới một viên đan dược, đan dược này chính là nữ tử thiên tài Cố Nhược Vân hơn hai mươi năm trước, đã từng ở Tây Linh đại lục chúng ta uy danh truyền xa, hơn nữa lấy lực lượng của bản thân chiến bại Tiên Địa lưu lại! Trẫm nghe nói Thiên Khải Tôn Giả Linh Tông này chính là cữu công của Cố Nhược Vân, vậy nên, đệ tử nội môn Linh Tông có được đan dược của nàng cũng chẳng có gì lạ.”
Cố Nhược Vân này, đối với đại lục mà nói, chính là một truyền kỳ bất hủ.
Ngay cả tiểu hài tử ba tuổi đều biết tên nàng, hai mươi năm qua, tên nàng chẳng những không có theo thời gian trôi đi mà phai nhạt, ngược lại càng thêm truyền xa! Huống chi, hắn sớm đã nghe nói, phu thê Cố Nhược Vân đã không còn là một nhân loại, mà là đã trở thành một thế hệ Võ Thần!
Đan dược nàng lưu lại, tự nhiên chính là cực kỳ trân quý, trong tình huống bình thường, Linh Tông cũng chỉ sẽ khen thưởng cho một số đệ tử thiên tư trác tuyệt.
“Bệ hạ, người nói là đệ tử Linh Tông đưa tới một viên đan dược?” Ánh mắt Liễu phi sáng lên, đáy mắt hiện lên một chút tham lam: “Vì sao người Linh Tông muốn làm như thế, thiên tài Chu Tước quốc chúng ta ở trong mắt Linh Tông, giống như cái gì đều không phải!”
Tá Long nhìn Liễu phi, nhàn nhạt nói: “Đan dược này là sính lễ, không biết vì sao tên thiên tài Linh Tông kia lại coi trọng Phượng Thiên Huyễn, cho nên, hắn muốn nghênh thú Phượng Thiên Huyễn làm thê, có Linh Tông làm hậu thuẫn, ngươi cho rằng Phượng Thiên Huyễn vẫn là người nàng có thể động? Không chỉ như thế, ta còn muốn nó sửa thành họ Tá, mang đến vinh quang vì Chu Tước quốc ta.”
Trước kia hắn cho rằng Phượng Thiên Huyễn tóc đỏ mắt đỏ là không tốt, bởi vậy, vì sợ loại không tốt này sẽ ảnh hưởng đến hắn, hắn mới mệnh lệnh Phượng Thiên Huyễn không có tư cách theo dòng họ hắn.
Truyện được edit tại diễn đàn lequydon!
Chương 12:
Edit: kaylee
Nhưng ai ngờ đến, vận khí của nha đầu Phượng Thiên Huyễn này rất không tệ, vậy mà có thể vào mắt đệ tử Linh Tông.
Nhưng mà, tin tức này đối với Liễu phi thì lại giống như sét đánh giữa trời quang, bước chân nàng ta lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa đặt mông ngã trên mặt đất.
“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Phượng Thiên Huyễn có thể được đệ tử Linh Tông ái mộ?” Khuôn mặt Liễu phi dữ tợn lên: “Ta không cam lòng, có thể được đệ tử Linh Tông thưởng thức chỉ có Thiên Thiên nhà ta!”
Tay Tá Long vốn muốn nâng Liễu phi lên lại chậm rãi thu trở về, mặt mày nhíu chặt, hắn phỏng chừng là lần đầu tiên phát hiện gương mặt thật của Liễu phi, đáy mắt mang theo một chút khác thường.
Tuy nói hắn đã sớm biết mẫu tử Liễu phi bắt nạt Phượng Thiên Huyễn ở sau lưng hắn, nhưng mà, ít nhất ở bề ngoài sẽ không khó coi. Nhưng hôm nay nữ tử này mặt đầy dữ tợn, thật sự là Liễu phi ung dung hoa quý?
Liễu phi bỗng nhiên phục hồi tinh thần, lúc này nàng ta mới phát giác Tá Long đứng ở trước mặt, sắc mặt trắng bệch, vội vàng giải thích ra tiếng: “Bệ hạ, vừa rồi…… Vừa rồi ta chỉ là quá thương tâm, rốt cuộc Thiên Thiên vì nàng mới bị thương, nàng lại không chịu chế tài, một người làm mẫu thân như ta thế nào có thể không thương tâm?”
“Trẫm mệt mỏi” Tá Long phất tay, lạnh lùng nói: “Ngươi đi xuống trước đi, mặt khác, nhớ rõ lời ta nói qua với ngươi, chúng ta trêu chọc không nổi thế lực Linh Tông, cho nên, ngươi không bao giờ có thể nhằm vào tỷ đệ Phượng Thiên Huyễn giống như trước, nhưng đã hiểu rõ?”
Nói xong lời này, thân hình nàng ta có chút chật vật đi về phía ngoài Ngự Thư Phòng, oán hận ở đáy mắt chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng thêm khắc sâu.
……
Bên trong sân yên tĩnh, lá rụng bay tán loạn, phủ kín toàn bộ sân.
Phượng Thiên Huyễn quay đầu nhìn về phía thiếu niên đi ở phía sau, nói: “Đây chính là nhà của ta, công chúa hoàng tử hoàng thất vốn không được ra phủ cư trú ở trước khi thành niên, nhưng mà, bởi vì ta ở hoàng cung không được coi trọng, cho nên khi ta muốn xuất cung không người ngăn cản.”
“Tỷ tỷ, người đã trở lại.”
Đúng lúc này, một âm thanh vui sướng từ trong sân truyền đến, ngay sau đó, một bóng dáng nho nhỏ giống như cục bột nếp bước nhanh chạy như bay mà ra, chạy về phía Phượng Thiên Huyễn.
Đây là một nam hài phấn điêu ngọc trác, ước chừng trên dưới mười tuổi, trên khuôn mặt đáng yêu tràn đầy hưng phấn, mắt to tròn tròn giống như quả nho, trong suốt.
Khi hắn nhìn thấy thiếu niên đứng ở bên người Phượng Thiên Huyễn, tâm sinh cảnh giác, vội vàng bắt được cánh tay của Phượng Thiên Huyễn, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”
Thiên Bắc Tầm ngạo kiều hừ một tiếng: “Ta là tỷ phu của ngươi.”
“Cái gì?”
Tiểu nam hài lập tức nhảy dựng lên, trên khuôn mặt trắng nõn đáng yêu tràn đầy tức giận: “Bổn hoàng tử không thừa nhận thân phận của ngươi, ngươi vậy mà muốn cướp tỷ tỷ của bổn hoàng tử, tỷ tỷ là của ta!”
Hắn như là vì biểu hiện sự chiếm hữu của mình, dùng lực bắt lấy cánh tay của Phượng Thiên Huyễn, nắm chặt.
“Thần Nhi,” Phượng Thiên Huyễn cúi đầu nhìn về phía tiểu nam hài chỉ tới hông mình, sắc mặt không còn lạnh nhạt như lúc ban đầu, trong hai mắt huyết hồng kia của nàng lộ ra ý cười dịu dàng: “Hắn là ân nhân cứu mạng ta, đệ không thể không có lễ phép như vậy, mặt khác, công khóa hôm nay của đệ nhưng đã hoàn thành?”
Tá Thần chớp mắt, chuyển mắt nhìn về phía Phượng Thiên Huyễn: “Tỷ tỷ, Thần Nhi đã hoàn thành công khóa, hơn nữa thực nghiêm túc tu luyện, một ngày nào đó, Thần Nhi muốn trưởng thành lên bảo vệ tỷ tỷ, không để những người xấu đó bắt nạt người.”
Tươi cười của nàng khác với trước kia, dịu dàng trong nụ cười này làm ánh mắt Thiên Bắc Tầm xuất hiện một chút hoảng hốt, trong lòng bất giác dâng lên một chút ghen ghét.
Khi nào thì nữ nhân này cũng có thể cười một cái như vậy với hắn?
“Này, ngươi làm gì?”
Ngay ở lúc Tá Thần muốn cho thấy Phượng Thiên Huyễn mình vô cùng quyết tâm, một bàn tay to duỗi tới, kéo hắn ra khỏi bên người Phượng Thiên Huyễn.
“Ngươi buông ta ra, tên khốn khiếp ngươi này, ngươi buông bổn hoàng tử ra!”
Tá Thần ở trong tay Thiên Bắc Tầm không ngừng giãy giụa, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy tức giận, quát lớn.
“Gia hỏa này thiếu dạy dỗ,” Thiên Bắc Tầm nhìn tiểu gia hỏa đang giãy giụa trong tay hắn, ánh mắt chuyển về phía Phượng Thiên Huyễn: “Giao hắn cho ta một đoạn thời gian, ta cho ngươi một hắn hoàn toàn mới.”
Phượng Thiên Huyễn gật gật đầu: “Được.”
Đối với Thiên Bắc Tầm, trong lòng nàng luôn có một loại tin tưởng, loại tin tưởng này làm nàng cảm thấy thiếu niên này sẽ không thương tổn hắn.
“Nếu ngươi muốn có thực lực bảo vệ nàng, thì ngoan ngoãn đừng nhúc nhích.”
Thiên Bắc Tầm quét mắt nhìn tiểu nam hài trong lòng ngực, lạnh lùng nói.
Quả nhiên, sau khi nghe được lời này, Tá Thần không hề nhúc nhích, chỉ là, trong đôi mắt thanh triệt kia của hắn vẫn là không cam lòng và tức giận.
Nói xong lời này, Thiên Bắc Tầm thả người nhảy, thực nhanh đã biến mất ở bên trong sân……
……
Nơi này, là một mảnh rừng rậm không có dân cư, loáng thoáng chỉ có thể nhận thấy được hơi thở Linh Thú quanh thân, chỉ là những Linh Thú đó không biết vì sợ hãi cái gì, trước sau không dám tiếp cận hai người đứng ở trong rừng rậm này.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì với ta?” Tá Thần chu cái miệng nhỏ, thở phì phì hỏi.
“Ta dùng một phần ngàn lực lượng của ta chiến đấu với ngươi, chiến thắng ta, tính ngươi thắng.”
“Cái gì?”
Tá Thần tức đến hai tay chống nạnh, hung tợn trừng mắt nhìn thiếu niên tóc bạc trước mặt: “Ngươi đây là xem thường bổn hoàng tử?”
Một phần ngàn lực lượng? Vậy lực lượng kia sẽ nhỏ đến cái trình độ gì? Thiếu niên này thoạt nhìn cũng chỉ lớn hơn hắn vài tuổi, lại coi rẻ hắn như thế? Quả thực là ai cũng không thể nhẫn!
“Ta là đang rèn luyện ngươi,” Thiên Bắc Tầm liếc mắt nhìn tiểu gia hỏa này, lãnh ngạo nói: “Lực lượng của ngươi so sánh với tỷ tỷ ngươi chênh lệch quá lớn, ngươi cho rằng ngươi dựa vào cái gì có thể bảo vệ nàng? Chờ một ngày ngươi trưởng thành lên kia, nàng còn cần ngươi bảo vệ?”
Lời Thiên Bắc Tầm nói là sự thật, lại chọc đúng chỗ đau của Tá Thần, hắn múa may nắm tay nhỏ đánh về phía khuôn mặt tuấn mỹ của Thiên Bắc Tầm.
Phanh!
Nhưng mà, ngay ở khi Tá Thần dùng hết toàn lực đánh về phía Thiên Bắc Tầm, Thiên Bắc Tầm chỉ nhẹ nhàng nâng tay lên, đã dễ dàng bắt được nắm tay nhỏ của hắn.
“Ngươi……”
Tá Thần tức giận rồi: “Ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ, tính là bản lĩnh gì, bổn hoàng tử mới không tin ngươi chỉ dùng một phần ngàn lực lượng, bổn hoàng tử không đánh với ngươi, bổn hoàng tử phải về nhà!”
Thiên Bắc Tầm nâng lên khóe môi, mắt đen ngạo nghễ lại lần nữa liếc về phía Tá Thần.
“Muốn biết lực lượng của ta sao?”
Tá Thần ngẩn ra một chút, vẫn là thành thật gật gật đầu.
“Được, ta đây khiến cho ngươi nhìn xem!” Thiên Bắc Tầm tự tin nở nụ cười.
Ngay sau đó, hắn nâng tay lên……
Ngay tại một khắc này, một âm thanh giống như vạn mã (vạn cọn ngựa) lao nhanh từ phía sau truyền đến, lúc Tá Thần quay đầu nhìn lại, hắn hoàn toàn bị dọa choáng váng.
Vô số Linh Thú cường đại từ phía sau chạy như điên mà đến, có bay trên trời, chạy dưới đấy, còn có bơi trong nước…… Đủ loại kiểu dáng Linh Thú làm trái tim Tá Thần nháy mắt bị nhấc lên, trên khuôn mặt nhỏ đáng yêu lộ ra một chút kinh hoảng.
“Mẹ nó, nhiều Linh Thú như vậy, đi mau, chúng ta mau rời đi nơi này!”
Truyện được edit tại www.veroniquederoide.com!
Chương 14:
Edit: kaylee
Trên mặt Thiên Bắc Tầm biểu lộ ra một nụ cười.
Hôm nay từ lúc bắt đầu gặp được tiểu thí hài này, hắn nhưng thật ra lần đầu tiên nhìn thấy hắn lộ ra loại biểu tình hoảng loạn này, xem ra lần này dẫn hắn đi vào Linh Thú sơn mạch cũng không phải không có tác dụng gì……
“Vì sao nơi này sẽ có nhiều Linh Thú như vậy? Này rốt cuộc là nơi nào?”
Tiểu thí hài thiếu chút nữa khóc, hắn rốt cuộc quản không được thiếu niên trước mắt này là quỷ chán ghét muốn đoạt tỷ tỷ với hắn, vội vàng chạy tới phía hắn ta, toàn bộ thân mình đều treo ở trên người hắn ta.
Chẳng qua là khu vực ngoài cùng Linh Thú sơn mạch mà thôi, nếu quá mức thâm nhập, chỉ sợ mình lại muốn lạc đường……
Giống như thiên lôi cuồn cuộn.
Toàn bộ thân thể tiểu thí hài đều bị đánh đến ngây ngốc, khuôn mặt hắn như khóc tang, chuyển mắt nhìn Thiên Bắc Tầm: “Ngươi chỉ là mang theo ta bay vài phút, vì sao bay đến Linh Thú sơn mạch ở ngoài ngàn dặm, ngươi có phải đang đùa ta hay không?”
“Ngươi cảm thấy, trừ bỏ Linh Thú sơn mạch, còn có chỗ nào tồn tại Linh Thú cảnh giới Võ Tôn?”
Thiên Bắc Tầm giống như cho rằng tiểu thí hài bị dọa còn chưa đủ, lại lại lần nữa nói một câu.
Giờ này khắc này, Tá Thần hoàn toàn bị dọa choáng váng.
Hắn cho rằng những Linh đó Thú nhiều lắm là Võ Tướng và Võ Vương mà thôi, không nghĩ tới vậy mà có Võ Tôn.
Võ Tôn chính là cái dạng thực lực gì?
Cường giả đứng đầu đại lục, cũng chỉ là Võ Tôn mà thôi.
Như thế nào hắn có thể không sợ hãi?
“Xong đời, lần này bổn hoàng tử bỏ mạng ở đây, ta còn không thấy tỷ tỷ một lần cuối cùng, như thế nào ta có thể chết ở chỗ này?”
Tá Thần bởi vì sợ hãi mãnh liệt, thật sự khóc ra.
Hắn cảm thấy mình còn không sống đủ, mà cuộc sống lại là tốt đẹp như thế, như thế nào hắn sẽ bỏ được mà chết?
Ngay ở thời điểm Tá Thần quỷ khóc sói gào, những Linh Thú đó vọt tới trước mặt Thiên Bắc Tầm rồi ngừng lại, sau đó, chúng Linh Thú đều là cúi đầu, phủ phục trên mặt đất, toàn bộ là tư thái thần phục.
Tá Thần vốn đánh mất ý chí chiến đấu vừa thấy đến cảnh này, lại lần nữa ngốc, ngay cả tiếng khóc đều ngăn lại, mở to mắt to tròn tròn, mặt đầy mê mang.
Như thế nào hắn cảm giác, những Linh Thú đó là đang thần phục bọn họ?
“Đây là có chuyện gì, bọn họ đang làm gì?”
Tá Thần nhưng không cho rằng người nhóm Linh Thú thần phục là hắn, cho nên, ánh mắt hắn từng chút chuyển về phía thiếu niên phía sau.
Khóe môi thiếu niên giương lên, lãnh ngạo nói: “Kêu tỷ phu, Linh Thú nơi này, ngươi có thể tùy tiện chọn lựa một con.”
Ầm!
Giống tư một đạo sấm sét đánh xuống, Tá Thần lại lần nữa ngốc.
Hoá ra những Linh Thú đó tiến đến nơi này, chính là vì tiểu tử này? Lần này lão tỷ nhà mình là nhặt được một bảo bối như nào?
Ngao ô.
Chúng Linh Thú kêu to lên, giống như đang đáp lại lời Thiên Bắc Tầm nói.
Con ngươi Tá Thần chuyển động vài cái, dáng vẻ ban đầu bá đạo kia chợt biến mất, thay vào đó chính là vô cùng ngoan ngoãn.
“Tỷ phu.”
Tiểu thí hài ngoan ngoãn hô một tiếng, hắn vươn tay chỉ chỉ, vô cùng đáng thương hỏi: “Ta có thể muốn một con Linh Thú cấp bậc Võ Tôn hay không?”
“Có thể,” Thiên Bắc Tầm nâng cằm quét về phía nhóm Linh Thú: “Linh Thú cảnh giới Võ Tôn tập thể bước ra khỏi hàng.”
Vừa dứt lời, trong nhóm Linh Thú, đi ra mấy con Linh Thú.
Mấy con Linh Thú này phân biệt là Liệt Diễm Hổ, Tề Thiên Heo, và Tuấn Phong Điểu.
Thiên Bắc Tầm vừa lòng gật gật đầu, ánh mắt lại lần nữa chuyển về phía Tá Thần: “Trong ba người này, ngươi có thể lựa chọn một người khế ước với ngươi.”
Hai mắt Tá Thần đột nhiên sáng một chút: “Tỷ phu, ngươi yên tâm, về sau ngươi chính là thân tỷ phu của bổn hoàng tử, nếu ai không cho ngươi làm tỷ phu của bổn hoàng tử, bổn hoàng tử là người đầu tiên đánh hắn!”
Truyện được edit tại diễn đàn lequydon!
Chương 15:
Edit: kaylee
Chờ thời điểm Thiên Bắc Tầm và Tá Thần trở lại bên trong phủ, Phượng Thiên Huyễn phát hiện Tá Thần vừa rồi còn coi Thiên Bắc Tầm như kẻ địch, lại tung ta tung tăng đi theo ở phía sau hắn, biểu tình kia miễn bàn có bao nhiêu hưng phấn, thật giống như đối phương là người thân hắn.
Phượng Thiên Huyễn trợn tròn mắt, nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho Tá Thần sẽ có lớn thay đổi như vậy.
Đương nhiên, nàng càng không biết, đệ đệ Tá Thần của nàng, đã bị một con Linh Thú của đối phương thu mua.
“Thiên Bắc Tầm,” Phượng Thiên Huyễn hơi hơi nhấp nhấp môi đỏ, ánh mắt nhìn về phía Thiên Bắc Tầm mang theo một chút phức tạp: “Ngươi vì ta, đã đắc tội những người trong hoàng cung đó, vừa rồi có người muốn đến bắt ngươi, ta đuổi bọn họ đi.”
Bắt hắn?
Bước chân Thiên Bắc Tầm dừng một chút, khuôn mặt tuấn mỹ giương lên một chút cao ngạo: “Chỉ bằng những người đó, còn không có tư cách bắt ta! Huyết Nhi, nếu ta đã nhận định nàng, ta đây sẽ không để người thương tổn nàng.” (L: mình thay đổi xưng hô của TBT với PTH nhé, TBT động tâm rồi ~)
“Không sai,” Tá Thần bên cạnh khẳng định gật gật đầu, đáng yêu cười nói: “Tỷ phu, người có biết mấy năm nay những người đó là như thế nào bắt nạt tỷ của ta, hiện tại ta muốn cùng người học bản lĩnh thật tốt, tương lai diệt những người đó báo thù thay tỷ ta.” Phượng Thiên Huyễn lại lần nữa ngây ngẩn cả người, giống như sét đánh giữa trời quang ngốc ở tại chỗ.
Tỷ phu?
Khi nào thì hắn kêu hai chữ này thông thuận như vậy? Càng quan trọng là, tiểu tử này lại dễ dàng bán nàng như vậy?
Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Phượng Thiên Huyễn, Tá Thần quay đầu nhìn về phía Thiên Bắc Tầm, chớp mắt: “Tỷ phu, phòng cho khách bên trong phủ của tỷ ta đều quá bẩn quá rối loạn, bọn nha hoàn cũng rất bận, không rảnh thu thập cho ngươi, ngươi cứ cùng một phòng với tỷ của ta đi.”
“Tá Thần!”
Phượng Thiên Huyễn nghiến răng nghiến lợi, lần đầu tiên nàng muốn hung hăng thu thập tiểu tử thúi này.
Khi nào thì phòng cho khách bên trong phủ trở nên vừa bẩn vừa rối loạn? Nói nữa, cái gì gọi là nha hoàn đều rất bận? Nha hoàn vốn dĩ chính là làm những việc đó! Kết quả, tiểu tử thúi Tá Thần này vậy mà bán đứng nàng như vậy!
Còn làm nàng và Thiên Bắc Tầm ở cùng một phòng?
“Chủ ý này không tệ,” Thiên Bắc Tầm gật gật đầu: “Ta đây sẽ cùng tỷ ngươi ở cùng một chỗ.”
Xem ra con Linh Thú kia thật đúng là đưa đúng rồi, hắn thật không đau không tiểu tử này! Như thế chẳng phải là càng thêm gần quan được ban lộc?
“Ngươi ở cách vách.”
Phượng Thiên Huyễn quét mắt nhìn Thiên Bắc Tầm, không nhanh không chậm nói.
“Cái này……” Thiên Bắc Tầm chớp chớp mắt nhìn nàng: “Ta muốn xem tâm tình.”
Xem tâm tình?
Phượng Thiên Huyễn bất đắc dĩ đỡ trán: “Ta mệt mỏi, ta đi xuống nghỉ ngơi trước, còn có, ta cảnh cáo ngươi! Không được tới phòng ta.”
Khi nói một câu cuối cùng, nàng quay đầu trừng mắt nhìn Thiên Bắc Tầm, hung tợn cảnh cáo nói.
Sau đó, thiếu nữ tóc đỏ cũng không quay đầu lại rời đi……
Thiên Bắc Tầm nhìn bóng dáng thiếu nữ rời đi, khóe môi nâng lên một độ cong, mắt đen thẳng tắp ngóng nhìn nàng, thẳng đến khi bóng hình xinh đẹp kia biến mất ở dưới hoàng hôn……
“Tỷ phu,” Tá Thần dùng khuỷu tay thọc thọc Thiên Bắc Tầm: “Ta chỉ có thể giúp người đến như vậy, kế tiếp có thể ôm mỹ nhân về hay không chỉ có thể xem chính người, mặt khác, ta trộm nói cho người một chuyện, trước đó không lâu ta nghe được người Linh Tông tìm phụ hoàng hạ sính lễ, muốn nghênh thú tỷ của ta, chuyện này tỷ của ta còn không biết, ngươi phải cẩn thận một chút.”
Linh Tông?
Con ngươi Thiên Bắc Tầm xẹt qua một tia sáng, không tiếng động cười lạnh lên.
Chỉ bằng người Linh Tông cũng muốn tranh đoạt nữ nhân với hắn? Tên kia quá để mắt chính mình!
Người Thiên Bắc Tầm hắn coi trọng, là quả quyết sẽ không nhường cho nam nhân khác!
Phượng Thiên Huyễn vừa định về phòng đi vào giấc ngủ, trong giây lát phát hiện bóng dáng Thiên Bắc Tầm bước nhanh đi ra phía ngoài, nàng hơi hơi ngẩn ra một chút, trầm mặc một lúc lâu, vẫn là đuổi theo.
Nàng vì không để cho Thiên Bắc Tầm phát hiện nàng đi theo hắn, cho nên, nàng không nhanh không chậm theo ở phía sau một khoảng cách, trước sau vẫn duy trì hơn mười dặm.
……
Một mảnh rừng cây sâu thẳm, bạch y thiếu nữ cầm sáo trong tay, đặt ở bên miệng thổi, thiếu nữ này cũng không phải loại nữ tử tuyệt sắc động lòng người, đặc biệt là, khuôn mặt vốn tú khí của nàng nhiều thêm một ít tàn nhang, làm khuôn mặt mất đi vài phần nhan sắc.
Nhưng mà, hai mắt nàng lại vô cùng sáng ngời động lòng người, giống như nước suối thanh triệt, rửa sạch trái tim người khác.
Thiếu nữ tàn nhang đứng thẳng dưới tàng cây, lẳng lặng mà thổi nhạc khúc, bên cạnh nàng vây quanh mấy con Linh Thú, những Linh Thú đó theo giai điệu nàng thổi mà nhẹ nhàng nhảy múa.
“Cố, Uyển, Bạch!”
Một âm thanh nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi vang lên từ trong đêm tối này, làm thiếu nữ đang thổi nhạc khúc hoảng sợ, lúc nàng thấy người tới, giống như gặp được dã thú hung mãnh, xoay người lập tức muốn trốn.
“Cố Uyển Bạch, ngươi dám đi một bước thử xem!”
Giọng nói của hắn tràn ngập lửa giận, giống như là núi lửa sắp phun trào.
Cố Uyển Bạch không dám lại có bất luận động tác gì, nàng xấu hổ xoay người, chào hỏi thiếu niên tóc bạc đi tới phía nàng: “Tiểu Tầm Nhi, đã lâu không gặp, như thế nào ngươi ở chỗ này?”
“Đã lâu không gặp?” Thiên Bắc Tầm hung hăng cắn răng, trong mắt phun lửa giận: “Các ngươi thật đúng là làm ta tìm thật lâu, nói đi, hai gia hỏa kia chạy đến nơi nào rồi!”
Cố Uyển Bạch có chút chột dạ: “Ta…… Ta không biết.”
“Không biết?” Thiên Bắc Tầm cắn chặt răng: “Ngươi dùng một câu không biết là có thể giải sạch hiềm nghi? Hai gia hỏa kia cứ như vậy không phụ trách ném ta lại, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết bọn họ đi nơi nào? Đừng quên, ngươi là cùng bọn họ cùng nhau biến mất, cho nên ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nói cho ta bọn họ đi chỗ nào, nếu không, ta lập tức chiêu thân cho ngươi, gả ngươi ra ngoài!”
“Cái gì?” Cố Uyển Bạch nóng nảy lên: “Tiểu đệ đệ Tầm Nhi à, ngươi không thể như vậy, ta chỉ muốn bồi sư phụ, ta mới không cần đi bồi những nam nhân thúi đó! Ta thật sự không biết bọn họ đi nơi nào, hơn nữa, như thế nào ngươi lại ở chỗ này?”
Nếu nàng sớm biết tiểu tử này sẽ xuất hiện ở chỗ này, thì như thế nào nàng đều không có khả năng đi vào địa bàn của Chu Tước quốc.
Bị gia hỏa này bắt được, thì hắn khẳng định sẽ ép hỏi ra tung tích của sư phụ!
“Cố Uyển Bạch, ta lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, rốt cuộc ngươi nói hay không?”
Thiên Bắc Tầm hiển nhiên đã không có bao nhiêu kiên nhẫn, nếu Cố Uyển Bạch lại không nói ra tung tích của hai gia hỏa kia, hắn không ngại trực tiếp bắt lấy nàng tra tấn bức cung!
“Cái này……” Cố Uyển Bạch tâm tư xoay chuyển, đôi mắt chuyển động quay tròn một vòng: “Cha ngươi không muốn để người quấy rầy cuộc sống của hai người bọn họ, cho nên, hắn không cho phép ta nói ra tung tích của bọn họ, nếu ta nói, sợ rằng cha ngươi hắn lập tức sẽ gả ta ra ngoài.”
Nàng mới không ngốc như vậy đâu, so sánh mà nói, vẫn là Thiên Bắc Dạ càng khủng bố.
“Không muốn để người quấy rầy?” Thiên Bắc Tầm cười lạnh một tiếng: “Vậy vì sao ngươi có thể đi theo bọn họ? Ta lại không được?”
Cố Uyển Bạch dùng âm thanh chỉ có mình mới có thể nghe được yếu ớt nói một câu: “Đó là bởi vì ngươi luôn thích quấn lấy sư phụ, cho nên sư công mới có thể không cho ngươi đi theo……”
Truyện được edit tại www.veroniquederoide.com!
Chương 17:
Edit: kaylee
Thiên Bắc Tầm thiếu chút nữa bị tiểu nha đầu này làm tức điên rồi, hắn giận quá hóa cười, trong mắt lãnh ngạo xuất hiện một chút âm trầm: “Cố, Uyển, Bạch! Ngươi thật sự không nói cho ta tên kia bắt mẫu thân ta đi nơi nào?”
Giọng nói của hắn âm trầm mà khủng bố, làm cả người Cố Uyển Bạch rùng mình một cái.
Nàng yếu ớt lui về phía sau hai bước, liều mạng lắc đầu: “Ta không thể nói, thật sự không thể nói, chờ đến ngày sinh của Đông Phương lão gia tử, sư phụ và sư công khẳng định sẽ đi, đến lúc đó ngươi đi Đông Phương gia tộc tìm bọn họ là được, dù sao chỉ còn có thời gian mấy ngày.”
“Tốt, thực tốt!” Thiên Bắc Tầm cười lạnh một tiếng. “Nếu ngươi bao che hai người kia như thế, chờ ngày sinh của cố ngoại công qua đi, ngươi hãy ngoan ngoãn đi chiêu thân cho ta! Mặt khác, thời điểm ngươi nhìn thấy hai người kia, nói cho bọn họ biết, ở ngày sinh của cố ngoại công, ta sẽ mang nhi tức (con dâu) của bọn họ đi tìm bọn họ! Hiện tại ngươi có thể đi rồi!”
Hơi thở âm trầm quanh quẩn nàng biến mất, làm Cố Uyển Bạch nhẹ nhàng thở ra, thật sự là có cái dạng lão cha nào sẽ có cái dạng nhi tử đó, nóng giận đều là dọa người như thế.
Đợi chút!
Hắn vừa nói cái gì, nhi tức?
Cố Uyển Bạch khiếp sợ đến trừng lớn hai mắt, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của Thiên Bắc Tầm.
Trời ạ, nàng không nghe lầm chứ, vậy mà có nữ tử có thể thu tiểu ác ma này? Nữ nhân kia ở nơi nào? Nàng muốn đi cúng bái một chút.
“Cố Uyển Bạch, đừng cho là ta không biết ngươi lại nghĩ cái gì! Ngươi không nói cho ta bọn họ ở nơi nào, ngươi cũng đừng muốn gặp tức phụ ta.”
Thiên Bắc Tầm thoáng nhìn thấy trong mắt Cố Uyển Bạch có chứa hứng thú, không đợi nàng mở miệng đưa ra thỉnh cầu đã lạnh lùng cự tuyệt.
“Đừng mà,” Cố Uyển Bạch khẩn cầu nhìn về phía Thiên Bắc Tầm, vô cùng đáng thương nói: “Tiểu Tầm Nhi, ngươi hãy thỏa mãn một chút lòng tò mò của tỷ tỷ đi, tức phụ ngươi ở đâu, ta muốn đi sùng bái nàng một chút, vậy mà có lá gan thu ngươi, loại dũng khí này ta không thể không bội phục.”
“Cố Uyển Bạch, lời này của ngươi có ý tứ gì?” Ánh mắt Thiên Bắc Tầm càng thêm lãnh trầm: “Cái gì gọi là có lá gan thu ta? Ta có khủng bố như vậy?”
Cố Uyển Bạch là một hài tử ngoan thành thật, nàng hoàn toàn không sợ ánh mắt muốn giết người kia của Thiên Bắc Tầm, không tiếng động gật gật đầu.
Gia hỏa này đâu chỉ khủng bố? Giống như sư công, hoàn toàn là một biến thái.
Nhưng sư công có sư phụ hàng phục, không biết có thể hàng phục Thiên Bắc Tầm lại là nữ tử thế nào……
Cố Uyển Bạch càng thêm tò mò, nhưng nàng cũng hiểu rõ, Thiên Bắc Tầm có loại tính tình quật cường như trâu nên thiếu niên này không có khả năng cho nàng nhìn thấy tức phụ nhà mình.
“Tiểu Tầm Nhi, ta cũng không bặt nạt tức phụ ngươi, vì sao ngươi không cho ta thấy?” Cố Uyển Bạch chu cái miệng nhỏ, hỏi.
Thiên Bắc Tầm nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái: “Nương ta dạy ngươi y thuật, kết quả ngươi học độc thuật, ta sợ ngươi sẽ tặng độc dược của ngươi cho tức phụ ta, chờ đêm động phòng, nàng hạ độc ta, làm hại ta không cách nào hành phòng, ta tìm ai khóc đây?”
Khụ khụ!
Cố Uyển Bạch thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc đến, nàng ho khan hai tiếng, gương mặt đỏ bừng dương một nụ cười: “Chủ ý này không tồi, chờ ta nhìn thấy tức phụ ngươi, ta sẽ cho nàng mấy loại độc dược dùng phòng thân, để tránh ngươi bá vương ngạnh thượng cung đối với nàng.”
“Cút!”
Thiên Bắc Tầm quát khẽ một tiếng, hơi hơi nheo lại đôi mắt xuyên thấu qua một chút nguy hiểm.
Hắn đã quyết định, bất luận như thế nào, đều không thể để tức phụ nhà mình nhìn thấy nha đầu thúi Cố Uyển Bạch này! Nếu không, vạn nhất hắn thật sự tới lúc cao hứng, kết quả đột nhiên không cách nào hành phòng, thì phỏng chừng hắn sẽ sống không bằng chết!
Truyện được edit tại diễn đàn lequydon!
Chương 18:
Edit: kaylee
“Cút thì cút.”
Cố Uyển Bạch bĩu môi, nàng nghĩ nghĩ, lấy ra một cây sáo đưa tới trong tay Thiên Bắc Dạ, nói: “Nếu ngươi muốn tìm ta, thổi cây sáo này là được, ở ngoài ngàn dặm ta đều có thể tới, nhưng mà, ta nói trước, nếu ngươi có việc yêu cần ta giúp, phải để ta gặp tức phụ ngươi, thỏa mãn một chút lòng tò mò của ta.”
Thiên Bắc Tầm nhạo báng một tiếng: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không có việc gì muốn tìm ngươi hỗ trợ.”
Tuy rằng nói là nói như vậy, nhưng hắn vẫn thu cây sáo lại, không có tức giận nói: “Hiện tại ngươi có thể cút! Muốn gặp tức phụ ta, không có cửa đâu!”
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Thiên Bắc Tầm và Cố Uyển Bạch vừa gặp mặt đều sẽ không ngừng khắc khẩu, ở khi còn nhỏ Cố Uyển Bạch, còn sẽ cùng hắn khắc khẩu vài câu, chỉ là sau này, nàng đã từ bỏ tranh đấu với tiểu tử này.
Bởi vì nàng có biện pháp đối phó hắn tốt hơn!
Biện pháp kia chính là, chờ ngày nào đó hắn cưới tức phụ, nàng làm hắn không cách nào hành phòng ở đêm động phòng, để trừng phạt hắn nhiều năm tranh phong với nàng như vậy!
Cho nên, chính bởi vì đã sớm hiểu rõ gian kế của tiểu nha đầu Cố Uyển Bạch này, Thiên Bắc Tầm mới có thể quyết định, không cho Phượng Thiên Huyễn gặp mặt nàng, miễn cho bị tiểu nha đầu này dạy hư.
Hơn nữa, lấy tính cách của Phượng Thiên Huyễn, nói không chừng thật sự sẽ cùng Cố Uyển Bạch tính kế, hạ dược hắn ở đêm động phòng……
Lúc đó, hắn thật sự sẽ khóc choáng váng ở nhà xí!
“Ta đi đây,” Cố Uyển Bạch liếc mắt nhìn Thiên Bắc Tầm: “Ta thật sự đi đây, ngươi thật sự không cho ta thấy tức phụ ngươi sao?”
“Mau cút!”
Thiên Bắc Tầm quát lạnh một tiếng, cười lạnh nói.
Cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc? Thiên Bắc Tầm hắn chưa bao giờ hiểu bốn chữ này, mà ở trên trên đời, nữ nhân có thể làm hắn để ở trong lòng, chỉ có mẫu thân và tức phụ.
Còn nha đầu thúi Cố Uyển Bạch này……
Nếu có người bắt nạt nàng, như thế nào người làm đệ đệ mình này cũng nên hết giận vì nàng! Rốt cuộc Cố Uyển Bạch cũng là người nhà của hắn! Chỉ là, ở phương diện hạnh phúc tương lai của mình, hắn tuyệt không thể thỏa hiệp!
Hắn nhưng không muốn ở đêm động phòng không cách nào viên phòng với tức phụ nhà mình.
“Được đi, ta đi đây.”
Con ngươi Cố Uyển Bạch lập loè vài cái, nét mặt biểu lộ tươi cười thiên chân đáng yêu.
Thiên Bắc Tầm, ngươi cho rằng như vậy ta sẽ không thấy được tức phụ ngươi sao? Dù sao ngày sinh của Đông Phương lão gia tử sắp đến rồi khẳng định ngươi sẽ mang theo tức phụ tới tham gia, lúc đó, nàng cũng có thể biết nàng ấy.
Cố Uyển Bạch lại lần nữa hưng phấn lên, giống như nghĩ tới chuyện chơi vui nào đó, không ngừng xoa tay hầm hè, trong mắt tản ra ánh sáng.
Nhưng mà, nàng nhìn thấy Thiên Bắc Tầm trầm sắc mặt, tức khắc thu liễm tươi cười, cười gượng hai tiếng lập tức vội vàng xoay người, thực nhanh đã biến mất ở dưới hận ý.
……
Sau cây, Phượng Thiên Huyễn thật sâu mà ngóng nhìn nam tử đưa lưng về phía nàng phía trước, nhẹ nhàng mà nhấp môi mỏng.
Bởi vì nàng cách khá xa, cho nên, cũng không có nghe được những lời hai người nói, chỉ có thể bằng vào động tác và biểu tình hai phương để phán định quan hệ của hai người.
Dù cho Thiên Bắc Tầm vẫn luôn đưa lưng về phía nàng, nhưng mà, nàng lại xem biểu tình của thiếu nữ tàn nhang rất rõ ràng, biểu tình cuối cùng thiếu nữ kia rời đi rất là vui sướng, tàn nhang trên mặt càng như là đang nhảy múa.
Hơn nữa, mấy ngày nay tới giờ, lấy hiểu biết của nàng đối với Thiên Bắc Tầm, trừ bỏ nàng ra thiếu niên này cũng chưa từng có cử chỉ thân mật nào với nữ tử khác, nhưng hôm nay lại nàng nhìn thấy, động tác giao lưu giữa thiếu niên và thiếu nữ tàn nhang, ở trong mắt người bên ngoài rất là thân mật……
Không biết vì sao, Phượng Thiên Huyễn nghĩ đến đây, đáy lòng hơi hơi trào ra một chút ghen tuông, ngay cả nàng cũng ngây ngẩn cả người vì vị dấm trong lòng mình.
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm