Nữ phụ bạch liên hoa này tôi không làm nữa - Ma An
T7 T06 12, 2021 3:24 am |
|
Đại Thần Lân Thiên Bang Cầm Thú
|
|
Ngày tham gia: T3 T11 17, 2015 9:27 am Tuổi: 25 Bài viết: 568 Được thanks: 4756 lần Điểm: 52.4
|
Tài sản riêng:
|
|
 Re: [Hiện đại - Hào môn] Nữ phụ bạch liên hoa này tôi không làm nữa - Ma An - Điểm: 29
Chương 58: Edit: windy Hề Thời rời khỏi siêu thoại, bắt đầu cảm thấy đuổi Giang Hành Triệt là một quyết định anh minh, dù sao đã là chủ, không ai nguyện ý nhìn cấp dưới vượt qua mình cả. Cô lại trái lo phải nghĩ, sau cùng quyết định vì củng cố fan, phát tấm selfie. Trong di động không có ảnh sẵn, Hề Thời giơ máy lên, mở cam trước, giơ cái kéo với màn hình. Diệp Sâm đang bận bịu với hành trình, màn hình đột nhiên nhận được thông báo, Hề Thời vừa mới đăng bài. Anh ta nghi hoặc nhìn Hề Thời đang ngồi ở bên cạnh, sau đó bấm vào, nhìn thấy là một bức selfie mới. Ảnh chụp rõ ràng cho thấy vừa mới tiện tay chụp ở trong xe, nhưng thật sự không đẹp lắm, người xem không nhịn được muốn lưu lại. Diệp Sâm nhìn bức ảnh của Hề Thời, đột nhiên có cảm giác trẻ nhỏ dễ dạy cuối cùng cũng thông suốt rồi, hài lòng gật đầu: “Lúc này mới đúng này, nên chụp nhiều vào.” Hề Thời gật gật đầu, “Ừm” một tiếng. Diệp Sâm gác công việc trong tay ra, như nhớ tới gì đó: “Đúng rồi, Giang tổng bảo tôi nói với cô một tiếng, hai ngày nữa cậu ta phải ra nước ngoài, nhưng rất nhanh sẽ trở về.” Theo anh ta biết Giang Hành Triệt vẫn đang nằm trong danh sách đen của Hề Thời không được bỏ ra, cho nên trước mắt chỉ có thể dựa vào loa truyền tin anh ta đây thôi. Hề Thời nghe Diệp Sâm nói xong, cảm thấy có chút không được tự nhiên, nói thầm: “Anh ta đi công tác có liên quan gì tới tôi, nói với tôi làm gì.” Diệp Sâm nhún nhún vai, muốn cười lại nhịn xuống: “Tôi chỉ chuyển lời giúp.” Hề Thời mấp máy môi, mở weixin, xem lời gửi xin làm bạn. Cô suy nghĩ một hồi, sau cùng bấm chấp nhận. Hề Thời: [Có chuyện gì trực tiếp nói cho tôi biết, không cần nhờ người khác tiện thể nhắn.] Rất nhanh, người bên kia liền đáp lại: [Được.] Tin nhắn của anh lại tới tiếp: [Buổi tối có thể cùng nhau ăn cơm không?] Hề Thời nhìn tin nhắn rơi vào suy tư. ... ... ... . . Bảy giờ tối, tại một quán lẩu được mọi người khen ngợi là lẩu chính tông. Trong phòng không ồn áo giống như ngoài sảnh, cực kì an tĩnh, có thể nghe thấy tiếng sôi ùng ục của nồi lẩu, cùng mùi bơ, bầu không khí cực kì mê người. Hề Thời tự nhúng cho mình miếng dạ dày, Giang Hành Triệt lại gắp cho cô miếng dạ dày đã nhúng xong. Hề Thời nhìn anh một cái, không nói gì, tiếp tục ăn. Ông chủ nhà hàng này nghe nói là người Tứ Xuyên, cho nên quán ăn mở ra cũng là hương vị Tứ Xuyên, rất thơm, cũng rất cay. Hề Thời bị cay tới chóp mũi lấm tấm mồ hôi, vừa mới ăn xong miếng dạ dày kia, trong bát lại có thêm mấy miếng nấm hương. Hề Thời liếc nhìn Giang Hành Triệt một cái, nhìn thấy bát anh từ lúc vào tới giờ đều chưa động tới. Chỗ ăn là cô chọn, chọn cực kì tùy hứng, bởi vì biết Giang Hành Triệt không ăn cay, cho nên mới nói ăn lẩu. Bọn họ chưa từng cùng nhau ăn lẩu, từ trước tới nay, luôn luôn là cô chọn theo khẩu vị của anh. Hề Thời vốn cho rằng khẳng định cả quá trình cô sẽ có cảm giác thù lớn được báo, chỉ là không nghĩ tới lúc thật sự ngồi xuống, cô ăn còn người đối diện lại nhìn, tràng diện quỷ dị, cảm giác vui vẻ lại không có, tâm tư đã hoài nghi làm đến cùng có quan trọng không. Giang Hành Triệt không ăn cũng không nhàn rỗi, vội vàng gắp đồ vào trong bát cho Hề Thời. Hề Thời nhìn như thấy thần, cúi đầu một cái, phát hiện trong bát của mình đã chất đầy đủ loại đồ ăn rồi, Hề Thời không nhịn được nhíu mày: “Giang Hành Triệt, anh đang cho heo ăn sao?” Giang Hành Triệt: “Hửm?” Hề Thời bỗng dưng phản ứng kịp: “Cái kia, tôi cũng không có ý nói tôi là heo, ý của tôi là nhiều như vậy tôi ăn không hết.” “Anh không cần gắp cho tôi, muốn ăn cái gì tôi tự gắp.” Giang Hành Triệt vì thế liền bỏ đũa xuống: “Được.” May mà lẩu mùi vị không tệ, Hề Thời quyết định xem nhẹ ánh mắt trên đầu, tiếp tục ăn đồ của mình. Giang Hành Triệt cười cười. Ăn lẩu xong, Giang Hành Triệt đưa Hề Thời về nhà. Nơi này cách nhà Hề Thời không xa, cho nên Hề Thời chọn đi bộ về, để tiêu thức ăn. Cô phóng túng mình ăn lẩu buổi tối đã cực kì ác, nhất định phải vận động một chút. Có kinh nghiệm hai lần trước, lần này cô quan sát kĩ càng xung quanh, xác định không có cẩu tử theo dõi. Đường về không phải khu buôn bán, cho nên người trên đường không nhiều lắm, thỉnh thoảng sẽ đi qua một đôi tình nhân, đều là nắm tay nói cười thân mật. Hề Thời kéo cao áo che cằm, sau đó đem hai tay cho vào túi áo, nhìn bóng hai người kéo dài trên đường. Hề Thời cảm thấy mình ăn rất nhiều, lại nghĩ tới Giang Hành Triệt đến đũa cũng không động, hỏi anh: “Anh không đói bụng sao?” Giang Hành Triệt: “Không.” Hề Thời im lặng hai giây, sau đó nói: “Tôi biết anh không ăn cay, cho nên tôi cố ý nói muốn ăn lẩu chỗ này.” Giọng Giang Hành Triệt mang theo vài phần lười biếng: “Anh biết.” Hề Thời nhất thời không biết nên nói lại thế nào mới tốt, tâm tình phức tạp khó nói. Hai người yên lặng đi một đoạn đường, tới lúc sang đường, Hề Thời đột nhiên hỏi: “Anh thật sự thích tôi sao?” Đúng lúc này, trên đường xuất hiện tiếng nổ vang của xe thể thao, không biết là con nhà ai thừa dịp đua xe đêm khuya đây. Lời này Hề Thời vừa hỏi ra miệng lập tức có chút hối hận, vừa vặn, xe thể thao phóng qua, cô bắt đầu hi vọng tiếng của chiếc xe kia lớn chút, để Giang Hành Triệt không nghe thấy lời cô nói/ Sau đó Hề Thời nghe thấy Giang Hành Triệt lẳng lặng mở miệng: “Anh cực kì thích em.” Cước bộ Hề Thời dừng lại, cô giống như không biết nên nói cái gì. Giang Hành Triệt đợi cô, sau đó vừa đi vừa nói với cô: “Thật xin lỗi tới giờ mới nói những lời này với em, anh biết anh nên nói sớm một chút, như thế hiện tại giữa hai chúng ta sẽ khác.” “Anh cũng không phải vì em mà từ hôn, em có biết, anh không thích Trần gia, thời gian kia bị trưởng bối làm cho căng thẳng, cho nên một mình anh đưa ra quyết định kia.” “Anh đã suy xét rất nhiều, nhưng lại không suy xét đến cảm nhận của em.” Hề Thời cắn chặt môi dưới. Giang Hành Triệt: “Hoặc là nói, anh biết em sẽ có cảm giác gì, nhưng lúc đó anh cực kì tự phụ, nghĩ em vẫn sẽ như trước đây, sẽ vĩnh viễn đứng một chỗ chờ anh, em sẽ chờ anh xử lý tốt chuyện Trần gia, em sẽ tiếp tục ở bên cạnh anh.” Anh nhắm chặt hai mắt: “Mãi đến khi anh mất đi em.” Hề Thời im lặng không tiếng động, chỉ có tiếng giẫm lên lá vàng vang lên. Giang Hành Triệt: “Anh cũng giận bản thân anh quên mất em, nói với chính mình không có em cũng không sao, anh đã thử rất nhiều lần, sau cùng lại phát hiện với anh mà nói, chuyện đó không có khả năng.” “Lúc anh nhìn thấy em cười với người khác, anh tức giận, anh ghen tị, chưa bao giờ có một giây như vậy, lại phát hiện bản thân căn bản bất lực.” Anh cười tự giễu: “Ngay khi đó anh đột nhiên phát hiện, hóa ra là em có thể không có anh, nhưng anh lại không làm được khi không có em. "Thực xin lỗi." Anh nói. Hề Thời cụp mày xuống. Hai người đi không tính là nha, bất tri bất giác cũng đã đến dưới lầu chỗ ở của Hề Thời. Hề Thời: “Tôi đi lên trước.” Giang Hành Triệt: “Ngủ ngon.” Hề Thời xoay người rời khỏi, Giang Hành Triệt đứng ở dưới lầu, ngẩng đầu, đếm số tầng, sau cùng nhìn tới đèn phòng cô sáng lên. Mãi đến khi anh nghe tiếng bước chân trước mặt. Giang Hành Triệt ngẩng đầu, kinh ngạc không biết khi nào Hề Thời đã quay lại, đứng ở trước mặt anh. Hề Thời không nói gì. Giang Hành Triệt bước từng bước một đi qua, hơi hơi mở hai tay ra, sau đó từ từ, từng chút từng chút, đem người ôm vào trong ngực.
_________________Giới thiệu bé edit hoàn: Nhỏ giọng nói yêu anh - Thích Thập Tửu
|
|
|
14 thành viên đã gởi lời cảm ơn Windyphan về bài viết trên: Hà Vãn, Kimryna405, LinMin, Thiên Bình2323, Thủy Tiên 1191, Văn Bối Nhi, ayu', chalychanh, doctruyen888, linhkhin, meomeo1993, pengok_zenny, vuthaodoanuyen, y229917
|
 |
|
|
 |
T7 T06 12, 2021 9:04 am |
|
Đại Thần Lân Thiên Bang Cầm Thú
|
|
Ngày tham gia: T3 T11 17, 2015 9:27 am Tuổi: 25 Bài viết: 568 Được thanks: 4756 lần Điểm: 52.4
|
Tài sản riêng:
|
|
 Re: [Hiện đại - Hào môn] Nữ phụ bạch liên hoa này tôi không làm nữa - Ma An - Điểm: 36
Chương 59: Edit: windy Hề Thời quay thử phim cực kì thuận lợi, là bộ phim kể về tình thân và trưởng thành, thành viên tổ chức đầu tư đều cực kì đáng tin, nói về tình cảm thanh mai trúc mã của bốn đứa bé nhà quê cùng với sau này lớn lên yêu nhau. Khúc dạo đầu là mười năm trước, ba đứa bé vừa mới lên trung học, tổ kịch vì muốn lấy bối cảnh mười năm trước, đặc biệt đến một trấn nhỏ phía nam lấy cảnh. Trấn nhỏ phong cảnh rất đẹp, chỉ là thời tiết ẩm ướt oi bức, người phía bắc đều quen tuyết rơi mùa đông, nơi này người đi bộ trên đường lại mặc bộ áo ba lỗ, phe phẩy cây quạt ngồi ở quán ven đường uống nước. “Nóng muốn chết.” Ở studio, Diệp Sâm một tay cần một tờ hành trình, một tay chống nạnh, không ngừng quạt gió cho mình. Đạo diễn ở bên kia nói chuyện với Hề Thời và bạn diễn. Hồ Tiểu Dương đứng ở bên cạnh Diệp Sâm, trong tay cầm que kem ăn. Diệp Sâm: “Hôm qua tôi từ sân bay đi ra mặc đồ như cậu biết không, tôi biết nơi này còn chưa tới mùa đông lại không nghĩ rằng mùa hạ còn chưa kết thúc, tôi cảm giác những người đó nhìn tôi như kẻ ngốc vậy.” Hồ Tiểu Dương gật gật đầu: “Ừm.” Diệp Sâm: “Ừm???” Hồ Tiểu Dương phản ứng kịp : “Oa!”, vội vàng cười, thuận tiện khen ngợi, “Anh đẹp trai như vậy, ở trong mắt người khác khẳng định là mặc cái gì cũng đẹp.” “Thích.” Diệp Sâm không tiếp tục kéo dài đề tài này, híp mắt, nhìn về phía Hề Thời cả người mặc đồng phục cao trung. Trong phim diễn từ trung học đến lớn lên đi làm kết hôn, hôm nay là quay cảnh ở trường học, Hề Thời đóng vai nữ chính Hàn Tri được anh trai hàng xóm thổ lộ. Bây giờ dạo diễn đang chỉ Hề Thời quay phim, đi đến gần, có thể mơ hồ nghe được hai người nói chuyện: “Cảm giác vẫn không đúng, lúc cô đi học chưa yêu đương sao? Không yêu đương chẳng lẽ cũng không được người ta thổ lộ lần nào?” Hề Thời cúi đầu, nghĩ một lát: “... từng có.” Đạo diễn: “Từng có vì sao vẫn không tìm được trạng thái, cô nhớ lại cảm giác lúc ấy là gì đi?” Hề Thời: “Chính là… Thổ lộ, sau đó không có gì.” Đạo diễn thở dài: “Thôi, chúng ta quay tiếp.” Hề Thời áy náy: “Vâng.” Đạo diễn bộ này nghiêm khắc hơn đạo diễn <Lăng Vân Chí>, nhưng Diệp Sâm cảm thấy này cũng không phải chuyện xấu, có đôi khi nghiêm khắc với diễn viên mới có thể càng tiến bộ hơn. Hề Thời điều chỉnh lại mấy lần, có chút tiến bộ, đạo diễn cuối cùng cũng hô qua, kết thúc buổi quay phim hôm nay. Trời đã bắt đầu tối, mọi người nhao nhao chuẩn bị kết thúc công việc. Tuy mới khai máy hơn hai tuần, nhưng là lần đầu tiên Diệp Sâm tới thăm ban, Hề Thời đối mặt với anh ta có chút khẩn trương, cô cúi đầu nhìn nhìn đồ mình mặc, sau đó cẩn thận hỏi Diệp Sâm: “Anh thấy hôm nay tôi trang điểm có chút trẻ con không?” Trên người cô là đồng phục xanh trắng đen truyền thống. Diệp Sâm chọc đầu Hề Thời: “Người ta ba bốn mươi tuổi còn đang diễn thiếu nữ kìa, cô sợ cái gì.” “Cũng đúng.” Hề Thời thấy có lý, gật gật đầu. Diệp Sâm: “Ai ôi, vừa rồi cô nói cái gì quá trẻ, sau đó sao?” Hề Thời: “...” Diệp Sâm cười cười nhìn Hề Thời trong mắt có chút biến thái: “Là Giang tổng sao?” Hề Thời hít vào một hơi, sau đó nhíu nhíu mày: “Anh đoán xem.” Nhân viên công tác bận bịu kết thúc công việc, Hề Thời thay đồ xong, cùng Diệp Sâm ra xe bảo mẫu. Sau đó cô thấy người Diệp Sâm đang chính miệng nhắc tới, dáng người cao to đang đợi ở trước xe. Giang Hành Triệt đi tới. Hề Thời lập tức có tính cảnh giác cao nhìn xung quanh: “Sao anh lại tới đây?” Giang Hành Triệt cười cười: “Tới đón em tan ca.” Hề Thời quay đầu nhìn “đụng phải” vẻ mặt của Diệp Sâm, vốn là đen mặt, sau đó không nhịn được nói thầm: “Chạy xa như vậy tới đón tan ca sao.” Tổ kịch đều ở trong một khách sạn nhỏ trong trấn, đoàn người đi ăn cơm trước, sau đó Giang Hành Triệt đến phòng Hề Thời xem xem. Hề Thời ngồi ở trên ghế sofa: “Ngày mai anh không đi làm? Anh đừng nói anh đặc biệt bay qua đây.” Giang Hành Triệt: "Không thể sao?" Hề Thời nhìn nhìn hắn, sau cùng nói một câu: "Theo anh." Giang Hành Triệt tiếp tục giải thích: "Chủ nhật, cho nên tới thôi." Lúc này Hề Thời mới nhớ sắp chủ nhật, đám quay phim bọn họ không có chủ nhật, tiếp theo liền moi kịch bản trên bàn trà lên xem: “A…” Giang Hành Triệt xem phòng Hề Thời xong, đi tới, ngồi xuống bên cạnh Hề Thời. Hề Thời xem chăm chú, không để ý anh. Giang Hành Triệt vẫn nói: “Anh mang quà tới cho em.” Hề Thời không mong chờ giá trị món quà mấy, “Ừm” một tiếng. Giang Hành Triệt: “Em muốn ăn kem không? Anh đi mua.” Hề Thời: “Không ăn, sẽ béo.” Giang Hành Triệt tiếp tục tìm đề tài, Hề Thời câu được câu không đáp lại, mãi đến khi anh hỏi: “Lúc quay phim nói có người theo đuổi em? Thổ lộ hả?” Hề Thời từ trong kịch bản ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giang Hành Triệt, nhớ tới cái gì, sau đó nhíu nhíu mày: “Diệp Sâm nói cho anh?” Giang Hành Triệt im lặng. Diệp Sâm ở trước mặt anh nói không nghĩ tới trước kia Giang tổng cùng Hề Thời có hạnh phúc ở trường học, thậm chí còn mơ mộng vẽ ra nhiều chi tiết, nhưng Giang Hành Triệt không có phản ứng như trong dự liệu của Diệp Sâm, ngược lại càng nghe càng im, bởi vì Giang Hành Triệt biết, lúc đi học, anh căn bản không làm những điều này. Hề Thời thấy Giang Hành Triệt im lặng cúi cúi đầu, trả lời tiếp: “Ừm.” Cô nâng nâng cằm, nói: “Này thật kì quái sao, em lại không xấu.” Giang Hành Triệt nhớ đến bộ dáng Hề Thời mặc đồng phục tóc buộc đuôi ngựa ở studio hôm nay, cùng trong trí nhớ, hình như không có gì khác nhau. Hề Thời nhớ rõ khi đó hầu như tất cả mọi người biết cô thích Giang Hành Triệt, thậm chí còn lén nói cô cùng anh đã đính hôn từ nhỏ, cho nên cô người thổ lộ với cô, cô vẫn thấy ngoài ý muốn. Là bạn ngồi cùng bàn cô, Hề Thời nhớ rõ là họ Triệu, đeo một cặp kính đen, nói chuyện luôn luôn lịch sự, thành tích trong lớp rất giỏi. Cô cho rằng học bá như vậy mỗi ngày đều là làm bài, mãi đến khi tốt nghiệp mới đột nhiên thổ lộ với cô, nói thích cô rất lâu rồi, biết cô thích Giang Hành Triệt, nhưng cậu ta vẫn thích cô. Đó là lần đầu tiên cô được thổ lộ, biết hóa ra cô cũng không xấu như thế, cũng sẽ có người thích cô. Hề Thời vì Giang Hành Triệt, biết thích một người lại không được đáp lại có cảm giác gì, cũng biết cảm giác thầm mến là gì, bạn cùng bàn nói cô không cần đồng ý, cậu ta chỉ muốn trước lúc tốt nghiệp đường ai nấy đi, tận miệng nói mình thích cô mà thôi. Hiện giờ Hề Thời vẫn có weixin của học bá ngồi cùng bàn, bình thường hai người cũng bấm thích trong vòng bạn bè, biết hiện tại cậu ta đang làm bác sĩ ở Da Lỗ. Giang Hành Triệt đột nhiên có chút hối hận. Anh nhìn Hề Thời, đang muốn nói gì đó, cửa phòng Hề Thời đột nhiên mở ra. Giang Hành Triệt tưởng là Diệp Sâm, đành phải ra mở cửa trước, nhưng vừa kéo cửa ra, một người đàn ông xa lạ đứng ở cửa. Người kia như không nghĩ tới gặp phải Giang Hành Triệt mở cửa, ngẩng đầu nhìn số phòng, lầm bầm: “Mình đi nhầm sao?” Giang Hành Triệt hơi cau mày: “Anh tìm ai?” Hề Thời nhìn qua, thấy ở cửa là Dương Duệ hôm nay đóng chung với cô, Dương Duệ mới tốt nghiệp học viện điện ảnh, tuy vẫn còn non nhưng dù sao cũng là xuất thân chính quy, lần này diễn một trong bốn thanh mai trúc mã, vai Hàn Tri vẫn luôn thích Hề Thời. Cô vội vàng từ trên ghế sofa nhảy xuống, chạy tới cửa, đem Giang Hành Triệt lách ra một bên, cười gượng hai tiếng: “Tìm, tìm tôi sao?” Dương Duệ đưa bọn túi lớn cho cô: “Tôi mang chút đồ ăn tới.” Sau đó tay trái lại cầm kịch bản, “Hôm nay đạo diễn nói trạng thái chúng ta chưa tốt, cho nên tôi muốn cùng cô diễn thoại buổi quay ngày mai.” “A…”Hề Thời vội vàng gật đầu, "Được, được thôi." Dương Duệ nhận được đồng ý liền cười cười, sau đó đưa mắt nhìn tới Giang Hành Triệt bị Hề Thời đẩy qua một bên. “Có phải tôi đã quấy rầy rồi không.” Anh ta nói, “Vị này là…” Hề Thời cướp lời trước: “Trợ lý!" Giang Hành Triệt không lên tiếng. Hề Thời cùng Dương Duệ ở trong phòng tập thoại, dù sao một nam một nữ dễ dẫn tới hiềm nghi, hai người tìm một phòng họp ở cuối tầng, bình thường biên kịch đạo diễn cũng họp ở đó. Kinh nghiệm biểu diễn của Hề Thời cùng Dương Duệ đều không phong phú, nhất là vai phụ trong phim lại là diễn viên gạo cội, hai người luyện tập một hồi, thoáng một cái đã qua hai tiếng. Hề Thời đối diễn xong, trở về phòng mình. Cô mở cửa, phát hiện Giang Hành Triệt vẫn ở bên trong, trên bàn có mấy hộp đồ ăn khuya. Hề Thời: “Đêm nay anh nghỉ ở đâu? Tề Chu đâu? Anh ta không tới cùng anh sao, sao em không thấy anh ta.” Giang Hành Triệt: "Cũng ở nơi này, lầu 12." Hề Thời gật gật đầu: "A...." Cô do dự không biết hạ lệnh đuổi khách như nào. Giang Hành Triệt ngồi ở trên ghế sofa, ánh mắt nhìn đầu gối mình, đột nhiên mở miệng: “Không phải đã bị đuổi việc rồi sao, vì sao vẫn là trợ lý.” Hề Thời biết là anh đang nói vừa rồi nói anh là trợ lý ở trước mặt người khác. Hề Thời bĩu môi, hợp tình hợp lý nói: “Không thể sao.” Giang Hành Triệt nhìn về phía cô, sau đó đứng lên, đi qua. Hề Thời cũng không sợ, nghiêng đầu, chờ anh nói chuyện. Giang Hành Triệt khẽ thở dài, duỗi cánh tay kéo Hề Thời vào trong ngực. Anh suy nghĩ đã lâu, hiện tại mới ôm được. Bỏ qua những cái này, nếu trước kia không có, vậy về sau liền bổ sung thêm. Mặt Hề Thời chôn ở trong ngực Giang Hành Triệt, cảm thấy được ôm như vậy cũng rất tốt. Tuy nói hôm nay cái này đã vượt qua cho phép, có phần làm cô trở tay không kịp, nhưng khoảnh khắc thấy người đứng ở trước mặt khi đó, một khắc kia kì thật là vui vẻ. Giang Hành Triệt sờ sờ gáy Hề Thời, cuối cùng mới trả lời cô: “Có thể, làm trợ lý cả đời.”
_________________Giới thiệu bé edit hoàn: Nhỏ giọng nói yêu anh - Thích Thập Tửu
|
|
|
13 thành viên đã gởi lời cảm ơn Windyphan về bài viết trên: Hà Vãn, Kimryna405, LinMin, Thiên Bình2323, Thủy Tiên 1191, Văn Bối Nhi, ayu', chalychanh, linhkhin, meomeo1993, pengok_zenny, vuthaodoanuyen, y229917
|
 |
|
|
 |
T3 T06 15, 2021 1:42 am |
|
Đại Thần Lân Thiên Bang Cầm Thú
|
|
Ngày tham gia: T3 T11 17, 2015 9:27 am Tuổi: 25 Bài viết: 568 Được thanks: 4756 lần Điểm: 52.4
|
Tài sản riêng:
|
|
 Re: [Hiện đại - Hào môn] Nữ phụ bạch liên hoa này tôi không làm nữa - Ma An - Điểm: 42
Chương 60
Edit: windy
Hề Thời cảm thấy lời này có chút buồn nôn cô không chịu nổi, kéo người ra chút: “Em từ chối.”
“Anh có biết công việc trợ lý của em hiện tại nổi tiếng thế nào không, anh có biết lần đầu có bao nhiêu người gửi hồ sơ không? Đây là việc anh có thể tùy tùy tiện tiện làm hả?”
“Em nói cho anh biết, làm trợ lý nghệ sĩ quan trọng nhất là cái gì không, anh khẳng định không biết đâu, năng lực đương nhiên rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là đạo đức, đạo đức anh biết chứ, trợ lý là tuyệt đối không có ý đồ gì với nghệ sĩ người ta bộ dáng xinh đẹp cũng không được, cho nên riêng điểm nay anh không đủ tư cách, anh đã quên lần trước mấy người đó chửi thế nào à nếu không để em giúp anh nếm lại một lần, đừng tưởng rằng fan em nói anh hai ba câu hay mà anh bắt đầu phiêu…”
Hề Thời bắt đầu mở miệng nói không ngừng, Giang Hành Triệt cũng không biết có thật sự nghe không, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô.
Hề Thời rốt cục cảm nhận được ánh mắt anh, từ từ dừng lại.
***
Giang Hành Triệt tới thăm ban hai ngày cuối cùng cũng đi, Hề Thời cho rằng anh đến xem qua là được, cô cứ làm việc của mình, không nghĩ tới ngày hôm sau, Giang Hành Triệt vừa chuẩn tới đón cô tan tầm, xem bộ dáng là vừa xong việc liền chạy tới nơi này.
Diệp Sâm nhìn hai người gặp nhau vẻ mặt hưng phấn, trời biết cảm giác muốn làm CP tới cỡ thật sự cảm giác có bao nhiêu vui vẻ đâu.
Cả đêm, Hề Thời ngồi trên ghế sofa nghiên cứu và luyện tập kịch bản của mình, trên đùi Giang Hành Triệt đặt máy tính, xử lý chút công việc chưa xong.
Hề Thời đem trang kịch bản lật đi lật lại vài lần, sau cùng ngẩng đầu, như suy nghĩ cái gì.
Gần đây tổ kịch coi như quay phim thuận lợi, cô cảm giác bản thân mỗi ngày đều học được không ít điều, mấy ngày quay phim gần đây, đều là về Hàn Tri cùng anh trai nhà bên nảy sinh tình cảm trong trường học, tuy không phải phim thần tượng, nhưng đạo diễn nói đối với cảnh tình cảm yêu cầu sẽ cao hơn, nhất là cảm giác giữa hai thiếu niên, cảm xúc nhất định phải vào đúng chỗ mới được, cho nên lúc ở studio vẫn để cho diễn viên nhớ lại lúc trước đi học yêu đương có cảm giác gì, đem cảm xúc đó ra.
Hề Thời chỉ biết cảm giác năm đó thích một người là gì, nhưng bảo cô nhớ lại cảm giác yêu đương, thật đúng là không có.
Cô nhíu nhíu mày suy tư, sau cùng quay đầu, ánh mắt phóng tới trên người Giang Hành Triệt.
Giang Hành Triệt từ máy tính ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”
Hề Thời nhìn thoáng qua máy tính của anh, hỏi: “Anh bận không?”
Giang Hành Triệt: “Không vội, có chuyện gì?”
Hề Thời mấp máy môi, sau đó chớp mắt: “Anh có thể đi dạo cùng em không.”
“Đi dạo?” Giang Hành Triệt không biết vì sao đột nhiên Hề Thời muốn ra ngoài, nhưng vẫn lập tức đáp ứng, gập máy tính lại, “Được.”
Hề Thời: "Ha ha."
Trời đã tối, tầm tám chính giờ, Hề Thời mặc một bộ váy hoa nhí ra cửa.
Thị trấn nhỏ không lớn, thanh niên cơ bản đều đã đến nơi khác làm việc, cho nên tổ phim quay ở trong này cũng không gây chú ý mấy, lại thêm tổ phim giữ bí mật tốt lắm, chụp ảnh gì cũng rất ít.
Hề Thời dẫn Giang Hành Triệt thẳng đến khu trường trung học trên thị trấn, ban ngày phân lớn cảnh trường học đều quay ở trong này.
Lúc vào cửa, Hề Thời sợ không cho tiến vào, còn đưa cho bảo vệ một tấm thẻ học sinh.
Tấm thẻ này là đạo cụ quay phim, lúc Hề Thời đưa cho bảo vệ vẫn có chút khẩn trương sợ bị phát hiện là giả, kết quả bảo vệ căn bản không xem thật, chỉ nhìn trong tay cô cầm thẻ học sinh, sau đó ánh mắt đánh giá cô cùng Giang Hành Triệt, ánh mắt dừng lại trên người Giang Hành Triệt.
Hề Thời lập tức khẩn trương, dù sao cô vừa rời trường học không lâu, lấy thẻ học sinh ra có thế vẫn giống, nhưng Giang Hành Triệt, mặc dù cách ăn mặc thoải mái, nhưng dù sao là đàn ông 27 28 tuổi, diện mạo thì thôi, chỉ là khí chất, cũng không tới mức học trung học.
Trái tim Hề Thời thấp thỏm.
Bảo vệ hỏi Giang Hành Triệt: “Anh ở đâu? Thẻ học sinh đâu?”
“A cái kia,” Hề Thời đang muốn mở miệng giải thích Giang Hành Triệt quên cầm thẻ theo, anh lại từ từ mở miệng, “Tôi là giáo viên mới tới, ngại quá quên không mang thẻ theo.”
“Thầy giáo sao.” Bảo vệ lập tức gật gật đầu, lại ghi vào phiếu đăng kí.
Giang Hành Triệt đăng kí xong, hai người cùng nhau vào trường học.
Giang Hành Triệt phát hiện Hề Thời nhìn mình, cúi đầu, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hề Thời “Hừ” một tiếng, quay đầu, ra vẻ cực kì khinh thường anh giả vờ làm giáo viên.
Giang Hành Triệt đánh giá một lượt trường học, hiện tại là buổi tối, trong trường cực kì an tĩnh, chỉ có đèn ở khu giáo viên là sáng, học sinh đều đang tự học ở bên trong.
Nội tâm Hề Thời khinh bỉ Giang Hành Triệt xong, cuối cùng cũng trở về mục đích ra cửa hôm nay.
Cô vào trường học, chủ yếu là muốn tìm cảm giác yêu đương mỗi ngày đạo diện đều cường điệu nhắc tới, kì thật hợp tác với Hàn Duệ tìm được trạng thái tốt nhất, nhưng dù sao cũng muộn, cũng ngại làm phiền người ta, cho nên mới kéo Giang Hành Triệt đi, làm công cụ.
Giang Hành Triệt: “Hiện tại đi đâu.”
Hề Thời quay ở trường học không ít cảnh, đã rất quen cuộc nơi này: “Đến khuôn viên đi.”
Giang Hành Triệt giữ chặt tay Hề Thời.
Buổi tối ở khuôn viên không có ai, gió đêm mát mẻ, ban ngày học sinh nói cười rất ầm ĩ hiện tại lại vô cùng an tĩnh, cẩn thận nghe ngóng, giống như nghe được tiếng giáo viên đang giải đề.
Hề Thời trong nháy mắt, cảm giác bản thân trở về trước kia.
Cô không có hành động gì, nhưng Giang Hành Triệt hành động, anh kéo tay cô, cùng cô câu được câu không nói chuyện phiến.
Trong trường học trồng rất nhiều hoa quế, mỗi khi gió thổi qua, hương quế xông vào mũi.
Hề Thời nhắm mắt lại, nói cho bản thân nhớ kỹ cảm giác này.
Giang Hành Triệt dừng lại, nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.
Hề Thời mở mắt, nhìn Giang Hành Triệt, ánh mắt nhu hòa, thậm chí là kiểu thiếu niên trong sáng.
Hề Thời cảm thấy hai má hơi hơi nóng lên, cúi thấp đầu hơn.
Giang Hành Triệt giơ tay, xoa xoa má phải cô, sau đó cúi đầu, gần gần tiến sát.
Không khí rất yên tĩnh, giống như có thể nghe được tiếng tim đập, Hề Thời chậm rãi nhắm mắt, cảm nhận được hơi thở của Giang Hành Triệt.
Hề Thời an tĩnh chờ, đôi tay buông xuống đã bắt đầu khẩn trương nắm chặt lại.
Càng ngày càng gần, lông mi Hề Thời khẽ run, cô còn khẩn trương hơn cả vừa rồi bị bảo vệ tra hỏi, chỉ tiếc sau một chớp mắt, đột nhiên, trước mắt Hề Thời có một mảng sáng.
Sao lại thế này?
Cô không khỏi cau mày, sau đó ánh mắt nheo theo một đường nhỏ, đi về phía ánh sáng.
Giang Hành Triệt cũng phản ứng như cô, cũng nhìn về phía ánh sáng kia.
Hề Thời nghe được phía đối diện có mấy người, tay cầm đèn pin, đều đang chiếu về phía bọn họ.
Hề Thời lờ mờ một hồi, sau đó nghe được người đối diện hô với bọn họ: “Lớp nào? Đứng lại!"
Vì thế trong đầu Hề Thời lúc ấy chỉ hiện lên một suy nghĩ ―― chạy!
Không cần suy nghĩ, cô như phản xạ có điều kiện, kéo tay Giang Hành Triệt bỏ chạy.
Vừa chạy vừa nghe người phía sau hô: "Đứng lại! Không được chạy!"
Hề Thời nghe được, lập tức cầm tay Giang Hành Triệt chạy nhanh hơn.
Cô chạy không kịp thở, người phía sau đuổi cũng không kịp thở, buổi tối tầm nhìn lại không tốt, Hề Thời chạy chạy, liền chạy tới ngõ cụt.
Hề Thời ngẩng đầu nhìn tường vây cao cao trước mặt, bắt lấy cánh tay Giang Hành Triệt: “Hu hu hu hu anh mau dẫn em trèo tường đi.”
Giang Hành Triệt bất ngờ không kịp phòng bị đã bị Hề Thời lôi kéo chạy hơn nửa trường học, hiện tại rốt cục cũng dừng lại, anh nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô, cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện.
Giang Hành Triệt: “Em chạy cái gì?”
Hề Thời: “Hử?”
Hai người nói chuyện, người phía sau đã đuổi tới, đèn pin đồng thời chiếu vào mặt hai người.
Người dẫn đầu hung dữ nói: “Tóm được còn dám chạy, chủ nhiệm lớp là ai! Sáng mai phê bình trước mặt toàn thể trường!"
Hề Thời đành phải đưa tay che lại ánh sáng trên mặt mình, liếc mắt nhìn Giang Hành Triệt một cái, sau đó mới đột nhiên phản ứng kịp.
Cô không phải học sinh nơi này… Cô chạy làm gì…
Hề Thời đối với giáo viên chủ nhiệm hung dữ muốn đem bọn họ đi phê bình mà nói.
“...”
Giang Hành Triệt che ánh đèn pin đi, sau đó kéo tay Hề Thời sang một bên.
Giang Hành Triệt hít vào một hơi, giải thích: “Ngại quá, chúng tôi không phải học sinh nơi này.”
Hề Thời ôm cánh tay Giang Hành Triệt ra sức gật đầu: “Ừ! Chúng tôi chỉ muốn vào đi dạo mà thôi.”
Giáo viên chủ nhiệm nghi ngờ, đánh mắt với mấy thấy cô phía sau, sau đó quay đầu nhìn thẻ học sinh đeo trên cổ Hề Thời, lập tức lại hung dữ lại: “Lừa ai chứ? Có phải tôi dễ lừa lắm không!"
“Còn bảo không phải học sinh ở đây! Có tin tôi liền đuổi học các em không!"
"Lập tức gọi điện thoại gọi phụ huynh tới cho tôi!"
Hề khi đó: "... ... ..."
Giang Hành Triệt: "... ... ..."
Hề Thời đành phải cười làm lành hai tiếng, đi đến người gần nhất, để cho chủ nhiệm thấy rõ mặt cô: “Chắc thầy biết em chứ, gần đây không phải có tổ phim đang quay phim trong trường sao? Em đóng vai nữ chính, em là Hề Thời, đêm nay chủ yếu là muốn đến trường tìm cảm giác cho buổi quay phim ngày mai.”
“Còn,” Hề Thời chỉ chỉ về phía Giang Hành Triệt, “Thầy xem anh ấy cũng không giống học sinh mà.”
“Quỷ biết lỡ học lại nhiều năm, không thi đậu đại học còn ở đây yêu sớm,” Giáo viên chủ nhiệm: “Đừng nói mấy cái vớ vẩn này với tôi! Đi! Theo tôi về văn phòng!"
Hề khi đó: T-T
Một giờ sau.
Trong văn phòng trường trung học của thị trấn.
Diệp Sâm cùng giáo viên chủ nhiệm kích động nắm tay nhau: “Hiểu lầm hiểu lầm, thật ngại quá.”
Giang Hành Triệt cùng Hề Thời ngồi trên ghế sofa, mặt không chút thay đổi.
Diệp Sâm cùng giáo viên chủ nhiệm bắt tay xong, nhìn Giang Hành Triệt ngồi trên sofa một cái, không nhịn được hít vào một hơi.
Người từ tiểu học đã bắt đầu lấy học bổng bị coi thành học sinh yêu sớm bị tóm được còn bị dạy bảo tại chỗ, tâm tình sẽ thế nào.
Lúc rời đi, giáo viên chủ nhiệm xin chụp chung với Hề Thời. Vốn muốn chụp chung cùng Giang Hành Triệt, cảm thấy đẹp trai như vậy khẳng định cũng là minh tinh, kết quả bị ánh mắt của Giang Hành Triệt dọa cho quay về.
Hề Thời cùng Giang Hành Triệt từ phòng làm việc đi ra, phát hiện ở hành lang có rất nhiều học sinh, giống như đều đang nhìn về phía bọn họ.
Hề Thời sửng sốt một phen.
Giáo viên chủ nhiệm đi theo, học sinh thấy chủ nhiệm đến, lập tức như chim tìm tổ chui về phòng học của mình.
Hề Thời nhớ tới mấy học sinh này, đứng lại, mở miệng: “Em… Có dự cảm không tốt.”
Diệp Sâm thở dài một hơi, biết tin bát quái trong đám học sinh truyền đi rất nhanh: “Tự cầu phúc đi.”
Hề Thời quay đầu nhìn thoáng qua Giang Hành Triệt.
Ngày hôm sau, chưa tới sáu giờ Hề Thời liền rời giường, trực tiếp lấy điện thoại dưới gối ra, bắt đầu xem từng trang mạng một.
Sau đó cô liền nhìn thấy mỗi trang đều đang nhao nhao bát quái một chủ đề:
Có nữ minh tinh ở trường chúng tôi yêu sớm bị tóm được.
_________________Giới thiệu bé edit hoàn: Nhỏ giọng nói yêu anh - Thích Thập Tửu
|
|
|
14 thành viên đã gởi lời cảm ơn Windyphan về bài viết trên: Hà Vãn, Kimryna405, Ngô Thanh, Thiên Bình2323, Thủy Tiên 1191, Văn Bối Nhi, ayu', chalychanh, doctruyen888, maihuynh, meomeo1993, pengok_zenny, vuthaodoanuyen, y229917
|
|
Thành viên đang xem chuyên mục này: Google [Bot], xichgo và 120 khách |
|
|
|
Bạn không thể tạo đề tài mới Bạn không thể viết bài trả lời Bạn không thể sửa bài của mình Bạn không thể xoá bài của mình Bạn không thể gởi tập tin kèm
|
|
|
1 •
[Xuyên không - Trùng sinh] Cùng trời với thú - Vụ Thỉ Dực
1 ... 204, 205, 206
|
2 •
[Xuyên không - Dị giới] Phế sài muốn nghịch thiên Ma Đế cuồng phi - Tiêu Thất Gia - Hoàn
1 ... 229, 230, 231
|
3 •
[Xuyên không - Dị giới] Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên
1 ... 270, 271, 272
|
4 •
[Xuyên không - Điền văn] Nông kiều có phúc - Tịch Mịch Thanh Tuyền
1 ... 187, 188, 189
|
[Cổ đại - Trùng sinh] Trọng sinh cao môn đích nữ - Tần Giản
1 ... 137, 138, 139
|
6 •
[Hiện đại] Mẹ 17 tuổi Con trai thiên tài cha phúc hắc - Trình Ninh Tĩnh (phần 1)
1 ... 232, 233, 234
|
7 •
[Xuyên không] Cuộc sống điền viên của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng
1 ... 180, 181, 182
|
8 •
[Xuyên không - Cung đấu] Thế nào là hiền thê - Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
1 ... 41, 42, 43
|
[Xuyên không - Huyền huyễn] Triệu hoán sư khuynh thành - Vô Ý Bảo Bảo
1 ... 179, 180, 181
|
10 •
[Cổ đại - Trùng sinh] Đích nữ vô song - Bạch Sắc Hồ Điệp
1 ... 120, 121, 122
|
11 •
[Hiện đại] Quân hôn Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch
1 ... 143, 144, 145
|
12 •
[Hiện đại - Trùng sinh] Gia khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả
1 ... 160, 161, 162
|
[Cổ đại - Trùng sinh] Tướng phủ đích nữ - Trầm Hoan
1 ... 121, 122, 123
|
14 •
[Hiện đại] Ảnh hậu làm quân tẩu - Đông Nhật Nãi Trà
1 ... 73, 74, 75
|
[Cổ đại - Trùng sinh] Đích trưởng nữ - Hạ Nhật Phấn Mạt
1 ... 87, 88, 89
|
16 •
[Hiện đại] Hôn trộm 55 lần - Diệp Phi Dạ
1 ... 234, 235, 236
|
17 •
[Xuyên không] Cùng quân ca - Thiên Hạ Vô Bệnh
1 ... 36, 37, 38
|
[Hiện đại] Hào môn tranh đấu I Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc - Hàn Trinh Trinh
1 ... 485, 486, 487
|
19 •
[Hiện đại] Hào môn thừa hoan Mộ thiếu xin anh hãy tự trọng! - Mộc Tiểu Ô
1 ... 198, 199, 200
|
20 •
[Hiện đại] Hôn nhân bất ngờ Đoạt được cô vợ nghịch ngợm - Luật Nhi
1 ... 214, 215, 216
|
|
Shop - Đấu giá: Thiên Yết vừa đặt giá 210 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Thiên Yết vừa đặt giá 210 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Thiên Yết vừa đặt giá 210 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Achima: Không đc cấp phép đọc truyệ |
hung_ho: AC cho hỏi có phải tính năng đọc truyện trên diễn đàn bị lỗi ko |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 207 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 259 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 220 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 235 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 337 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 237 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 277 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 257 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 272 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 208 điểm để mua  |
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 398 điểm để mua  |
|
|
|